Thế nhưng cô khó khăn một lúc lâu vẫn không thể nào bắn trúng được, mà bên cạnh, Dạ Trạch Hạo dù là cử chỉ hay tư thế đều vô cùng soái khí mê người. Khó trách mấy bộ phim hình sự anh quay rất chân thật, kĩ thuật diễn xuất sắc như vậy chắc hẳn là luyện tập từ cuộc sống thường ngày. Thời gian vui vẻ trôi qua, nháy mắt đã đến giờ ăn trưa. Dạ Trạch Hạo đã đặt chỗ ở một nhà hàng cơm Tây, hai người đi bộ đến đó. Trong đại sảnh nhà hàng có dựng một sân khấu nhỏ, một cô gái trẻ đẹp đang kéo đàn Violoncelle (Cello), tiếng đàn du dương êm tai làm lay động lòng người. Chiếc sofa có màu sắc sang trọng kết hợp với trần nhà hoàng kim rực rỡ tạo nên khung cảnh đầy xa hoa, lộng lẫy. Hôm nay không có quá nhiều khách đến, nhà hàng yên tĩnh, lộ ra hương vị của xã hội thượng lưu. Ở vị trí cạnh cửa sổ, Tô Lạc Lạc cầm thực đơn lên xem, có hai ngôn ngữ Trung-Anh, giá cả trên đó khiến cô choáng váng mặt mày. “Cứ chọn món em thích, không cần tiết kiệm cho tôi.” Dạ Trạch Hạo như nhìn thấu tâm tư của cô. Tô Lạc Lạc xấu hổ: “Ăn ở đây vài bữa chắc chắn tôi sẽ hết sạch tiền lương.” “Vậy không cần khách sáo, muốn ăn gì cứ thoải mái gọi.” Dạ Trạch Hạo cong môi cười. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói chào đón khách của phục vụ. Tô Lạc Lạc vô tình liếc mắt ra ngoài cửa. Mà cái liếc mắt này khiến cô sợ tới đứng hình. Trời ạ! Sao Long Dạ Tước lại đến đây!? Long Dạ Tước mặc chiếc áo sơ mi xám cùng với quần tây ôm vừa vặn đôi chân thon dài đầy kiêu hãnh. Anh rảo bước chân mạnh mẽ trầm ổn tiến vào bên trong. Bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên ngoại quốc. Hai người vừa đi vừa trò chuyện. Tô Lạc Lạc lập tức giơ thực đơn lên chắn trước mặt, không biết tại sao cô không muốn anh phát hiện ra. Tuy nhiên động tác này của Tô Lạc Lạc lại khiến Long Dạ Tước chú ý. Ánh mắt anh sắc bén quét tới, khi nhìn thấy Dạ Trạch Hạo cùng với cô gái giấu mặt ngồi đối diện, sắc mặt anh liền trầm xuống. Người phục vụ chuẩn bị đưa hai người đến vị trí cạnh cửa sổ thì Long Dạ Tước đã nhanh chóng chọn một chỗ, mời Ottingsen ngồi xong, anh chậm rãi ngồi đối diện với Tô Lạc Lạc, hai chân thon dài bắt chéo. Tô Lạc Lạc hé đôi mắt to tròn khỏi thực đơn, vừa nhìn thấy người đàn ông đối diện với mình, cô lập tức không nói nên lời. Tô Lạc Lạc thầm thở dài, thành phố này nhỏ đến vậy cơ à? Làm sao cứ ra khỏi cửa là lại gặp anh ta thế này? Tâm trạng Dạ Trạch Hạo không tồi, vốn chỉ là đến đây thư giãn, không ngờ lại gặp được Long Dạ Tước, buổi chiều hôm nay trở nên thú vị hơn nhiều rồi. Tô Lạc Lạc làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa. Dưới ánh mắt sắc bén hơn cả tia X quang của Long Dạ Tước, một miếng cô cũng không thể nuốt trôi. Đôi măt Dạ Trạch Hạo lay động, khóe miệng mang nụ cười không rõ ý vị, lúc này món kem Tô Lạc Lạc gọi đã được bưng lên. Tô Lạc Lạc mỉm cười nhận lấy, nhìn ly kem xinh đẹp không nỡ ăn, nhưng vẫn không nhịn được dùng thìa nhỏ xúc một miếng đưa vào miệng, hương vị bơ ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng làm Tô Lạc Lạc sung sướng cười híp cả mắt. “Ngon quá.” Cô không thể không khen ngợi. Dạ Trạch Hạo nhoẻn miệng cười: “Em thích là tốt rồi.” Long Dạ Tước cùng Ottingsen trò chuyện bằng tiếng Anh, ánh mắt đầy ý cười rạng rỡ, thế nhưng vừa nhìn qua Tô Lạc Lạc thì lập tức đóng băng. Tô Lạc Lạc vốn đã không thoải mái, bây giờ lại bị anh nhìn với ánh mắt như vậy khiến cô rất buồn bực, người đàn ông này tức giận cái gì chứ. Chẳng lẽ cô ăn cơm với người khác còn phải nhìn sắc mặt anh ta? Tô Lạc Lạc lơ đãng ăn kem, không hề phát giác được trên mặt cô dính bơ. Dạ Trạch Hạo bật cười, ngón tay hướng về cô ngoắc ngoắc: “Lại gần đây một chút đi.” Tô Lạc Lạc không khỏi bị nụ cười yêu nghiệt của anh làm cho hồi hộp, cô lại gần anh: “Làm sao vậy?” Ngón tay thon dài của Dạ Trạch Hạo nhẹ nhàng lau khóe miệng cho cô: “Dính bơ.” Gương mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô thậm chí không dám nhìn biểu cảm của Long Dạ Tước, nhưng cô có thể cảm nhận được hai ánh mắt bắn tới như muốn xuyên thủng người cô, vẻ mặt anh hẳn là châm chọc, khiêu khích. Tô Lạc Lạc thầm mong bữa cơm này nhanh chóng kết thúc đi. Đôi mắt sáng ngời như bầu trời sao của Dạ Trạch Hạo chậm rãi dừng trên khuôn mặt Tô Lạc Lạc, bên trong như ẩn giấu tình cảm nồng nàn. Tô Lạc Lạc chớp mắt: “Trên mặt tôi có dính bẩn sao?” “Không có.” “Nếu không thì anh nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?” Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi. “Vì em rất xinh đẹp!” Giọng nói của Dạ Trạch Hạo không cao không thấp, vừa vặn lọt vào tai người đàn ông nào đó. Tô Lạc Lạc không ngờ Dạ Trạch Hạo lại ngang nhiên tán tỉnh trong trường hợp này. Cô ngồi nghiêm chỉnh, căng thẳng uống liền hai cốc nước, ánh mắt khẽ bay về phía Long Dạ Tước, chỉ thấy khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo của anh lộ ra một nụ cười mê người, chuyên chú lắng nghe lời nói của khách mời; ánh sáng ấm áp từ cửa kính phản chiếu lên người anh càng tôn lên khí chất cao lãnh thâm trầm. Tô Lạc Lạc không thể không thừa nhận Long Dạ Tước có một loại khí chất rất cao quý, rất quyến rũ. “Khụ…Tôi vẫn còn ngồi ở đây đấy, em nhìn đi đâu vậy?” Dạ Trạch Hạo hờn dỗi cắt đứt cái nhìn chăm chú của cô. Tô Lạc Lạc giật mình, mới nhận ra cô vừa nhìn chằm chằm Long Dạ Tước mấy giây, cô ngượng ngùng ôm má: “Chiều nay chúng ta làm gì?” “Cưỡi ngựa.” Tô Lạc Lạc có chút thích thú khi nghe thấy anh ta nói vậy, nhưng mà cô cũng không cưỡi ngựa. Bữa chính được bưng lên, cả hai người đều gọi bít tết và bảy, tám món điểm tâm ngọt, tất cả được bày biện dưới ánh đèn rực rỡ, khiến người ta không nhịn được mà chảy nước miếng. Giờ phút này, Tô Lạc Lạc hoàn toàn không để ý đến Long Dạ Tước, cô chỉ muốn ăn một bữa thật ngon. Dạ Trạch Hạo ngồi đối diện dịu dàng nhìn cô, trong mắt người ngoài, đây chính là biểu hiện của sự yêu chiều. Mà bây giờ, hiển nhiên mối quan hệ của bọn họ trong mắt Long Dạ Tước đã không còn đơn giản. Tô Lạc Lạc ăn một lúc thì thấy mót, chắc hẳn do vừa nãy cô uống nhiều nước quá. Cô đặt dao nĩa xuống nói với Dạ Trạch Hạo: “Tôi đi vệ sinh một chút.” Dạ Trạch Hạo đang thưởng thức mỹ thực trên đĩa, ngẩng đầu ừ một tiếng. Tô Lạc Lạc đứng dậy hỏi người phục vụ đường đến WC. WC không được xây trong nhà hàng mà ở cuối hành lang lộng lẫy bên cạnh nhà hàng, Tô Lạc Lạc thong thả đi đến đó. Dạ Trạch Hạo nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, lúc quay lại thì phát hiện ra Long Dạ Tước đã không còn ở chỗ ngồi nữa. Tim anh ta thắt lại, Long Dạ Tước đi đâu rồi? Tô Lạc Lạc vội vàng vào trong buồng vệ sinh giải quyết xong chuyện quan trọng đời người, vừa mở cửa ra ngoài, đang định rửa tay thì đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn dựa vào bồn rửa. Mặt Tô Lạc Lạc đỏ lên, chết tiệt, người đàn ông này nghe thấy hết rồi? “Long thiếu gia, anh đi nhầm WC rồi! Đây là WC nữ.” Cô cười nhạo ra tiếng..