“Không được! Thằng con hư hỏng này, anh không nói rõ ràng, trở về tôi cắt đứt chân của anh, chuyện gì tốt không làm, lại sinh ra đứa con gái riêng, anh đã vứt thể diện của nhà họ Doãn đi đâu hết rồi?” “Cha! Cha đừng nói câu khó nghe như vậy được không? Cái gì mà con gái riêng!” Doãn Tiêu Trác sợ làm Đóa Nhi bị tổn thương. Đóa Nhi cũng rất có hiểu biết nói, “Cha, ông, con ăn no rồi, hai người có chuyện cần nói, Đóa Nhi đi ra xe trước ngồi đợi.” Nói xong cô bé cầm chìa khóa xe của Doãn Tiêu Trác đi ra ngoài nhà hàng. Doãn Tiêu Trác để ý thấy trong tay cô bé còn có một túi đồ ăn lớn. “Cha nhìn đi, nhìn đi! Mỗi lần cha vừa xuất hiện là lại có chuyện không tốt xảy ra! Anh trai cũng đã bị cha bức tử như vậy đấy!” Doãn Tiêu Trác nhất thời tức giận, nói không lựa lời. Ông cụ Doãn vốn đang nổi giận đùng đùng, gương mặt lập tức trở nên ảm đạm, trong ánh mắt hiện rõ một nỗi khổ riêng. Doãn Tiêu Trác ý thức được lời nói của mình đã nói ra, ngượng ngùng ho một tiếng, “Con đi đây!” “Đợi chút!” Ông già gọi anh lại, “Nếu như anh thật sự yêu mến người ta, thì hãy lấy về nhà làm vợ!” Thái độ thật là hòa nhã. “Cha nói cái gì kia? Cha?” Doãn Tiêu Trác không hiểu. “Mẹ đứa bé kia đó! Chẳng lẽ nhà họ Doãn này lại là người không có trách nhiệm với con cháu như vậy hay sao?” Ông cụ tuy còn trách cứ, nhưng ngữ điệu nói đã hòa hoãn rất nhiều. “Cha! Người lầm rồi! Con không nói chuyện với cha nữa!” Doãn Tiêu Trác nói xong liền đuổi theo Đóa Nhi. Anh lo lắng không biết liệu Đóa Nhi có thể bị tổn thương bởi từ con riêng kia không. Quả nhiên, Đóa Nhi ngồi ở trong xe trước nay chưa hề yên tĩnh như vậy, hàng lông mi thật dài buông xuống, tựa như đang che dấu những tâm sự nho nhỏ của mình ở trong lòng. “Đóa Nhi,“Doãn Tiêu Trác thử gọi cô bé: “Con không vui?” Đóa Nhi ngẩng đầu, trong ánh mắt đã sớm tràn đầy nước mắt, “Cha? Đóa Nhi là con riêng sao?” Doãn Tiêu Trác sững sờ, vội vã phủ nhận, “Không phải, đương nhiên là không phải!” “Đúng mà, rất nhiều người đều nói Đóa Nhi như vậy, nhưng lại nói về mẹ rất nhiều chuyện, tuy Đóa Nhi không hiểu, nhưng biết rõ những lời nói kia đều là những lời không tốt..., nhưng Đóa Nhi sợ mẹ đau lòng, không dám nói cho mẹ biết.” Hai mắt Đóa Nhi đẫm lệ, cô bé lao thẳng vào trong ngực Doãn Tiêu Trác. Trái tim Doãn Tiêu Trác như co rút lại, thế giới nội tâm hoàn toàn bị này nước mắt của cô nhóc này che đi mất: “Con ngốc quá! Sao Đóa Nhi lại có thể lại là con riêng được, trẻ con có cha có mẹ thì không phải là con riêng!” “Nhưng mà, cha mẹ người khác đều ở chung một chỗ!” Đóa Nhi cọ cọ cái đầu nhỏ ở trong ngực của anh. Doãn Tiêu Trác không đành lòng xoa xoa mái tóc của con bé: “Chẳng phải cha đang ở cùng với hai mẹ con con đó sao?” “Vậy bây giờ cha vĩnh viễn sống chung với mẹ và con một chỗ sao? Sẽ không rời đi nữa sao?” Đóa Nhi ngước gương mặt đầy nước mắt, tràn ngập chờ mong lên nhìn anh. Vĩnh viễn? Trong đầu Doãn Tiêu Trác hiện lên gương mặt thanh tú của Dung Tư Lam, đồng thời một gương mặt với nụ cười xinh đẹp của một người phụ nữ khác cũng trồi lên... Nhiều năm trước, anh đã trao vĩnh viễn trái tim của mình cho cô, nhưng cô lại vứt bỏ anh mà đi. . . . . . “Cha...” Đóa Nhi như muốn khóc ra thành tiếng. “Đương nhiên, vĩnh viễn cũng không tách rời!” Anh không kìm nổi lòng mình liền hôn nhẹ lên gương mặt của Đóa Nhi. Xem ra anh đã bị cô nhóc này bao vây rồi! Nhưng chuyện này dường như cũng không phải là chuyện không tốt! Anh để ý tới chiếc túi đồ ăn mà Đóa Nhi mang theo: “Con mang về làm gì vậy? Mang về nhà để ăn đêm à?” “Không phải, mẹ vẫn còn chưa ăn cơm, nhất định sẽ đói bụng, con mang đến bệnh viện để ăn cùng mẹ! Cha! Trên thế giới người cực khổ nhất chính là mẹ. Cha, từ nay về sau cha đừng cãi nhau với mẹ nữa được không?” Đóa Nhi rất nghiêm túc “cầu xin” anh. Cha ? Mẹ? Hai từ rất thân mật mà cũng rất mập mờ! Anh cười khổ, có khả năng này sao? Anh và Dung Tư Lam? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng! Trái tim của anh, từ ngày ấy đã bị thất lạc mất rồi! Nhưng mà, không cãi nhau với Dung Tư Lam nữa sao? Chuyện này anh có thể chấp nhận được, quả thực cô rất vất vả! Là một người mẹ độc thân, cô phải chịu quá nhiều áp lực! “Được! Đóa Nhi thông minh lắm, chúng ta lập tức đi gặp mẹ!” Vừa xuống xe, Đóa Nhi liền chạy về phía phòng bệnh của Dung Tư Lam, cô bé phải chạy đến phòng bệnh của mẹ trước khi Doãn Tiêu Trác đến! Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra một chút, Đóa Nhi thò cái đầu nhỏ vào dò xét, trong phòng bệnh chỉ có một mình Dung Tư Lam! “Mẹ!” Cô bé bị kích động chạy vội vào trong. Dung Tư Lam đang ngồi một mình xuất thần, nghe thấy tiếng của Đóa Nhi, cô mừng rỡ không thôi: “Đóa Nhi! Bảo bối! Có nhớ mẹ không? Con ăn cơm chưa?” Đóa Nhi đắc ý giơ túi đồ ăn trong tay lên: “Mẹ, con đã ăn rồi! Ở Hải dương cung, ăn thật ngon! Đây là cha nói mang về cho mẹ, cha nói nhất định mẹ đang đói bụng!” Dung Tư Lam đang tức Doãn Tiêu Trác, lúc này vừa nghe Đóa Nhi nói như vậy, cũng bớt giận vài phần. Tuy Thanh Thanh đã mang cơm ở nhà đến cho cô, nhưng cô vẫn mở túi đồ ăn ra. “Mẹ, là những đồ mẹ thích ăn đó!” Vẻ mặt của Đóa Nhi tươi cười vì âm mưu đã thực hiện được: “Mẹ, mẹ ăn trước đi đã, con đi nhìn xem cha làm sao giờ còn chưa tới! Cha đi chậm chết lên được, còn không chạy nhanh bằng con!” Đóa Nhi cười hì hì, chạy ra ngoài phòng bệnh đi đón Doãn Tiêu Trác, lại nghe thấy Doãn Tiêu Trác đang ở trên hành lang gọi điện thoại, nói với thư ký cái gì đó ... Cô bé nghe không hiểu lắm, từ phía sau chạy đến ôm lấy chân của anh gọi to: “Cha !” Doãn Tiêu Trác vỗ vỗ đầu của con bé, vội vàng nói thêm vài câu, liền cúp điện thoại. Đóa Nhi vây quanh trước mặt anh: “Cha, mẹ thật sự vẫn chưa ăn cơm! Mẹ nói hành động của cha hôm nay làm cho mẹ rất đau lòng, cho nên mẹ nuôi Thanh Thanh đưa cơm tới mẹ ăn không nổi!” “Hả? Mẹ của con lại để ý đến lời nói của cha sao?” Doãn Tiêu Trác có chút ngoài ý muốn, đồng thời cũng có vài phần mừng rỡ. “Đúng mà! Cho nên, cha là người đàn ông! Người đàn ông lớn hơn phải độ lượng một chút, sai rồi là phải dũng cảm thừa nhận, cha nói xin lỗi mẹ nhé!” Đóa Nhi rất nghiêm túc, vừa nói vừa gật gật đầu. Doãn Tiêu Trác bị bộ dáng từng trải của cô bé chọc cho buồn cười, liền phụ họa nàng, “Ừ, nghe cũng có chút đạo lý, đi thôi!” Vì vậy, có thể tưởng tượng được, tiếp sau đó trong phòng bệnh sẽ không còn có khói lửa chiến tranh nữa... “Chuyện kia... Thực xin lỗi... Lam nhi, hôm nay anh đã nói những lời hơi quá đáng.” Giọng Doãn Tiêu Trác như muỗi kêu! Hừ! Người đứng đầu Doãn thị cũng có lúc bị luống cuống sao?