Anh vốn chỉ biết cô sinh hai đứa nhỏ này nhưng khi xem ảnh bọn trẻ từ khi sinh ra đến giờ Long Dạ Tước mới cảm nhận được, mấy năm nay cô thật sự không dễ dàng gì. Long Dạ Tước xem một ít ảnh đều là ảnh chụp hàng ngày của bọn trẻ, anh thấy anh bọn trẻ đang uống sữa, ảnh rất rõ ràng, Tô Lạc Lạc cũng không che gì, để lộ hoàn toàn nửa người trên. Long Dạ Tước hiểu ra, cô ấy chắc chắn muốn giữ riêng kho ảnh này cho mình, nếu không cô sẽ không lưu lại những ảnh chụp lộ như vậy. Dù hiện giờ cô cũng rất đầy đặn, nhưng không ngờ trong ảnh, khi cô cho con bú lại khiến người khác mơ ước. Tô Tiểu Sâm đã quay về phòng cậu bé chơi trò chơi nên chỉ có một mình Long Dạ Tước thưởng thức. Tiếp theo, có ảnh Tô Lạc Lạc đang cho con bú, cũng có ảnh cô tự chụp. Trong ảnh cô đô đô miệng giống như cô gái mới lớn, Long Dạ Tước im lặng xem ảnh, thấy ảnh ghi lại quá trình lớn lên của bọn trẻ trong lòng anh trở nên mềm mại. Có lẽ, anh nên thông cảm với cuộc sống của cô trong mấy năm trước, anh muốn bồi thường. Tô Lạc Lạc sấy khô tóc cho Tô Tiểu Hinh xong, con bé muốn đi tìm anh chơi Tô Lạc Lạc đột nhiên nghĩ hôm nay khi cô xuất hiện cùng với Dạ Trạch Hạo không biết có bị đưa lên mạng không. Cô muốn lấy IPAD để xem. Rõ ràng IPAD cô đặt trên bàn lại không thấy đâu. Sao thế nhỉ? Chẳng lẽ bọn trẻ cầm đi xem phim hoạt hình? Tô Lạc Lạc vội đẩy cửa ra, khi cô mở cửa phòng bọn trẻ thấy hai đứa đang ngồi chơi trên thảm. – IPAD của mẹ đâu rồi? Tô Lạc Lạc tò mò hỏi. – Mẹ, IPAD của mẹ con đã đưa cho ba xem ảnh. – Ảnh gì? Tô Lạc Lạc đỏ mặt hỏi. – Là ảnh bọn con khi còn nhỏ. Tô Tiểu Sâm hoàn toàn không biết mẹ lo lắng cái gì. Tô Lạc Lạc run cả người, trời ạ, muốn chết rồi, – Con đưa cho ba khi nào? – Tắm xong con đưa cho ba. Tô Lạc Lạc vừa nghe vội vàng nói – Hai đứa nhanh lên giường ngủ, không được chơi nữa. Nói xong cô đóng cửa phòng sau đó lập tức đi đến trước cửa phòng ngủ chính gõ cửa. – Mời vào! Giọng đàn ông dễ nghe vang lên từ bên trong. Tô Lạc Lạc bước vào thấy người đàn ông cao gầy ngồi trên sô pha, tay đang cầm IPAD của cô xem ảnh. Tô Lạc Lạc đỏ mặt sắp trích ra máu được. Đây chính là ảnh rất riêng tư của cô, cô không muốn người thứ ba xem. Bởi vì không chỉ có ảnh ghi lại quá trình lớn lên của bọn trẻ, còn có ảnh hàng ngày của cô, huống chi nếu cô nhớ không nhầm còn có ảnh cô cho con bú. – Trả IPAD cho tôi. Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt anh, vươn tay nói. Long Dạ Tước giơ tay lên cao không không bắt được. Tô Lạc Lạc lập tức buồn bực, nói: – Mau trả lại cho tôi. – Sao thế? Bên trong có ảnh gì tôi không thể xem sao? Long Dạ Tước cười nghiền ngẫm, cái gì nên xem anh đều xem xong rồi. Tô Lạc Lạc vừa nghe thầm cảm thấy may mắn, hỏi: – Anh còn chưa xem ảnh phải không? Nói không chừng con trai đưa IPAD cho anh, còn anh làm chuyện khác nên giờ mới bắt đầu xem ảnh. Cô hi vọng là như vậy. – Xem, xem xong hết rồi. Long Dạ Tước lại tàn nhẫn đánh vỡ suy nghĩ này của cô. Tô Lạc Lạc suýt quỵ ngã, cô đỏ mặt nói: – Trả lại cho tôi. – Tôi cũng có quyền xem ảnh của con tôi. Long Dạ Tước nói xong, tay giơ cao IPAD lên, Tô Lạc Lạc căn bản không thể với tới. Dáng người anh đã cao khiến cô ngưỡng mộ, lúc này anh giơ tay lên cao Tô Lạc Lạc nhìn IPAD trong tay anh vội vàng đến mức dậm chân: – Long Dạ Tước, anh muốn xem tôi có thể cho anh xem nhưng hiện giờ anh trả lại cho tôi đã. – Xin tôi đi. Long Dạ Tước nghĩ đến vừa rồi trong phòng cô cô khiến anh tức giận, anh phải trừng trị cô. Tô Lạc Lạc tức giận đến mức muốn giết anh, nhưng lúc này IPAD ở trong tay anh, cô không thể không cúi đầu, cô cắn môi nói: – Xin anh trả lại cho tôi. Long Dạ Tước nheo mắt nói: – Chưa đủ chân thành, tiếp tục. Tô Lạc Lạc vốn đã chịu đủ rồi, nghe tên hỗn đản này nói cô lập tức nắm cánh tay anh thở phì phì nói; – Nếu anh không trả tôi sẽ cắn anh. Long Dạ Tước híp mắt, tính tình bướng bỉnh của anh cũng bắt đầu, lạnh lùng nói: – Không. Tô Lạc Lạc lập tức nắm tay anh Long Dạ Tước cũng không kéo lại mặc cô cúi người mở miêng cắn vào cổ tay anh. Tô Lạc Lạc cố gắng cắn sâu. Giống như con chó nhỏ, cắn tay anh không buông. Long Dạ Tước vẫn bình tĩnh, thậm chí cũng không thèm nhăn mặt. Mặc cô đặt cặp môi mềm mại trên da thịt anh, cảm nhận được răng cô cắm vào da thịt mình. Tô Lạc Lạc cố gắng dùng lực, nhưng coo không dám cắn đứt da anh. Cô cắn ra một dấu răng thật sâu sau đó vẫn buông ra giận dữ ngẩng đầu nhìn anh: – Kệ anh xem. Long Dạ Tước thấy cô buông ra, nheo mắt thản nhiên nói: – Đêm nay tôi sẽ xem một đêm, ngày mai sẽ trả lại cho cô. Tô Lạc Lạc luống cuống. Như vậy, ảnh cô cho con bú còn phải để anh xem một đêm? – Anh không được xem linh tinh, đừng biến thái như vậy. Tô Lạc Lạc cảnh cáo. Long Dạ Tước nhếch môi nói: – Là do cô suy nghĩ đen tối, tôi chỉ muốn xem ảnh cua bọn trẻ, cô nghĩ tôi có thể làm gì? Phát tiết đối với ảnh của cô sao? Tô Lạc Lạc xấu hổ muốn chết, cô đỏ mặt nói: – Sáng mai tôi sẽ đến lấy. Nói xong cô đi ra ngoài, khi đóng cửa cô muốn sập mạnh cửa để thể hiện sự tức giận của mình nhưng nghĩ bọn trẻ sắp ngủ cô đành phải nhẹ nhàng khép cửa lại. Quá đáng, cô tức chết mất. Tô Lạc Lạc đẩy cửa phòng bọn trẻ, áp chế mọi lửa giận, cười dịu dàng nói: – Ngủ thôi. – Mẹ, mẹ kể chuyện cho bọn con, con muốn nghe. Tô Tiểu Hinh kéo áo cô. – Được, mẹ kể chuyện cho bọn con nghe. Tô Lạc Lạc muốn dỗ hai đứa trẻ ngủ. Chín rưỡi, hai đứa nhỏ ngủ sau, Tô Lạc Lạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chúng nghĩ đến thời gian trước đây. Hai đứa nhỏ mười tháng biết đi, nghiêng ngả lảo đảo, đứng lên lại ngã, nhưng cứ như thế rồi trưởng thành. Trong lòng Tô Lạc Lạc tràn đầy cảm giác thỏa mãn. Rời khỏi phòng Tô Lạc Lạc thật sự muốn đi lấy lại IPAD tránh cho người đàn ông kia xem ảnh một đêm. Đó đều là ảnh riêng tư của cô, hơn nữa có rất nhiều ảnh cô tự chụp, xấu xí lôi thôi, một lời không nói hết..