Cô đứng trong vườn chờ, chưa đến ba phút đã vang lên tiếng xe, ngay sau đó là tiếng chuông cửa. Tô Lạc Lạc vội đi ra mở cửa. Long Dạ Tước bước nhanh lên, lạnh lùng nhìn cô một cái, đi vào trong biệt thự tìm con mình. Dạ Trạch Hạo tất nhiên biết ngoài cửa có khách cả người đều toát ra hơi thở lạnh băng, anh ta đứng dậy chắn ở cửa, lười biếng cảnh cáo nói: – Anh Long, đây là cậu đang xâm phạm riêng tư, tôi có thể tố cáo anh. Long Dạ Tước coi như không nghe thấy, nhìn con trai đang ngủ trên sô pha quay đầu hỏi Tô Lạc Lạc: – Tiểu Hinh đâu? – Cô bé ngủ ở phòng khách trên tầng. – Bế nó xuống, chúng ta về. Tô Lạc Lạc thấy không thể dẫn bọn trẻ đi nên đành lên tầng bế Tiểu Hinh còn đang ngủ mơ mơ màng màng xuống dưới. Long Dạ Tước bế Tiểu Sâm sau đó nhìn Tô Lạc Lạc bế Tiểu Hinh cất bước đi ra cửa. Dạ Trạch Hạo lạnh lùng nhìn bọn họ rời đi, Tô Lạc Lạc bế con gái ngồi lên xe, bên cạnh Tô Tiểu Sâm vẫn tiếp tục ngủ. Long Dạ Tước khởi động xe, đi về phía biệt thự của anh. Chỉ hai ba phút. Xe dừng lại Long Dạ Tước bế Tiểu Sâu, Tô Lạc Lạc thấy con gái đang ngủ cũng chỉ đành ôm cô lên tầng. Sắp xếp hai đứa nhỏ xong Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đóng cửa phòng. Vừa mới chuẩn bị về phòng đã bị một cánh tay ngăn lại cô sợ tới mức vội quay đầu, sắc mặt âm trầm của Long Dạ Tước hiện ra. – Anh làm gì? Buông tôi ra. – Tô Lạc Lạc tôi cảnh cáo cô, về sau cô đến gặp tình nhân của cô cô dám đem theo con tôi đi cô thật sự phải cút khỏi nơi này. Ánh mắt Long Dạ Tước như kiếm đâm thủng cô. Tim Tô Lạc Lạc đập thình thịch, có vẻ hôm nay cô đã khiến anh thật sự tức giận. Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn anh không sợ hãi: – Anh Long, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng. – Tôi và cô không ó gì hay để nói, nhưng có chuyện tôi phải cảnh cáo cô, sau này khăn mặt của cô và bọn trẻ phải tách ra. Long Dạ Tước lạnh lùng nói. Tô Lạc Lạc chưa kịp phản ứng: – Vì sao? – Bởi vì tôi không nghĩ cô ở ngoài nhiễm bệnh gì lây bệnh lên người bọn trẻ. Tô Lạc Lạc đỏ mặt, người đàn ông này nghi ngờ sinh hoạt cá nhân của cô không đàng hoàng sao? Cô tức giận đến nắm chặt tay: – Anh mới có bệnh, bệnh thần kinh. Đôi mắt Long Dạ Tước lóe lên lờ mờ, môi mím chặt. Bên ngoài cửa sổ bóng tối đã bao trùm, lúc này bóng tối bao trùm lấy anh khiến cho cả người anh tản ra hơi thở lạnh lùng khủng khiếp. Long Dạ Tước nhíu mày, bốn phía im lặng khiến cho lý trí của anh trở lại. Vừa rồi sự tức giận bừng bừng rôt cuộc từ đâu mà đến. Vì sao gặp chuyện của cô gái này anh sẽ tức giận, lo lắng. Rõ ràng chuyện của cô không liên quan đến anh, nếu không phải hai người có hai đứa con ràng buộc, căn bản anh sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái. Long Dạ Tước thở dài một hơi, có chút buồn bã vì việc mình không thể khống chế được tâm trạng. Thân hình cao lớn đứng im trong chốc lát, Long Dạ Tước đẩy cửa phòng bọn trẻ đi vào. Một cuối tuần có chút tồi tệ đã trôi qua như vậy. Sáng sớm, gọi hai đứa nhỏ dậy đưa đến trường xong Tô Lạc Lạc thở phào nhẹ nhõm. Cô liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh: – Chiều nay khi đến đón bọn trẻ thì gọi điện thoại cho tôi. Nói xong di động của cô vang lên, cô nhìn thấy là Dạ Trạch Hạo: – A lô. – Ở đâu? – Ở cửa trường học của bọn trẻ. – Nhìn bên trái cô, xe thể thao màu đen, nhanh đến đây. Dạ Trạch Hạo nói xong cúp điện thoại. Tô Lạc Lạc nhìn chiếc xe thể thao lạnh lùng đậu bên kia đường, cô mím môi, đi nhanh sang đó, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh. Long Dạ Tước nhìn theo cô, thấy Tô Lạc Lạc vội vàng gặp bại trai, đáy mắt lạnh như băng, cô gái này quả nhiên hẹn hò với Dạ Trạch Hạo? Tô Lạc Lạc kéo cửa phụ ngồi vào xe thể thao, cô kinh ngạc hỏi: – Anh đến đây lúc nào? – Vừa xong. Dt đương nhiên không nói với cô bảy rưỡi anh ta đã chờ ở đây. Anh ta biết cô sẽ đưa bọn trẻ đến trường, anh ta chờ ở đây tiện đón cô. – Hôm nay chúng ta có việc gì sao? – Tôi có một hoạt động vào buổi trưa, trước tiên giúp tôi làm bữa sáng rồi nói sau. Nói xong Dạ Trạch Hạo nhấn ga, xe thể thao màu đen rời đi. Ở một người khác trong một chiếc xe sang trọng có một người đàn ông đen mặt.Sau đó xe cũng phóng đi như một mũi tên hướng về tòa nhà nổi bật giữa trung tâm thành phố. Buổi sáng chị Mai theo lệ thường tổ chức cuộc họp buổi sáng với sự có mặt của toàn bộ nhân viên công ty trong phòng họp. Cuộc họp thảo luận về tất cả các tin tức liên quan đến Dạ Trạch Hạo. Còn nam diễn viên chính lúc này đang ngồi trên ghế, đeo tai nghe chơi trò chơi. Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa bật cười. Nhưng thấy chị Mai vẻ mặt nghiêm túc cô cũng giả bộ đang lắng nghe. – Buổi hoạt động chiều nay, chúng ta cử tám vệ sĩ đi theo, tôi Tô Lạc Lạc còn hai trợ lý đi cùng nưa. Tô Lạc Lạc vừa nghe cô cũng phải đi vội vàng lắc đầu nói: – Không được, chị Mai tôi không thể đi. Hiện giờ tin đồn giữa tôi à anh ta còn bay đầy trời. Tôi đi chắc chắn sẽ thêm nhiều chuyện, ngoài là chuyên viên trang điểm cho anh ấy căn bản không có quan hệ gì. Vả lại, tôi cũng không muốn có quan hệ gì với anh ấy. Nghe Tô Lạc Lạc nói mấy cô gái đều mở to mắt nhìn cô, Tô Lạc Lạc nói thật sao? – Lạc Lạc, lần này cô đúng là nổi tiếng, nhưng cô phải suy nghĩ đến tình cảnh và lập trường của cậu Dạ. Chúng ta cũng không muốn người ngoài gán cho cậu Dạ biệt danh trăng hoa, chúng tôi quyết định cam chịu hai người đang hẹn hò. Tô Lạc Lạc lập tức nghẹn họng nhìn trân trối: – A! – Lạc Lạc, cô không biết vì chuyện này cậu Dạ đã thêm nổi tiếng. Chị Mai cũng cười đứng lên, – Cho nên, chúng tôi cũng không giải thích tin đồn này, mặc bọn họ viết. Chỉ cần không đề cập đến điểm đen, chúng ta có thể làm bộ không phát hiện. Lạc Lạc tạm thời cô làm bạn gái tin đồn của cậu Dạ đi. – Tôi… chị Mai, tôi không thể. Tô Lạc Lạc muốn khóc, cô không muốn trở thành tâm điểm trong giới giải trí. Sau này cô sẽ sống như thế nào. – Được rồi, chúng ta kết thúc cuộc họp đi. Nói xong chị Mai nhìn người đàn ông đang chơi trò chơi bên cạnh hỏi: – Cậu Dạ, cậu có bổ sung gì không? Dạ Trạch Hạo gỡ tai nghe uống nhìn mọi người: – Tô Lạc Lạc ở lại những người khác đều đi đi..