Cô nhìn đôi mắt to long lanh nước của Đóa Nhi, hai đầu mi tâm nhỏ xinh đang nhíu lại bởi sự lo lắng. Cô hít thở sâu một hơi, tiếp tục nhặt lưỡi dao nhỏ lên, cô tuyệt đối không thể để lộ vẻ mặt khiếp nhược ở trước mặt Đóa Nhi. Cô là mẹ, cô phải bảo vệ Đóa Nhi, không thể để cho Đóa Nhi lo lắng vì mình được. Cô nhắm hai mắt lại, tay nắm thật chặt con dao, lấy hết dũng khí chậm rãi đưa về phía lỗ nhỏ trên vai anh. Doãn Tiêu Trác lặng lẽ nhìn hết thảy mọi việc đang xảy ra, trong lòng lơ đãng thoáng qua một cảm giác không nói nên lời. . Hàm răng của Dung Tư Lam cắn chặt vào cánh môi mềm mại, trong đôi mắt to linh động của cô sự sợ hãi và can đảm đang xoắn xuýt giằng co với nhau, làm cho những gai góc trong trái tim của anh như được hòa tan ra trở nên mềm mại. Lúc này anh những muốn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, muốn ôm lấy cô để an ủi, muốn hỏi cô đang sợ hãi điều gì... "A ..." Sự đau nhức trên vai không gì so sánh nổi, Doãn Tiêu Trác hét lên một tiếng thê thảm, cuộn băng trong miệng rơi xuống, tình cảm dịu dàng đối với Dung Tư Lam vừa mới dâng lên trong lòng cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. "Chú, chú!" Một mùi sữa nhàn nhạt bay vào chóp mũi anh, hình như có chiếc khăn lông mềm mại đang di động từng chút trên trán anh: "Chú à, lập tức sẽ không đau nữa đâu, phải dũng cảm lên, nào!" Giọng trẻ thơ mềm mại, cánh tay nhỏ ngắn ngủn đung đưa trước mắt anh, còn cả cảm giác dịu nhẹ ấm áp trên trán nữa, khiến anh cảm nhận được sự ấm áp mà trước giờ anh chưa từng có. Không nói được, cũng không thể nói rõ nổi bởi sự đau đớn trên vai kia, anh cố gắng cong môi lên nở một nụ cười: "Đóa Nhi, cám ơn cháu!" Dung Tư Lam nhìn những giọt mồ hôi to tròn đang chảy đầy khắp người vậy mà anh vẫn còn có thể cố gắng mỉm cười, cũng không khỏi có chút động lòng: die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Chuẩn bị xong chưa, tôi phải gắp đạn ra đây!" Cô nhẹ nhàng nói. Anh gật đầu một cái, bàn tay lại cầm cuộn băng gạc nhét vào trong miệng mình lần nữa. Anh nghĩ phải cắn chặt răng lại, chuẩn bị tâm lý thật tốt. Nhưng lúc này đây sự đau đớn còn lớn hơn nữa, nó tựa như kim châm muối xát, bởi vì Dung Tư Lam không thể gắp được đầu đạn ra ngay từ lần đầu tiên. Cái nhíp hoạt động ở trên vai anh giống như lưỡi dao sắc bén đang xoáy vào trong tim của anh. Anh gắng gượng không kêu thành tiếng, bàn tay nhanh chóng nắm lại thành quả đấm, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay. Máu chảy ra, theo móng tay rỏ xuống, trên trán mồ hôi vẫn không ngừng chảy. Đóa Nhi mới vừa lau hết lớp này, lập tức lại một lớp mồ hôi mới lại vã ra... "Tôi sắp gắp được nó ra rồi, chịu khó một chút!" Dung Tư Lam nhìn vết thương đầy máu thịt, dạ dày cứ cuộn lên từng đợt. Cô hết sức chăm chú vùi đầu vào trong “cuộc chiến đấu này", những hình ảnh đứt đoạn đầy máu tanh kia cũng không còn lởn vởn trong trí nhớ của cô nữa. Một lần cuối cùng! Doãn Tiêu Trác thầm hạ quyết tâm chịu đựng sự đau đớn hành hạ đến như muốn chết đi kia. Một hồi đau nhức mãnh liệt ở trên vai ập tới, anh cũng không thể kiên trì chịu đựng nổi nữa, thét lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền hôn mê bất tỉnh. Dung Tư Lam giơ cái nhíp, nhìn đầu đạn được lấy ra, khẽ thở phào một cái. Việc anh ngất đi trái lại còn tốt hơn, anh sẽ ít bị đau đớn hơn, việc cô xử lý vết thương của anh cũng bớt đi sự quấy nhiễu rất nhiều. Chỉ có Đóa Nhi nước mắt lưng tròng, tựa như chỉ muốn oà lên khóc, nhưng lại không dám lên tiếng, chỉ sợ sẽ quấy rầy đến việc Dung Tư Lam trị thương, "Mẹ, chú đã chết rồi sao?" Cô bé cố nén tiếng khóc, nhỏ giọng hỏi. Lúc này Dung Tư Lam mới chú ý tới khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ thương tâm của Đóa Nhi. Kỳ lạ thật, sao con bé này lại xót thương đối với người đàn ông xa lạ này thế nhỉ? Nhưng lúc này cô không rảnh để nói những chuyện này, chỉ vội vã đáp lại một câu, "Không đâu, chẳng qua là chú bị ngất đi thôi, rồi chú sẽ tỉnh lại!" "Vâng!" Đóa Nhi buồn buồn đáp lại một tiếng, cũng không dám nói thêm gì nữa, trong lòng suy đoán có phải là mẹ đang gạt mình hay không. Dung Tư Lam nhanh chóng khử trùng cho vết thương của anh, rắc bột thuốc cầm máu lên, sau đó dùng băng gạc quấn quanh, cẩn thận băng bó vết thương. Cô cũng không cố gắng hơn được nữa, tất cả những gì xảy ra hôm nay đối với cô mà nói đã là một sự thách thức đến cực hạn rồi, bình thường, ngay cả khi gặp người giết gà cô cũng đều muốn tránh thật xa. Cô đặt hộp thuốc kháng sinh lên trên mặt bàn liền vọt vào phòng rửa tay nôn thốc nôn tháo, cho đến lúc cô cảm thấy đã nôn ra tất cả ngũ tạng lục phủ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương. Mái tóc cô ướt nhẹp dán chặt ở trên mặt, dần dần, từ trong gương, gương mặt tái nhợt của cô gái trong vũng máu cũng trong một đêm mưa của nhiều năm trước đó chồng lên... "Mẹ..." Cô lẩm bẩm gọi một tiếng, cả người như không còn chút sức lực, cô chạy về phía phòng của mình, ngay cả lúc đi qua bên cạnh Đóa Nhi cô cũng không hề lưu ý đến ánh mắt kinh ngạc của Đóa Nhi. Đóa Nhi tiến đến cầm tay của cô, mở mắt thật to: "Mẹ, mẹ bị ốm sao?" "Mẹ không sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi, ngoan, con tự đi ngủ đi, mẹ đi nằm một nằm..." Cô đi thẳng về phòng mình. Mẹ ngủ rồi, đôi tròng mắt của Đóa Nhi tựa như hai quả nho đen vụt sáng bừng lên. Cô bé ôm từ trong ngăn kéo ra chiếc chăn nhẹ nhàng đắp lên trên người Doãn Tiêu Trác, cũng học mẹ, dém lại hai bên góc chăn cho thật kỹ. Cử động nhẹ nhàng này đã đánh thức Doãn Tiêu Trác còn đang trong cơn hôn mê. Trong màn sương mù, anh lại ngửi thấy một luồng hương vị sữa, trên người anh còn có một mái tóc buông xoã bồng bềnh ấm áp đang áp nhẹ lên anh, trên bả vai cảm giác đau đến bỏng rát. Anh hơi nhíu mày lại, mở mắt ra, chợt nhìn thấy bày ra trước mắt một gương mặt khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đang ghé vào trên người mình, cùng với một đôi tròng mắt to đen láy linh động đầy lo lắng. Trong nháy mắt, vành mắt của anh không kìm nổi được chợt thấy có chút ướt át. Trong trí nhớ của anh đây là lần đầu tiên có người đắp chăn cho anh, ngay cả khi còn bé, những đứa trẻ cùng lứa cũng được nằm ngủ ở trong vòng tay ấm áp của mẹ thì anh đã phải nằm ngủ một mình ở trong đêm tối. Lúc này trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia rất nhanh đã lộ ra vẻ đau lòng, cô bé le lưỡi một cái, "Chú, thật xin lỗi, cháu đã đánh thức chú rồi..." Nhưng cô bé lập tức trở nên cao hứng, chú đã tỉnh lại rồi, chú thật sự không bị chết! Doãn Tiêu Trác khẽ mấp máy môi, một nụ cười dịu dàng nhợt nhạt lan trên mặt: "Cảm ơn Đóa Nhi, vốn dĩ chú đã tỉnh lại rồi..." Đóa Nhi như chợt nhớ ra cái gì đó liền chạy đi. Cô bé rót một chén nước ấm, mang tới đặt vào tay của Doãn Tiêu Trác, sau đó đưa hộp thuốc cho anh nhìn: "Chú à, Đóa Nhi chỉ nhận biết được hai chữ này, chú nhìn xem một chút có phải là uống hai viên hay không? Mẹ nói thuốc không được uống lung tung!" Doãn Tiêu Trác nhìn một chút, mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, Đóa Nhi thật thông minh!" Đóa Nhi cười cười vừa đắc ý vừa ngượng ngùng, lấy ra hai viên thuốc nhét vào trong miệng Doãn Tiêu Trác: "Chú à, chú nhanh uống nhanh đi!" Đôi môi xinh xinh và đôi tay nhỏ bé mũm mĩm làm cho anh thấy ấm áp mềm mại khiến anh có một cảm giác như được cưng chiều, cảm giác ấm áp ấy dừng lại thật lâu. Anh sững sờ một lát mới sực tỉnh lại, uống hết chén nước. "Đóa Nhi, cháu không sợ chú là người xấu thật sao?" Thấy Đóa Nhi đối xử thân thiết với mình nên anh cảm thấy rất ngạc nhiên. Cái đầu nhỏ của Đóa Nhi hơi nghẹo sang bên, lại lặp lại câu nói kia, "Chú không phải là người xấu." "Tại sao?"