– Mẹ, điện thoại của mẹ. Tô Lạc Lạc đang thái hành, cô nhìn thấy là của Long Dạ Tước cô vội nói với con gái: – Tiểu Hinh, đây là điện thoại của ba con, con nghe đi. Nói với ba trưa nay không về ăn cơm bảo ba không cần tìm chúng ta. – Vâng. Tô Tiểu Hinh lập tức ấn nút nghe rồi đặt điện thoại lên tai: – A lô, ba. Long Dạ Tước đang chờ Tô Lạc Lạc nhận điện thoại, ai ngờ lại là con gái. – Tiểu Hinh, bọn con đang ở đâu? Mẹ con đâu? – Bọn con đang ở nhà chú Dạ, mẹ đang làm bữa sáng cho bọn con, anh đang chơi trò chơi với chú Dạ. Tô Tiểu Hinh lập tức báo cáo ba, giống như sợ anh không biết vậy. Nhưng những lời này quả thật khiến cho người đàn ông trên điện thoại tức điên. Sáng sớm cô gái này chạy đến làm bữa sáng cho Dạ Trạch Hạo? Hơn nữa, con anh còn đang chơi trò chơi với Dạ Trạch Hạo? Từ khi nào con anh thân thiết với Dạ Trạch Hạo như vậy? Mặc dù đã rất tức giận nhưng Long Dạ Tước vẫn dịu dàng nói với con gái: – Ngoan, đưa điện thoại cho mẹ con. Tô Tiểu Hinh lập tức đến phòng bếp: – Mẹ, ba bảo mẹ nghe điện thoại. – Nói với ba mẹ đang bận. Tô Lạc Lạc không muốn nghe điện thoại. Dù sao cô có thể đoán được anh đang tức giận. Tô Tiểu Hinh lập tức chu miệng nhỏ nói: – Mẹ nói mẹ đang bạn, ba trưa nay chúng con sẽ ăn cơm ở nhà chú Dạ, ba không cần lo lắng. Còn nữa mẹ nói ba đừng đến tìm bọn con. Tô Lạc Lạc thiếu chút nữa cắt vào ngón tay của mình, con gái đúng là một đứa trẻ ngốc, sao lại khai ra cô. chắc chắn người đàn ông kia sẽ hận chết cô. Long Dạ Tước sầm mặt, anh đành phải cười nói với con gái: – Được, nói với mẹ trước 5 giờ chiều phải đưa bọn con về nhà. – Vâng, bọn con sẽ chơi vui vẻ. Tô Tiểu Hinh cười nói. Người đàn ông cúp điện thoại, giống như một con dã thú, tùy thời chờ cô gái kia quay trở về, nuốt sống cô. Chết tiệt, không được sự đồng ý của anh, dẫn con anh đến nhà người đàn ông khác. Còn dám không nghe điện thoại của anh. Cô nghĩ như vậy anh sẽ không bắt họ về sao? Nhưng giọng nói mềm ngọt của con gái lúc nãy lại làm hắn khức chế xúc động này. Hiển nhiên các con chơi trong nhà Dạ Trạch Hạo rất vui. Cho nên, nếu hiện giờ anh đi đón bọn chúng về, chắc chắn cũng sẽ làm cho bọn họ thực sự thất vọng vượt qua cuối tuần này. Chết tiệt. Long Dạ Tước nheo mắt, cả người tràn ngập tức giận không thể phát tiết. Anh sẽ chờ tối nay cô trở về, anh sẽ phát giận với cô. Trong phòng khách của Dạ Trạch Hạo Tô Lạc Lạc bưng bữa sáng lên, bốn bán mì trên đó đều được trang trí bởi một quả trứng trần xinh đẹp, còn có rau xanh và hành lá, nước canh cũng rất ngon. – Được rồi, đừng chơi nữa, ăn sáng thôi. Tô Lạc Lạc nhìn hai người đang chơi trò chơi trên sô pha. – Mẹ, con muốn ăn. Tô Tiểu Hinh ngồi xuống bàn, bọn họ chính là bát nhỏ. Ván cuối cùng Dạ Trạch Hạo cố ý để cậu bé thắng, Tô Tiểu Sâm đánh hơn mười ván, cuối cùng thắng một ván, rất vui vẻ. Dạ Trạch Hạo nhịn không được vuốt đầu cậu bé, nhìn thấy khuôn mặt có chút tương tự mình giống như nhìn thấy con mình. Nếu sau anh ta có con, chắc chắn cũng sẽ xinh đẹp giống hai đứa nhỏ này. Trên bàn cơm, bốn người cùng nhau ăn bữa sáng, không khí không tồi. – Chú Dạ, chúng ta ăn cơm xong tiếp tục chơi nhé. Tô Tiểu Sâm ánh mắt nhìn Dạ Trạch Hạo khẩn cầu. Dạ Trạch Hạo cười: – Thời gian cả ngày hôm nay chú dành cho bọn cháu. Tô Lạc Lạc ở bên cạnh mở to mắt nhìn anh ta – Hôm nay anh không cần làm việc sao? – Cuối tuần tôi không làm việc. Dạ Trạch Hạo luôn tùy hứng như vậy. Hai đứa nhỏ bên cạnh anh ta nói: – Hôm nay có thể giúp chú làm việc không? – Chú Dạ muốn bọn cháu làm gì? – Chúng ta ra sân sau gieo hạt giống hoa, sau đó tưới nước cho hoa trong vườn và ăn uống vui chơi được không? Dạ Trạch Hạo khởi xướng. Hai đứa trẻ lập tức trăm miệng một lời trả lời: – Được ạ. Tô Lạc Lạc cười rộ lên, nhưng cô cũng biết để hai đứa trẻ làm việc là việc tốt. Sân sau, người làm vườn đã dọn sẵn một mảnh đất, Dạ Trạch Hạo mở túi hạt giống ra, hai đứa trẻ kia bắt đầu gieo lên mảnh đất. Bọn trẻ lần đầu tiên được làm rất thích thú. Có bọn trẻ hỗ trợ Tô Lạc Lạc có thể thoải mái ngồi bên cạnh chống cằm nhìn hai đứa con rất tự hào. Dạ Trạch Hạo đi tới, giúp bọn họ gieo hạt, sau khi gieo xong hai đứa bé lại đi tưới hoa, mỗi đứa cầm một chiếc gáo nhỏ, rất đáng yêu. Dạ Trạch Hạo đi đến bên cạnh Tô Lạc Lạc: – Bọn trẻ con cô rất đáng yêu. Nói xong anh ta cũng có chút tự hào nói: – Nhìn con trai cô lại hơi có chút giống tôi. Tô Lạc Lạc cười đắc ý: – Con tôi lớn lên chắc chắn sẽ đẹp trai hơn anh. Dạ Trạch Hạo cũng không phản đối mà tuân theo cô: – Nói không chừng như vậy. Giữa trưa. Người giúp việc nấu cơm trưa xong không dám gọi Long Dạ Tước bởi vì hôm nay hình như anh đang rất tức giận. – Cậu Long, cơm trưa đã làm xong. Người giúp việc gõ cửa phòng nói. – Tôi biết rồi. Anh lạnh lùng nói. Người giúp việc vội rời đi, nhưng người đàn ông trong phòng làm việc lại rất lâu không đi ra. Ngồi trước bàn trong phòng làm việc Long Dạ Tước ngồi cả buổi sáng không làm gì cả ngược lại hơi thở càng trở nên u ám và hung hãn. Nghĩ đến con mình, còn có cô gái kia lúc này đang ở cạnh người đàn ông khác, anh liền cảm giác cả người không thoải mái chút nào. Anh đã lần thứ N áp chế xúc động đi tìm họ. Cơm trưa trên bàn cũng không có người ăn, nửa tiếng sau người giúp việc dọn xuống đồ ăn đã lạnh. Cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt, vẫn chưa mở ra. Mãi đến bốn rưỡi chiều, cuối cùng cửa cũng mở ra, một bóng người cao lớn mê người bước ra. Long Dạ Tước cũng không lái xe, mà đi bộ ra khỏi biệt thự hướng về phía biệt thự của Dạ Trạch Hạo. Anh không chờ được muốn đòi lại con mình, một khắc cung không chờ được. Bốn rưỡi, Tô Tiểu Hinh buồn ngủ không chịu được, đặt con gái lên giường xong Tô Lạc Lạc cung cảm thấy buồn ngủ, mà lúc này điện thoại di động của cô vang lên, trong căn phòng im lặng vang lên rất to. Tô Lạc Lạc sợ ồn đến con gái vội nhìn một cái và ấn nghe, nhỏ giọng nói: – A lô. Long Dạ Tước nghe được giọng của cô, lại thấy xung quanh rất im lặng, sắc mặt lập tức trầm xuống: – Cô đang làm gì?.