Bên này, Miêu thiếu được toại nguyện, ở trong góc tối cùng tình nhân sáng nhớ chiều mong quấn quýt, kiêm điệp tình thâm.
Bên kia A4 cũng cùng vị ca sĩ mỹ lệ kia, thị nữ của công chúa tao nhã cùng múa.
Ở dưới nước khiêu vũ, loài cá mới là cao thủ, A4 chỉ có thể coi là ở "Cẩu bào".
Dáng dấp hắn luống cuống tay chân để vị mỹ nhân ngư đuôi màu vàng kia không nhịn được cười. Nàng nở nụ cười, A4 thì càng hoảng rồi, hắn hoảng hốt thì càng loạn, quả thực làm trò hề, mỹ nhân ngư kia vừa bắt đầu vẫn là nhẫn nhịn, hơi lộ ra răng trắng tinh mà cười, sau đó thực sự là sung sướng thoải mái, hoàn toàn không để ý hình tượng, như là cả đời đều không có cười đến làm càn qua như thế, chính mình cũng cảm thấy có chút thật không tiện.
"Tôi là A Châu, cậu tên gì?" Nàng hỏi.
"A4!"
"Thật sao, này không phải tên một loại giấy sao? Cậu đùa giỡn hả?" Nàng cười đến càng vui vẻ, ngay cả tên tên đều buồn cười như vậy, đứa bé trai này thực sự quá sẽ khôi hài hài lòng.
"Đây là tên thật của tôi, người Dực quốc chúng tôi không có tên, đều là dùng đánh số, loại mã hóa này là chữ cái cùng với con số tổ hợp, không có ai trùng tên, bởi vì trùng tên sẽ đăng ký không được! Tôi ở nhà đứng hàng thứ tư, vì lẽ đó tôi là A4... Cô có thể gọi tôi là Tiểu Tứ."
"Vậy trên cậu còn có ba anh chị?"
"Ừm, có ba ca ca, có điều đều không con..." trên mặt A4lộ ra một tia bi thương.
A Châu nhìn hắn, thương tiếc nói: "Xin lỗi..."
"Không sao, chuyện kia đã rất lâu trước..." A4 ngẩng mặt lên, nhìn cô gái hắn nhất kiến chung tình, phục lại cao hứng lên, sảng lãng nói: "Tôi thích nghe cô hát, giọng cô thật hay!"
"Người cá có giọng hát tốt nhất, âm vực bao la nhất, là ca sĩ trời sinh!" Nàng cười một cái, đôi mắt xanh thẳm so với bầu trời còn tinh khiết hơn. A4 thẹn thùng lên, đây chính là nữ sinh đẹp nhất hắn từ lúc sinh ra tới nay gặp, hơn nữa nàng hầu như là trần trụi, tuy rằng dùng vỏ sò che lại trước ngực, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy cổ trắng nõn, vai tao nhã, xương quai xanh gợi cảm, hai tay cân xứng đẹp đẽ, eo nhỏ tinh tế duyên dáng, còn có cái đuôi to vàng như lòe lòe toả sáng...
Kỳ thực người cá đều là thiên nhiên trần trụi như vậy, đây là lại chuyện bình thường, nhưng A4 vẫn cảm thấy khuôn mặt của mình đang thiêu đốt, quả thực là ở trạng thái sung huyết...
A Châu mở to mắt, nhìn chằm chằm mặt A4 đỏ lên nói: "Tiểu Tứ, tại sao mặt cậu lại biến màu sắc? Từ trắng trở nên đỏ!"
Loại cá không có phát sinh tình trạng như thế, đây là "Cảnh giới sắc" của nhân loại sao? Nàng không hiểu.
A4 quẫn quẫn - nói: "Tôi nóng mặt..." Sau đó hắn nắm tay hầu gái, hướng về góc tối ít người bơi qua. Cũng còn tốt nơi này cực kỳ rộng rãi, người lại nhiều, mọi người bơi qua bơi lại cũng rất hỗn loạn, không ai chú ý tới một nữ nước tương cùng người qua đường nam đi nơi nào hẹn hò.
A4 ở bên trong cái góc u tĩnh kia rốt cục chậm rãi bình phục lên kinh hoàng không ngừng tâm, vì che giấu chính mình thất thố, hắn từ trong túi làm ra một cái hộp, trong hộp tất cả đều là "Dưa chuột lát" được giữ tươi, Tiêu Tiễn cho đặc chế hắn, dùng để "Sửa trị khuôn mặt như mặt trăng này".
"Đây là cái gì?" A Châu tò mò hỏi.
"Dưa chuột lát..."
"Là dùng làm gì?"
"Đắp mặt! Đương nhiên, còn có thể ăn, giòn, không tin cô thử xem..." A4 lấy ra vài miếng dưa chuột, lúc này mới phát hiện mình đeo "Không khí trao đổi khí", căn bản không đưa tới trên mặt được, không thể làm gì khác hơn là hướng về trên mặt hầu gái, một bên hỏi: "Vừa lạnh lẽo lại thoải mái chứ? Có thể giúp dưỡng da mặt, để cho cô trở nên càng xinh đẹp!"
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, không có cô bé nào không thích xinh đẹp! Vì lẽ đó cử chỉ vô tình này thực sự là làm vui lòng! Nam sinh đưa mỹ phẩm cho bạn gái sẽ được cộng điểm, đưa loại thiên nhiên này, không ô nhiễm, còn có thể ăn, quả thực là một trăm điểm!
"Thật sự rất giòn!" Trên mặt đắp bốn miếng dưa chuột, A Châu không nhịn được nhai hai mảnh dưa chuột, mùi vị còn tương đối khá! So với ăn hải tảo nàng bình thường ăn ngon hơn nhiều, có một loại hương lanh lảnh sướng miệng.
"Cậu thật tốt, cảm tạ cậu, Tiểu Tứ!" A Châu sáng sủa nở nụ cười, quả thực để A4 thật vất vả khôi phục mặt bình thường lại bốc cháy lên... Cũng còn tốt "đậu đậu" hiện tại được dưa chuột bảo dưỡng bình phục rất nhiều.
A Châu không chút khách khí - một mảnh lại một mảnh, lấy "Dưa chuột dưỡng mặt" một tuần của A4 đều ăn sạch hết...
"Ngày mai mang cái này, có thể không? Mùi vị thật không tệ, tôi cho tới bây giờ chưa từng ăn đồ ngon như vậy!" Nàng tràn đầy phấn khởi - hỏi.
"Được..." A4 không nghĩ tới như thế dùng thứ giá rẻ bình thường như thế có thể bắt được trái tim cô gái mỹ lệ như thế.
Ngày mai còn mang, ý tứ cũng chính là ngày mai còn gặp mà.
Bọn họ hẹn cẩn thận địa điểm ngày mai hẹn hò, A Châu đem dây chuyền minh châu trên cổ nàng cho hắn một chuỗi, làm lễ vật.
"Cái này, đưa cho cô!" Trên người A4 cũng không thứ đặc biệt gì, chỉ có huân chương năm đó trở thành quan tham mưu thì tốt nghiệp, vẫn cài ở trên cổ áo, sáng lên lấp loá. Hiện tại hắn cởi xuống đến, đặt ở lòng bàn tay A Châu.
Sau đó, A Châu chớp chớp đôi mắt đẹp, ở trên khuôn mặt A4 ấn một cái hôn.
A4 quả thực kích động hoá đá...
A Châu cảm thấy dáng dấp A4 mặt đỏ tới mang tai thật đáng yêu, lại như Tiểu Ngư sủng vật của nàng, lúc vui mừng râu sẽ sáng sáng như thế. Khiến người ta không nhịn được nựng lại nựng.
A Châu lấy dũng khí, lại đến gần, mục tiêu là đôi môi đo đỏ của A4, sau đó, nàng "cướp" nụ hôn đầu của A4.
...
Một bên khác, Tiêu Tiễn cùng Blake mấy người khiêu vũ nhảy mệt mỏi, bắt đầu đánh giá mỹ thực bên trong đại dương.
Dù sao trong biển bơi, thể lực tiêu hao kinh người, vì lẽ đó rất nhanh liền muốn ăn!
Tiêu Tiễn đối với ăn cảm thấy rất hứng thú, như lưu mỗ mỗ, toàn bộ bữa tối đều "Du lãm" một lần.
"Lại là tiệc đứng hải sản!" Tiêu Tiễn hai mắt hiện ra ánh sáng, y yêu thích hải sản! Quá yêu thích! Ở Dực quốc mỗi ngày đều là thịt bò thịt dê, ở Phong quốc mỗi ngày đều là JJ gà, hiện tại cuối cùng cũng coi như có thể ăn cá tôm cua!
Nói là tự giúp mình, kỳ thực cũng không phải hoàn toàn tự giúp mình. Có thật nhiều hầu gái Mỹ Nhân Ngư đứng yên ở bên đồ ăn, như có yêu cầu, nàng liền theo yêu cầu giúp ngươi lấy, lấy đó tôn trọng. Dù sao hải lý có sức nổi, có thật nhiều loại đồ ăn hải tảo lướt nhẹ nhất định phải dùng cái vung lên, lấy dùng hết lại che lên, để tránh khỏi đâu đâu cũng có rác rưởi.
"Hải sản ăn sống thật ngon, vị thuần túy, hoàn mỹ a, dạ tiệc này quả thực xịn cực kỳ!" Tiêu Tiễn một bên hút thịt ốc biển tươi, một bên gắp lát cá sống, sau đó nói: "Vẫn là Hải Hoàng bên này văn minh, không giống người Phong quốc các ngươi cùng người Dực quốc lập dị như thế."
"Nói thế nào?" Ba huynh đệ XP gia đều ngẩn ngơ, muốn biết y có thể phát biểu cái cao kiến gì. Ngay cả hồ nhị ly cũng lén lút dựng thẳng lỗ tai nghe.
"Nhìn, người Phong quốc ăn chim, trứng chim, không ăn súc vật; người Dực quốc chỉ ăn súc vật không ăn gà vịt trứng, quả thực là "Địch tử tương thực", quá lập dị! Mà hải tộc đây, người ta như thường có cái gì ăn cái đó, cá tôm cua đều không kiêng, thật thẳng thắn!" Này nhưng là một cái mỹ thực gia trong lòng nói, cũng chỉ có nhân loại bách thảo dương thức "Thần mã đều ăn", mới sẽ phát hiện những chi tiết này.
Kỳ thực chuỗi thực vật hải lý vốn là cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, con tôm ăn bùn. Đây chính là tự nhiên, thiên kinh địa nghĩa.
Hồ nhị ly lạnh rên một tiếng, ở sau lưng chậm rãi phán một câu: "Hải tộc muốn ăn gà vịt trứng, mã dê bò a, nhưng bọn họ trong biển, làm sao có?"
Câu nói này để Tiêu Tiễn một đầu óc thiên mã hành không cùng này điểm hả hê tất cả đều nuốt đến trong bụng.
Hai người này ánh mắt lẫn nhau chém giết một lúc, đến khi Tiêu Tiễn ở trước mặt cậu ta gắp một con hàu sống thì kết thúc.
Con hàu sống là hải sản ngon nhất cũng tanh nhất, đặc biệt là nếu chưa sơ chế qua, mùi tanh kia không phải người bình thường có thể tiếp thu. Nhưng Tiêu Tiễn là "Ăn thần" trong thời đại này, trên dưới giới hạn rộng rãi đáng sợ, y vừa ăn một bên ca ngợi nói: "Thật mềm thật sướng miệng!"
Cái mùi tanh kia thẳng chui vào lỗ mũi mẫn cảm của hồ nhị ly, hồ nhị ly trong nháy mắt liền nôn ra một trận...
Giời ạ, không phải đã sớm không còn ói nữa sao? Quả nhiên lại nghiêm trọng lên, nôn nghén chết tiệt! Ọe...
Tiêu Tiễn quả thực không đánh mà thắng - đánh bại hồ nhị ly, y hả hê - xoay đầu lại, cùng Blake nói: "Cũng còn tốt ta không có mang thai!"
Thẳng lấy ba huynh đệ Blake lôi một hồi. Cái gì gọi là "Không có mang thai", ngài biết mang thai sao? Ngài có chức năng này sao?
Ngay cả trứng bảo bảo cũng không nhịn được nhổ nước bọt câu: "Con không quen biết hàng này..."
...
Bên trong vũ hội bầu không khí tốt vô cùng, ngoại trừ hồ nhị ly bởi vì nôn nghén cùng chán ghét mùi tanh cái gì cũng ăn không được, Hổ Vương quát lớn nháo liên tục, tất cả mọi người như cá gặp nước, đến lượt khiêu vũ khiêu vũ, đến lượt ăn ăn.
Chỉ có Hải Hoàng không vui nổi. Công chúa bị bỏ không kia sợ hãi mà nhìn Hải Hoàng, không dám nói câu nào. Nàng đã tận lực, nhưng nàng vẫn như cũ không chiếm được tí xíu quan tâm nào của Blake cùng Hổ Vương. Nàng có nhục sứ mệnh...
"Như Bảo đâu?" Hải Hoàng ở trong đám người tìm tòi, không nhìn thấy nhi tử bảo bối của mình.
"A Châu cũng không thấy..." Công chúa phát hiện hầu gái của mình cũng không thấy tăm hơi.
"Người đến, giúp ta xem một chút tiểu vương tử chạy đi nơi nào?" Hải Hoàng tiện tay vung lên, kêu cận vệ bên cạnh nhất, một con cua tướng.
Con cua tướng kia lĩnh mệnh, nói tiếng "Vâng!"
"Chờ đã!" Hải Hoàng nghi hoặc mà nhìn cua tướng này một chút, cảm thấy mặt hắn lạ vô cùng.
"Ngẩng mặt ta xem một chút!" Hải Hoàng ra lệnh.
Con cua kia ngẩng mặt lên, trên mặt quấn đầy hải tảo, chỉ lộ ra một đôi xanh thẳm mắt, phát sinh ánh sáng trí tuệ. Hắn ngạch tế lộ ra chút da thịt trắng nõn.
" Mặt ngươi làm sao trắng như thế?" Ông nhớ tới binh lính của ông đều là sắc mặt ám trầm, hoặc là là đỏ đậm, hoặc là là xanh tím. Con cua mặt trắng nhỏ này, ông vẫn là lần thứ nhất thấy, là giống loài mới?
Người kia ung dung không vội - chắp tay, dùng giọng nói khàn khàn không thể tả nói: "Bẩm Hải Hoàng, ta là cua đồng. Từ sông lớn Thiên triều lội tới, vì lẽ đó ta so với cua biển càng trắng càng thuần khiết..."
Hải Hoàng quả thực bị hai chữ "Thuần khiết" chinh phục, có học vấn như vậy, có ý thơ a, hoàn toàn lật đổ ấn tượng hữu dũng vô mưu của ông đối với lính tôm tướng cua.
Hải Hoàng gật gù, đối với con cua này tán thưởng. Từ trong nước nhạt bơi đến trong biển rộng, thật không dễ dàng, hành trình sẽ phi thường gian nan a!
Cua đồng lĩnh mệnh mà đi, suất lĩnh một đám quân tôm đi tìm tiểu vương tử.
Tiêu Tiễn đang ăn một con cua, ăn say sưa ngon lành. Con cua kia đi thoáng qua, đụng tới cánh tay Tiêu Tiễn, càng cua trong tay Tiêu Tiễn bị đụng một cái, rớt tới trên đất...
"Xin lỗi!" Cua đồng nói, hắn nhặt lên cái càng cua kia đưa tới trên tay Tiêu Tiễn, còn nói: "Còn cho em... Tiêu Tiễn..." Hắn cấp tốc mà thâm trầm - nhìn Tiêu Tiễn một chút, ánh mắt như là loại sâu sắc cách mấy ngàn năm...
Sau đó ở Tiêu Tiễn còn chưa phản ứng lại, con cua đồng kia suất lĩnh quân tôm đếm không hết tới lui mà qua, hầu như tránh tầm mắt Tiêu Tiễn.
Tiêu Tiễn nhìn ngó càng cua trong tay, cảm thấy có cảm giác kỳ quái không cách nào diễn tả. Y như ma tự huyễn - quẫn ở một bên bàn ăn...
Vừa, có một con cua to lớn cho nhặt càng cua cho y, đưa tới cho y ăn, này đã quái lạ cực độ!
Hơn nữa, âm thanh con cua kia thật kỳ quái. Lại như ở đâu nghe qua... Tiêu Tiễn nỗ lực tìm tòi hết thảy phần cứng trong não... Tìm a tìm...
Rất nhiều năm trước, Tiêu Tiễn đang nghiên cứu chủng loại "Cây ớt", cùng Johnson thử hết tất cả loại ớt trên toàn cầu, mấy cây ớt cực cay đó đánh bại Johnson, hắn bị cay đến khàn cả cổ họng, thanh âm khàn khàn như vậy. Vẫn đúng là như...
Còn có, hàng này làm sao biết y tên Tiêu Tiễn?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
201 chương
15 chương
50 chương