"Đại ca, có thể nhận được tin tức của ta không?" White lo lắng liên kết bộ đàm của Blake. Lại không thể đúng lúc trò chuyện, lẽ nào huynh ấy bởi vì sợ quấy rầy Tiêu Tiễn ngủ, vì lẽ đó đóng máy, chỉ có thể nhắn lại? Hay là gặp bất trắc? Hiện tại không riêng gì White gấp, Reid cũng mặt tối sầm lại, đẩy tốc độ phi thuyền lên đến cao nhất, hết tốc lực chạy đến phòng thí nghiệm. Số 12 quản gia gấp đến độ râu mép đều thắt lại, số 13 bác sĩ vỗ nhẹ bờ vai của ông, khuyên ca ca của mình bình tĩnh. San Đạo ôm Tiểu Ly, xem như là bình tĩnh nhất trong tất cả mọi người. Nhóc thở dài nói: "Khẩn trương chạy về phòng thí nghiệm, gấp gáp cũng chẳng giúp ích được gì! Hắn ta đều có thể bóp méo mật mã hệ thống bảo vệ tiên tiến của chúng ta, nói không chắc hắn ta đã giành lấy quyền chủ động, mật mã phòng thí nghiệm khẳng định cũng sửa lại đi." Reid oán giận nói: "Lúc đó ngươi muốn làm hệ thống bảo vệ bằng trí tuệ nhân tạo ta liền dị nghị vài lần, dưỡng mấy chục con chó, mười mấy ách nô trông cửa không phải tốt rồi sao? Công nghệ cao hố chết người!" "Trông cửa cơ bản dựa vào chó, vậy chúng ta còn tính là sinh vật năm 3013 sao? Làm vậy chẳng khác nào quay lại mấy năm 19!" " Nhân loại ngàn năm trước sẽ không bị nhốt ở ngoài, cũng bởi vì cái khóa điện tử của ngươi!" Reid phiền muộn hạ phi thuyền, muốn đậu xuống bãi đậu trước phòng thí nghiệm XP, nhưng giờ ạ, bãi đậu máy bay lại phát ra cường lực ngăn cản, cưỡng bách phi thuyền dừng lại!? Reid nguyền rủa, không thể làm gì khác hơn là dừng đến đất trống quảng trường khu công cộng ở đối diện ngoài phòng thí nghiệm XP... Nơi đó có điện tử quản chế nhân tạo giương cánh bay đến, mỗi năm phút đồng hồ đóng dấu một tờ giấy phạt, "Đùng" - dán "Vi chương cấm dừng" trên phi thuyền. Một đám người đau "bi" vô cùng nhìn vật kia như tiểu ong mật cần lao, so sánh sức lực cùng phi thuyền... Lại muốn dừng mấy tiếng, hóa đơn phạt có thể nhấn chìm phi thuyền này hay không? Reid xông lên trước, hướng về ở mặt trước, không có bất kỳ ngoài ý muốn, khóa điện tử phòng thí nghiệm không mở ra, vân tay vô dụng, mật mã cũng vô dụng... Hắn dùng vân tay ở ngón tay trỏ tức giận đâm đâm đâm vài lần, rốt cục xoa eo chửi ầm lên: "SHIT! Lão tử là người đầu tư nơi này, phòng này là ta xây, máy móc là ta mua, tiền lương công nhân là ta trả, kinh phí nghiên cứu là ta ra! Giời ạ, hiện tại nhốt lão tử ở ngoài cửa, ĐMN!" San Đạo sợ đến bịt lỗ tai Tiểu Ly, nói linh tinh: "Tiểu Ly không nên nghe thô tục, Reid ba ba ngày hôm nay dễ nóng nảy!" White tên gây họa một mặt tro nguội, quả thực muốn điên đầu. Hắn xác thực quá mê công nghệ cao, hắn quá tự phụ... Số 12 quản gia vỗ vỗ vai Reid, như khi an ủi nhị thiếu xù lông hồi bé, như thôi miên nhẹ nói: "Bình tĩnh a, bình tĩnh..." Reid ánh mắt đỏ lên, phiêu tử nói: "Tiêu Tiễn cùng đại ca ngay ở phòng nghỉ ngơi trong khu thí nghiệm, bảo ta làm sao bình tĩnh, còn không biết thế nào rồi sao, gọi huynh ấy huynh ấy cũng không phản ứng..." Hóa ra hắn bạo phát như vậy, là bởi vì cái này. Có vào được cửa hay không không đáng kể, Tiêu Tiễn cùng đại ca bị nhốt ở bên trong, đây mới là quan trọng nhất. Lúc trước đại ca đối phó người máy, bởi vì ở quân bộ, người đông thế mạnh, sớm có sắp xếp, vì lẽ đó hắn lo lắng có hạn; bây giờ ở phòng thí nghiệm, đồng thời đều không nằm trong dự liệu, bọn họ là ở một mình tác chiến, đối phó những thứ không biết, sao không khiến người ta sốt ruột? ... Người bên ngoài gấp đến độ xoay quanh, bên trong người đâu? Hai người hên trong, chính đang ở trong thế giới hai người... Không chút nào nhận ra nguy hiểm. Đây là hơn nửa đêm, phòng thí công nhân viên nghiệm đã sớm tan tầm, XP gia bọn họ có một tầng biệt thự đẹp đẽ, hứa lâu dài, bọn họ không trở về trong nhà chính, liền ở lại nơi này, dụng cụ đầy đủ mọi thứ. Năm đó Tiêu Tiễn vừa được rã đông, liền vẫn ở tại nơi này. Ở gian phòng năm đó làm tình, thật có cảm giác ôn lại uyên mộng. Ánh trăng soi sân thượng năm đó, chiếu vào trên giường năm đó, ôn nhu chiếu trên cả hai nhân tình. "A... Hừ... Ngày hôm nay là ngày gì, làm sao... Toàn bộ phòng thí nghiệm chỉ có hai ta?" Tiêu Tiễn một bên híp lại mắt hưởng thụ, một bên đưa tay luồn vào mớ lông vũ của Blake. "Ngày hôm nay đánh bại một gia hỏa phi thường chán ghét, vì lẽ đó... Đây là phần thưởng của bọn họ đi!" Blake vội vàng cày cấy, lấy thân thể chôn ở sào huyệt ôn nhu nhất ấm áp, cảm thấy toàn thân khoan khoái, như ngao du ở biển rộng cá bơi, khiến người ta thán phục tạo vật kinh ngạc. Hóa ra trên đời có một người cùng mình phù hợp như vậy, hợp phách như vậy. Blake cảm thấy đệ đệ nhi tử mình cùng quản gia cũng thật là tri kỷ, lại cam lòng cho bọn họ cả một đêm thế giới hai người. Trước đây hắn cảm thấy bọn họ vướng chân vướng tay cũng thật là nghĩ sai bọn họ... Tiếng kẽo kẹt phát ra từ giường lớn át đi tiếng dâm mỹ vang từ hai thân thể, thân thể cả hai quấn quýt đều khiến cho ánh trăng phải thẹn thùng. Tiêu Tiễn đang điên cuồng ngân nga khúc điên dại. Không cần tiếp tục phải sợ hãi bị San Đạo nghe thấy, khắp nơi không người, y có học tiếng sói tru cũng không ai quản được... Thực sự là quá thoải mái, không riêng có thể không kiêng dè gì mà kêu, còn có thể không kiêng dè gì - cuồng hoan! Hai người xông pha chiến đấu một hồi, ôm chặt thân thể nóng rực lẫn nhau, tứ chi vẫn như cũ quấn quýt, tình vợ chồng dường như tuy hai mà một, lại như trẻ sinh đôi thân thiết kết hợp. Blake theo bản năng mà chừa ra một cái tay, chuẩn bị đi mò bộ đàm trên tủ đầu giường. Hắn ghét nhất chính là lúc mình đang làm "Chính sự", bị người không liên quan hô to gọi nhỏ. Cái bộ đàm này của hắn là bộ đàm chuyên dụng XP gia, thuộc hạ của hắn sẽ dùng một bộ đàm chuyên dụng gọi hắn, cái bộ đàm kia là mọi thời tiết không đóng. Có thể sử dụng cái bộ đàm trên cổ tay làm phiền hắn, White Reid San Đạo, những sinh vật vô liêm sỉ này... Vì lẽ đó vừa hắn thản nhiên - đóng... Hiện tại hắn đang muốn giải trừ tĩnh âm, Tiêu Tiễn làm thủ công dừng lại hắn. "Đừng để ý đến bọn họ, ngược lại sẽ không có đại sự gì!" Y nắm lấy bàn tay lớn của Blake trở về, đặt ở trên ngực của mình. Ánh trăng chiếu ở lồng ngực đẹp đẽ của Tiêu Tiễn, trắng như tuyết một mảnh, hiện ra trơn bóng như ngọc, trong trẻo như sứ, nhu như cánh hoa hồng cẩn thận ánh sáng lộng lẫy, hoàn toàn không phải cái hàng giả kia có thể so sánh được. Blake lại bị mê hoặc đến... Tiêu Tiễn tà ác - cười, bướng bỉnh - đem bàn tay của hắn chuyển qua đậu đỏ của mình, gò đất vừa còn vắng lặng hồng nhạt, ở dưới sự chăm sóc của bản tay thô ráp dần dần cứng lên, ẩm ướt - đứng vững trong bàn tay Blake. Tiêu Tiễn lại phát sinh than nhẹ tiêu hồn, y thích mình "vui vẻ" trong tay của hắn, nhưng y lại ghét vui vẻ của mình bị người ta khống chế. Y kiêu ngạo mà hất cằm lên nói: "Lại tới một lần nữa đi, bất quá lần này ta muốn ở phía trên, ngươi tất cả đều phải nghe ta!" Thật vất vả có buổi tối điên cuồng bừa bãi trong thế giới hai người hiếm thấy như thế, y phải phát huy hết giá trị của nó mới được! Blake rốt cục bỏ cái bộ đàm kia xuống, đôi mắt u lục của hắn lóe lên vài tia như dã thú, ngữ khí của hắn nhưng sủng nịch mà bất đắc dĩ: "Vâng, ta cái gì đều nghe lời ngươi, chủ nhân của ta!" Hiện tại hắn không phải sói đói, quả thực như đại khuyển trung thành. Hai người đều trở nên cuồng hoang hơn, rơi đến trêm thảm, Blake ngồi ở trên thảm trải sàn, Tiêu Tiễn ngồi ở trên người Blake, hưng phấn vung vẩy quần lót của Blake, như chủ nhân giương lên roi da. Tiêu Tiễn rất dễ dàng liền đem mình "ngậm" lấy hung khí của Blake. Cái dục vọng mãnh thú kia đã sớm thức tỉnh, thủ thế chờ đợi. Hai người đang triền miên đối diện, dần vào cảnh đẹp, chuẩn bị quất tiếp một ván, thì trong phòng bọn họ vang lên một chuỗi tiếng cười quỷ dị. "Ha ha! Ha ha... Chơi vui chứ? Có muốn ta gia nhập cùng không?!" Thanh âm của một nam nhân, cực kỳ quen thuộc —— lại là âm thanh của Blake. Tiêu Tiễn hoảng sợ nhìn ngó Blake trước mắt, Blake môi mỏng nhếch, cũng không có mở miệng a! "Đùng!" - một tiếng, trong phòng đèn sáng, màn hình trong phòng cũng sáng, trong màn hình lộ ra một thân ảnh. Bên trong lộ ra mặt Blake—— gương mặt không trọn vẹn, như là còn đang xây, chưa thành công. Hắn ta hưng phấn nói: "Blake, ngươi xoắn nát thân thể của ta, cho rằng ta chết rồi sao? Đáng tiếc a, anh đây lại trở về! Lần này, ta không chỉ muốn cướp chiếm này chỉnh cái tinh cầu, còn muốn bóp nát người yêu của ngươi! Chịu chết đi!" Tiếng cười đáng sợ của hắn ta vang vọng khắp cả phòng. Tiêu Tiễn chưa từng nghe thấy Blake dùng âm thanh đáng sợ như vậy mà cười đến điên cuồng như thế, không khỏi nắm chặtvai Blake hỏi: "Giời ạ, cái hàng trên màn hình là ai? Tại sao muốn biến thành dáng vẻ của ngươi, còn mô phỏng theo âm thanh của ngươi nói chuyện?" Blake ánh mắt buồn bực, thấp giọng nói: "Một buồn nôn rác rưởi, bại tướng dưới tay." Giời ạ hắn ghét nhất có người tới quấy rầy hắn làm "Chuyện tốt"! Càng ghét dây dưa dài dòng. Giết một Johnson 23, lại có thêm một tên người máy, giết người máy này lại giết mà không chết, thực sự là nổi nóng! "Ha ha, hiện tại ta đã đã khống chế toàn bộ phòng thí nghiệm, các ngươi bị nhốt lại, không ra được! Người khác cũng không vào được..." Blake tàn nhẫn - đứng lên, một quyền đánh nát màn hình, nói: "Câm miệng đi tên khốn, cõi đời này không có địa phương có thể nhốt lại ta!" Hai người nhanh chóng đứng dậy thu thập thỏa đáng. "Tới!" Hắn quỳ trên đất, để Tiêu Tiễn bò lên trên lưng hắn. Hắn cõng Tiêu Tiễn, từ sân thượng bay lên không, ở trong bầu trời đêm trước ánh bình minh bay lượn. Hắn giương tay một cái, trong chiếc nhẫn phát ra ánh sáng kỳ dị, hệ thống cảnh báo điện tử ở không trung phòng thí nghiệm hiện hình, hắn lăng không vẽ một vòng tròn, như năm đó xuyên qua lưới điện như thế, cái tầng ngoài như vòng sáng kia bị hắn mạnh mẽ cắt một động. Hắn vừa thu lại cánh, nghểnh đầu, xuyên qua cái động kia, phi ra bên ngoài, bay ra phạm vi phòng thí nghiệm lĩnh không. "Xem ra người máy cũng chỉ nói mạnh miệng! Còn muốn nhốt lại Bổn tướng quân?" Blake khinh bỉ hừ một tiếng, sau đó bọn họ nhìn thấy mấy người White ở ngoài phòng thí nghiệm sắp điên đầu... Rất tốt, mọi người rốt cục hội hợp, không thiếu một ai...