Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL
Chương 76
Long Dạ Tước còn tưởng rằng cô gái này ngốc, hóa ra cô không những mạnh mẽ còn có chút thông minh.
Xem ra chuyện cô đánh người khác hôm đó là bị anh hiểu lầm.
Lúc ấy anh giữ gìn không phải Tô Vũ Phỉ mà là bọn trẻ, anh muốn bọn trẻ có một người mẹ phân rõ phải trái.
– Dạ Tước…
Tô Vũ Phỉ thấy sắc mặt anh khói coi đã rất lo lắng.
– Tô Vũ Phỉ, cô thừa nhận cái tát trước đây không phải là cô ấy đánh cô?
Giọng Long Dạ Tước nghe rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh giống như có gió lốc nổi lên.
Tô Vũ Phỉ mở mắt lớn, lui người về phía sau
– Em…
– Nếu cô dám nói dối tuyệt đối tôi sẽ không tha cho cô.
Long Dạ Tước nói giống như giọng nói đến từ địa ngục.
Tô Vũ Phỉ vốn còn muốn che dấu nhưng nghe giọng của Long Dạ Tước sợ tới mức đánh mất suy nghĩ này, vội vàng rơi nước mắt:
– Là, là em tự đánh mình.
Đó là bởi vì em không muốn Tô Lạc Lạc ở gần anh.
Anh là vị hôn phu của em, mà cô ấy là em gái cùng cha khác mẹ với em, mọi người sẽ thấy thế nào? Em cũng là suy nghĩ cho anh, em chỉ muốn đuổi cô ta đi.
Tô Vũ Phỉ vẫn điềm đạm đáng yêu, dùng vai diễn khổ.
Ánh mắt sắc như đao của Long Dạ Tước chăm chú nhìn Tô Vũ Phỉ.
Vốn không có chút tình cảm nào với cô, lúc này đã biến thành thật sự chán ghét, lạnh lùng nói:
– Cút, đừng cho tôi nhìn thấy cô lần nữa.
Tô Vũ Phỉ sắp ngất xỉu trên mặt đất, cô vội vàng ôm lấy anh:
– Không, Dạ Tước, không cần đối với em như vậy…
Ngay lúc cô ôm lấy Long Dạ Tước Long Dạ Tước đột nhiên xoay người, ánh mắt chỉ còn lại là sự chán ghét.
Ánh mắt anh càng hung ác nham hiểm khiến không ai dám đến gần, lạnh lùng nhếch môi:
– Về sau đừng tự xưng lạ vị hôn phu của tôi, tôi sẽ làm sáng tỏ mối quan hệ giữa chúng ta trước công chúng.
– Không… không cần.
Dạ Tước không cần đối với em vô tình như vậy, em yêu anh, bà nội và cha mẹ anh đều thích em.
Tô Vũ Phỉ nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ánh mắt Long Dạ Tước tối sầm:
– Tô Vũ Phỉ tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám nói xấu Tô Lạc Lạc trước mặt người nhà của tôi tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô.
Tô Vũ Phỉ mở to mắt, Long Dạ Tước lại bảo vệ Tô Lạc Lạc.
Sao có thể thế được? Chẳng lẽ anh không chán ghét Tô Lạc Lạc giống như người nhà họ Long sao?
– Dạ Tước, anh nghe em giải thích…
Tô Vũ Phỉ chưa từ bỏ ý định.
– Cút ngay đi.
Giọng Long Dạ Tước lạnh lùng như truyền ra từ địa ngục, tràn ngập vẻ chán nản không muốn gặp lại.
Sắc mặt Tô Vũ Phỉ tái nhợt, tim như bị dội một chậu nước đá, cả người như rơi vào hầm băng lạnh khiến cô rùng mình.
Cô thở hổn hển, hoảng sợ đi xuống tầng, suýt nữa thì ngã xuống.
Cô vội quay đầu nhìn vẻ mặt của người đàn ông trên tầng, nghĩ rằng anh sẽ lo lắng nhưng chỉ thấy vẻ mặt lạnh băng của anh.
Tô Vũ Phỉ trong lòng oán giận, tình cảnh hiện giờ của cô đều do Tô Lạc Lạc làm hại.
Khi cô rời đi không thấy Tô Lạc Lạc.
Cô ta tức giận nắm chặt tay không cam lòng.
Tô Lạc Lạc lại ám hại cô.
Tô Lạc Lạc ở đâu? Cô cùng bọn trẻ con ra sau biệt thử đuổi bướm.
Tô Vũ Phỉ đứng ở cửa biệt thự, chờ Long Dạ Tước xuống lầu có lẽ sẽ giữ cô lại có lẽ sẽ tha thứ cho việc cô lừa dối lần trước nhưng đợi một lát không thấy anh xuất hiện.
Tô Vũ Phỉ hít sâu một hơi, nản lòng ý lạnh đi ra ngoài cửa, trong mắt tràn ngập oán hận.
Tô Lạc Lạc đã trở thành ngời mà cô ta hận nhất.
Long Dạ Tước lạnh lùng với cô ta là do cô ban tặng hết.
Tô Lạc Lạc, cô sẽ hối hận.
Tô Vũ Phỉ ngồi vào xe cắn răng nhìn về phía biệt thự nói.
Phía sau biệt thự.
Tô Lạc Lạc đang ngồi nhìn hai đứa trẻ đang đuổi nhau trong vườn, miệng mỉm cười.
Bỗng phía sau ghế có bóng người phủ xuống.
Long Dạ Tước không biết đứng sau cô từ lúc nào.
Tô Lạc Lạc lạnh lùng nhìn anh một cái, không muốn nói gì.
– Xin lỗi là tôi hiểu lầm cô.
Long Dạ Tước trầm giọng nói, đầu hơi cúi.
Tô Lạc Lạc không để ý nhìn về phía trước.
– Đây là cách anh xin lỗi? Không có chút thành ý nào, tôi không nhận.
Long Dạ Tước nhướng mày, chưa từng có người phụ nữ nào nói với anh như vậy.
– Vậy anh muốn như thế nào?
Long Dạ Tước biết mình sai nên cũng nhịn, nghe theo ý kiến của cô.
Tô Lạc Lạc nheo mắt nghĩ nghĩ:
– Nếu không, xóa bỏ việc tôi làm hỏng chăn ga của anh, chúng ta không nợ gì nhau.
– Không được, việc nào ra việc đó.
Long Dạ Tước cũng không muốn làm như vậy.
Tô Lạc Lạc cười lạnh một tiếng, đứng lên, trừng mặt nhìn anh,
– Được, tôi muốn bồi thường tổn thất về tinh thần tổng cộng một trăm năm mươi vạn.
– Cô…
Long Dạ Tước không nghĩ cô lại nghĩ ra cách này.
Anh nhướng mày, trầm tư vài giây sau đó nói:
– Được, vậy xóa đi.
Nhưng sao cô ngốc như vậy, lúc ấy không nói cho tôi biết không phải cô làm?
– Tôi nói anh tin tôi sao?
Tô Lạc Lạc bĩu môi nói.
– Biết đâu tôi sẽ tin.
– Hừ, đừng lừa tôi, anh là vị hôn phu của Tô Vũ Phỉ anh đương nhiên giúp cô ta rồi.
Cho dù không phải tôi anh chắc chắn cũng coi đó là tôi, tôi cần gì phải phí công.
Tô Lạc Lạc tâm trạng tốt, cuối cùng cô cũng trả được nợ, tính ra Tô Vũ Phỉ tự tát một cái cô còn được lợi.
– Tô Lạc Lạc đừng dùng suy nghĩ của cô để áp đặt lên tôi.
Tôi và Tô Vũ Phỉ không giống như cô nghĩ.
– Tôi mặc kệ giữa hai người như thế nào hiện giờ chúng ta không nợ gì nhau.
Tô Lạc Lạc không muốn biết chuyện của anh.
Nhìn cô giống như không muốn nói chuyện với mình, sắc mặt anh trầm xuống:
– Tô Lạc Lạc, hiểu về chuyện của tôi không có gì là không tốt cho cô.
Tô Lạc Lạc nhướng mày nói:
– Vì sao tôi phải hiểu biết về anh? Có gì tốt nào?
Long Dạ Tước thua cô, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Tô Lạc Lạc thở ra một hơi, hai tay hợp thành chữ thập trước ngực, thật tốt, áp lực trong lòng cô cuối cùng được giảm bớt.
Sau này tiền kiếm được từ chỗ Dạ Trạch Hạo sẽ là của cô.
Ha ha, thật vui vẻ.
Long Dạ Tước trở lại phòng khách, thấy quà tặng để đó, nhìn người giúp việc hỏi:
– Là ai đưa đến?
– Là cô Tô vừa rồi đưa đến.
– Ném đi.
Long Dạ Tước lạnh lùng nói.
– Cậu chủ, ném đi quá tiếc, đều là đồ chơi mới để cho cô chủ và cậu chủ chơi đi.
Người giúp việc cảm thấy mấy món đồ chơi này đắt tiền.
– Nếu cô thấy tiếc vậy mang về nhà cô đi, tóm lại đừng để tôi nhìn thấy những đồ Tô Vũ Phỉ mang đến đây.
Nói xong Long Dạ Tước bình tĩnh đi vào phòng làm việc..
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
46 chương
11 chương
1391 chương