Trận phun nhiên dầu của đám người máy gây nên biển lửa, làm khoảnh khắc mặt trời buông xuống dần trở nên dài thêm, đám cháy đỏ rực so với chân trời mây lửa càng huyến mỹ kinh người. Khói đặc gay mũi dung nhập vào màn trời đen, bị gió thổi tán... Sau khi người máy khổng lồ nổ tung, mảnh kim loại bay ra chung quanh, không cẩn thận có thể làm bị thương người. Cũng còn tốt những binh sĩ kia nghe theo mệnh lệnh cuối cùng của tướng quân, ở phía xa đợi mệnh, bằng không nếu bọn họ mạo muội cứu giúp, nhất định sẽ tử thương vô số! Cũng còn tốt, bọn họ ở thời khắc cuối cùng, nhìn thấy tướng quân từ trong ánh lửa vọt ra, như Phượng Hoàng sống lại! Ở trong vô số ánh mắt sùng bái, hắn xuyên qua vô số mảnh vụn kim loại, hạ xuống trên một cây đại thụ trong rừng rậm bên cạnh. Mặc dù mệt đến đòi mạng, tuy rằng người bị thương nặng, nhưng hắn vẫn như cũ không muốn mấy ngàn quân sĩ nhìn thấy Tiêu Tiễn trần trụi đang ngủ say. Dùng tốc độ nhanh nhất cởi quần áo ra, lung tung gói Tiêu Tiễn kỹ lưỡng, số 13 bác sĩ đến, nghiêm túc mà tức giận nói: "Đại thiếu gia, ta lệnh cho ngươi nhất định phải hạ xuống cho ta nối xương!" Đây chính là tối hậu thư của một vị bác sĩ thâm niên! Số 12 quản gia cũng cùng đi tới, hiển nhiên mang theo rất nhiều đồ, lấy tố chất cực kỳ chuyên nghiệp trong nháy mắt liền mặc đồ vào cho Tiêu Tiễn, khôi phục thể diện đệ nhất phu nhân Dực quốc. Giời ạ, cái mông trần thật là...! Tiêu Tiễn bị một trận dằn vặt như thế, từ bên trong ngủ say tỉnh lại, mắt buồn ngủ mơ màng, không hiểu rõ được tình hình - ngáp dài. Số 12 quản gia quả nhiên thô bạo, dùng câu nói đầu tiên làm y tỉnh lại. Ông hỏi: "Bất Bại tiểu thiếu gia đây?" Không riêng gì Tiêu Tiễn suýt chút nữa bị sợ vãi tè rồi, ngay cả Blake mặt cũng trực tiếp đen lại... Tiêu Tiễn lúc này thật muốn đánh chết mình... XP Bất Bại y để bên trong cái túi vả, túi y đeo trên cổ... Trên cổ, hiện tại chẳng có cái gì cả! Đáng chết, lúc nãy y như mất não mà giúp Blake giảm trọng lượng, ném hết tất cả những thứ không quan trọng—— Y nhớ đã ném hành lý, ném quần áo, ném giày... Đúng, y còn ném luôn cái túi kia... Y chạy muốn sống muốn chết chỉ để cứu thằng bé, nhưng ở thời khắc quan trọng nhất, coi thằng bé là rác rưởi mà ném đi? Mẹ nó! Tiêu Tiễn hiện tại có tự cung cũng không đủ để bù đắp tự phụ cùng hổ thẹn trong lòng! "Ân?" Số 12 quản gia dùng nét mặt già nua sắc bén - nhìn Tiêu Tiễn, dùng ánh mắt lưỡng nan nhìn gần Tiêu Tiễn. Không có khí chất quý tộc thì thôi, không phải người bay lượn cũng thôi, ngươi bao nhiêu lần vứt con trai của chính mình vào hố lửa? Y còn là phụ thân sao?! Blake hiện tại cũng không nói gì, hắn liền hiểu làm sao trên lưng lập tức nhẹ nhiều như vậy... Chỉ bất quá khi đó tình huống quá khẩn cấp, hắn muốn hợp lực đào mạng, còn cố thoát khỏi nguy hiểm, căn bản không tâm tư quan tâm Tiêu Tiễn đến cùng ném cái gì... "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Tiêu Tiễn tuyệt vọng - quỳ trên mặt đất, thật muốn kiếm khối gạch đập chết mình thế là xong! "Ngươi đừng vội, ta lại đi một lần, đem nó cứu ra!" Blake vung cánh, chuẩn bị hướng về biển lửa, một giây sau, hắn bị người đánh ngất kéo đi, ra tay chính là số 13 bác sĩ phẫn nộ... Tiêu Tiễn như điên rồi, oa một tiếng, tan nát cõi lòng - gào to, chạy về biển lửa... Một giây sau, đầu y đã trúng một gạch, té xỉu, quỷ khóc lang hào đình chỉ, thế giới thanh tĩnh! Gạch này là số 12 quản gia chọi... Sống hơn sáu mươi năm, thấy 2B cũng nhiều, 2B bên trong chiến đấu cơ, còn thật là khiến người ta không thể nhịn được nữa! Số 12 quản gia ném gạch xuống, sửa sửa nơ, lại khôi phục lại hình tượng dù thái sơn trước mặt có sụp đổ, khuôn mặt ông vẫn bình tĩnh như trước "Để bọn họ hiện tại vọt vào, một sẽ biến thành gà nướng, còn tên nữa sẽ biến thành heo nướng! Ai, Bất Bại tiểu thiếu gia đáng thương của ta, xem ra con liền sẽ biến thành nướng trứng... Cũng tốt, một lần nữa đầu thai, kiếp sau sẽ tìm được cha mẹ bớt kỳ quái hơn kiếp này!" Lão quản gia không khỏi lão lệ tung hoành. Nếu như nói ngày hôm nay là ngày gian nan nhất của số 12 quản gia cùng số 13 bác sĩ với Blake cùng Tiêu Tiễn, thì còn có một chuyện xảy đến khiến hai người thêm đau đầu! Bởi vì qua không lâu, từ trong khói đặc bay ra là Reid mặt mũi lắm lem. Hắn quả là nhanh bị khói đặc làm cho mù mắt... Nếu không là số 12 quản gia ở chỗ này dùng kèn đồng khuếch âm, đặt nhạc cụ cổ xưa của XP gia, hắn còn thật không biết bay về bên nào, nơi đó đầy trời đại hỏa, đâu đâu cũng là khói đặc sặc người... Reid ném từ trong lồng ngực một đoàn than đen, co quắp ngã trên mặt đất. Nếu không là nhìn thấy thân hình của hắn cùng cánh đỏ, còn thật không thể tin được hắn là Reid. Mái tóc dài màu đỏ bị đốt cháy khét thành tóc rối, đầy mặt đen kịt, chỉ có hàm răng là trắng. Quân y cùng các binh sĩ của Blake lục tục chạy tới, giúp đỡ Blake làm giải phẫu nối xương, để số 13 bác sĩ mổ chính. Cánh của người chim cùng xương cốt của nhân loại có cấu tạo khác nhau, phần cánh có mấy trăm khối xương, đây là một việc tinh tế, nếu như làm không cẩn thận, tương lai sẽ ảnh hưởng khả năng bay lượn, việc này nghiêm túc cỡ bị đoạt mất JJ vậy... Vì lẽ đó chỉ có lão quản gia đi giúp Reid lau mặt, dùng nước thuốc nhỏ mắt, thanh lý "Miếng cháy xám " ở khoang miệng xoang mũi... Một chốc Reid đều không có cách nào mở mắt, hắn lấy một đoàn bên người ném cho lão quản gia nói: "Ai, không có cách nào phụ trọng, càng không có cách nào cõng người trưởng thành giống đại ca, không thể làm gì khác hơn là trước tiên mang San Đạo tới, một lúc ta lại đi cứu hai người khác!" Lão quản gia bận rộn ôm lấy một đống đen kia, vốn là cho rằng là San Đạo ngốc bị thiêu hết lông, chờ rửa sạch sẽ mới phát hiện, lại là Tiểu Ly! Số 12 quản gia suýt chút nữa đến quỳ! Còn có thể xảy ra chuyện này sao? Ngay cả cứu người cũng cứu lầm? Tuy rằng San Đạo cùng Tiểu Ly thể hình là gần bằng, tất cả đều là tròn tròn một đoàn, hơn nữa bởi bị lửa thiêu mất lông thì hai đứa càng giống nhua, thế nhưng, người chim và hồ ly căn bản là hai loài khác nhau được hay không? Nhị thiếu gian thương ngươi đây là đang tấu hài sao? Số 12 quản gia khóc không ra nước mắt - gào khóc lên: "Trời ạ, ngươi đây là diệt XP gia tộc của ta sao?" San Đạo tiểu thiếu gia còn ở bên trong biển lửa, XP Bất Bại tiểu thiếu gia cũng ở bên trong biển lửa! Còn có White thiếu gia ông thương yêu hai mươi năm, "Các ngươi mấy tên vô lại này, cứu là cứu cái lông gì đây?! Quản gia cảm giác trái tim già của mình cũng sắp bị dằn vặt đến dừng nhảy... Số 13 bác sĩ trong trăm công ngàn việc lập tức dặn dò binh sĩ dìu lão quản gia ngồi xuống, đút chút thuốc giảm căng thẳng... Cách đó mặt biển không xa, xuất hiện hia khuôn mặt một lớn một nhỏ tuyệt đẹp. Một nữ nhân ôn hòa cao quý, mang theo một bé trai trắng như tuyết. "Ai, thật giống là phòng thí nghiệmX P! Đại hỏa như vậy, lại có bao nhiêu thiếu người vô tội bị uổng mạng!" A Châu thở dài. Bé trai như tượng băng khuôn mặt lộ ra một tia sầu lo, như là đang lo lắng cho ai. Màu da của nhóc có chút trong suốt, dường như băng tuyết sáng óng ánh, càng làm tôn thêm đôi mắt xanh lam như màu biển. "Trở về đi, tổng bộ có tin tức mới nhất! Không được lại địa điểm kia qua gần, nói không chắc một lúc lan đến hải tộc của chúng ta!" A Châu sờ sờ đầu Tiểu Bạch, dẫn nhóc bơi trở về biển sâu. Tiểu Bạch một bên bơi một bên quay đầu lại nhìn về phía đại hỏa, luôn cảm giác mình nghe được thanh âm gì... Như là San Đạo đang hô cứu mạng? Mãi đến tận A Châu đi quan tâm tin tức, tham dự cuộc thảo luận của những người quan trọng trong hải tộc, nhóc lại không chút biến sắc - lui đi ra, bơi tới khu vực biển cạn. Nhắm lại đôi mắt màu lam bảo thạch, thu lại tất cả tạp niệm, dùng tâm linh nghe... Lại mở mắt, đôi mắt của Tiểu Bạch đã biến thành màu vàng óng như của loài mèo, tròng mắt sắc bén - híp thành một cái đường dọc. Không sai, là San Đạo đang kêu, nhóc nghe rõ ràng. Loại cá là lợi dụng tiếng vang để định vị phương hướng, lỗ tai có thể nghe được sóng ngắn nhân loại không nghe được, tai mèo là một trong những loài có thích giác nhạy bén nhất trong giới thú nhân, thính lực của Tiểu Bạch khác hẳn với người thường! Hơn nữa nhóc tin tưởng loại siêu năng lực này cũng có thể là mối liên kết giữa nhóc và San Đạo! San Đạo gặp nguy hiểm, sinh mệnh du quan nguy hiểm, nhóc không thể ngồi cyên! Một người cá trắng tuyết từ mặt biển bơi tới bên bờ, vèo - nhảy tới, hoa lệ biến thân thành một tiểu ngoan đồng miêu nhân. Tiểu Bạch tuy rằng tuổi còn nhỏ, năng lực nhưng dị thường kinh người. Nhóc ở bãi đất cạnh biển thạch nhảy lên, hai lần ba lần liền đến bờ biển, nhằm phía vị trí ánh lửa... Không thể không nói, phòng thí nghiệm XP có phong thuỷ không tệ, dựa vào núi và biển, mặt sau là vùng núi, rừng rậm, phía trước là biển rộng vô ngần. Cũng chính là bởi vì như vậy, Tiểu Bạch càng ngày càng tiếp cận vị trí San Đạo... Tiếng nói của San Đạo càng ngày càng rõ ràng, Tiểu Bạch nhảy đến càng nhanh hơn! Trên người nhóc vẫn là ẩm ướt, mang theo vị mặn nước biển. Bởi vì ẩm ướt, vì lẽ đó lúc nhóc nhảy qua hỏa diễm, cũng không có làm thương làn da của mình... Cũng chỉ có gan mèo con lớn như vậy, mới dám đặt chân đến nơi đã sớm bị hỏa diễm thiêu rụi... Mặt đất quả thực đốt đến nứt rạn, mèo con không dám dừng lại ở mỗi một vùng quá lâu, bởi vì sẽ nướng chín đệm thịt mất... Miêu Miêu thăm dò đầu, rốt cục ở trong một cái hố sâu hẹp dài ngửi được mùi của San Đạo... Nhóc thật nhanh nhảy xuống, bốn trảo nhanh nhẹn bám vào trên vách hố mượn lực, từ bên trái nhẹ đạp, rơi xuống trên hòn đá bên phải, cứ như vậy mà đi xuống nơi đáy hố... Tuy rằng trên mặt đất thiêu đến không còn gì, che ngợp bầu trời, nhưng cái dưới đáy hố sâu này còn lưu có một chút không khí, hỏa thế cũng không có lan tràn đến phía dưới cùng, này để lại cho White, phụ tử San Đạo một canh giờ ôm đầu khóc rống.