– Đúng, chính là ông ấy. Hôm nay ông ấy sẽ đính hôn ở đây. Chúng ta phải ngăn cản ông ấy cưới người khác làm vợ. Tô Tiểu Hinh vừa nghe lập tức ừ một tiếng: – Ba thuộc về mẹ. – Đúng, cho nên lát nữa chúng ta phải đi theo những người khách này lên tầng, để mẹ lên tầng tìm chúng ta. – Vâng. Em nghe anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Hinh nghiêm túc nhìn anh trai. Tô Tiểu Sâm rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi nhưng lúc này cậu bé lại giống như một người anh trai trưởng thành. Tô Tiểu Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ, chín giờ năm mươi. Cậu ta nghĩ mẹ và mẹ đỡ đầu vẫn đang trên đường đến đây, lúc này bọn họ có thể thừa dịp lên tầng. Tô Tiểu Sâm nhìn thấy một đôi nam nữ ăn mặc chỉnh lễ, cậu liền kéo em gái mình đuổi theo bọn họ, khi vào đại sảnh bảo vệ nghĩ hai đứa trẻ là con của cặp đôi này cũng không ngăn lại. Tới cửa thang máy, Tô Tiểu Sâm ngẩng đầu hỏi cô gái trẻ tuổi: – Dì ơi, xin hỏi hai người đến tham gia lễ đính hôn của chú Long sao? – Đúng vậy, cha mẹ hai đứa đâu? – Bọn họ lên rồi, bọn con đến tìm họ. – Được, vào thang máy đi. Cô gái nhiệt tình giúp đỡ bọn họ. Hai đứa trẻ con đáng yêu xinh đẹp như vậy, ai có thể không giúp bọn chúng chứ? Chỉ là ánh mắt cô gái có chút kinh ngạc dừng trên khuôn mắt của cậu bé, thầm kinh ngạc. Cậu nhóc này sao lại giống Long Dạ Tước đến vậy? Nhưng cô ta cũng chỉ kinh ngạc, không nghĩ đến quan hệ của bọn họ. Vả lại hôm nay Long Dạ Tước mới đính hôn sao có thể có đứa con như vậy? Tới tầng mười, vừa đúng mười giờ. Trong phòng tiệc đang nhanh chóng sắp xếp một buổi lễ đính hôn long trọng. Hai đứa trẻ đi theo cặp đôi trẻ tuổi vào một phòng tiệc thật lớn, được trang trí xa hoa, phong cách trang trí tiệc, đúng là phòng đính hôn. Trong sảnh tiệc màu vàng rực rỡ, có gần hai trăm quan khách đang ngồi, mỗi người đều ăn mặc trang trọng. Tới cửa hai đứa nhỏ không khỏi oa lên một tiếng, không nghĩ có nhiều người như vậy. – Đi theo anh. Tô Tiểu Sâm nắm tay em gái đến một vị trí ít người để ý. – Anh, mẹ có đến đây không? – Mẹ bây giờ còn chưa thể xuất hiện, để mẹ chờ một chút. Tô Tiểu Sâm nhìn đồng hồ. Mười giờ rưỡi. Ô, sao còn chưa bắt đất? Chẳng lẽ mười một giờ sao? Cậu ta hi vọng mẹ không đến nhanh, tốt nhất đến đúng giờ. Mà lúc này xe của Hạ Tần đang kẹt trên đường, trong xe hai cô gái muốn mắng chửi người. – Trời ạ, sắp đến mười một giờ, hai đứa bé không xảy ra chuyện gì chứ? Tô Lạc Lạc lo lắng đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. – Yên tâm đi, có cảnh sát ở cạnh bọn họ chắc chắn an toàn. Hạ Tần an ủi cô. – Hai đứa nhỏ này, lát về phải đánh chúng một trận để sau chúng không thể chạy loạn. Tô Lạc Lạc lúc này thật sự muốn dạy dỗ chúng một phen. – Được rồi, đừng tức giận, chúng ta sẽ đến đó trước mười một giờ. Xe xếp hàng dài, chậm rãi đi về phía trước. Mà trong phòng tiệc của khách sạn, cuối cùng người chủ trì cũng lên sân khấu. Anh ta long trọng giới thiệu gia đình hai bên còn mười một vị lớn tuổi lên sân khấu nói chuyện. Hai đứa nhỏ Tô Tiểu Sâm đứng xem náo nhiệt trong đám người, có vài người khách tốt bụng còn đưa cho bọn chúng kẹo..