Đầu dây bên kia Tô Lạc Lạc run sợ vài giây – Anh đã về rồi? Anh đừng lo, bọn nhỏ ở nhà ông chủ tôi, cách biệt thự của anh 1km thôi. Tôi để bọn trẻ ăn cơm ở đây xong sẽ về. Những lời này khiến cho người đàn ông tức giận. Cô mang theo con của anh đến nhà người đàn ông khác ăn cơm. Người đàn ông này thật đúng là lo tìm ba cho bọn nhỏ? Ngay cả người đã chọn rồi? Là người đàn ông tên là Dạ Trạch Hạo kia sao? Đáng chết. Long Dạ Tước lạnh lùng cắt đứt điện thoại, anh giẫm chân ga, lao ra đường lớn. Biệt thự của anh là đi về phía bên trai nhưng anh lại quay đầu xe về phía bên kia, đi về phía biệt thự của Dạ Trạch Hạo. Trong biệt thự. Hai đứa trẻ xuống xe xong vào phòng khách nhận được quà Dạ Trạch Hạo chuẩn bị Tiểu Sâm chính là một người máy, Tiểu Hinh là búp bê. Một con búp bê barie tinh xảo và mười bộ váy các màu khác nhau. Tô Tiểu Hinh nhận được quà tặng oa lên mừng đến nỗi miệng nhỏ không ngậm được. Hai đứa bé có được món đồ chơi yêu thích lập tức thấy Dạ Trạch Hạo rất tốt. Dạ Trạch Hạo còn tự mình vừa xem bản hướng dẫn vừa dạy Tô Tiểu Sâm điều khiển người máy. Tô Tiểu Hinh cũng ngồi bên cạnh xem. Tô Lạc Lạc cầm di động từ ngoài sân đi vào, cô có chút buồn bực, sao chưa nói xong Long Dạ Tước đã cúp điện thoại. Giọng anh như rất tức giận. Dạ Trạch Hạo dạy một lần thấy Tô Tiểu Sâm rất thông minh hiểu ngay, anh ta có chút kinh ngạc nhìn cậu nhóc có ba phần giống mình này trong lòng dâng lên một cảm giác yêu thích. Tô Tiểu Hinh cầm búp bên ngồi bên cạnh anh ta nói: – Chú Dạ, búp bê của cháu không mặc được quần áo. Dạ Trạch Hạo nghiêng đầu, cầm lấy búp bê của Tô Tiểu Hinh giúp cô mặc bộ đồ có chút phức tạp vào. Mặc xong anh ta giải thích cách mặc, Tô Tiểu Hinh vỗ vỗ tay nhỏ: – Oa, chú Dạ quá giỏi. Dạ Trạch Hạo ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ mang theo sùng bái, hai lúm đồng tiên cực kỳ đáng yêu của Tô Tiểu Hinh, khi đưa búp bê cho cô anh ta nhịn không được vuốt đầu cô bé. Tô Lạc Lạc kinh ngạc nhìn hình ảnh này. Vừa rồi Dạ Trạch Hạo kiên nhẫn dạy con trai, lúc này lại vui đùa với Tô Tiểu Hinh. Xem ra, anh ta thật sự không ghét trẻ con. Lúc này. Chuông cửa nhà Dạ Trạch Hạo vang lên. Tô Lạc Lạc căng thẳng, có dự cảm không tốt. Dạ Trạch Hạo đi đến màn hình cạnh phòng khách, ấn một cái trên màn hình hiện lên hình ảnh của Long Dạ Tước. Đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn thẳng vào màn hình, lạnh lùng ra lệnh: – Mở cửa! Dạ Trạch Hạo nhìn người đàn ông trên màn hình, thầm cười đắc ý, cuối cùng đã tìm tới cửa? Tô Lạc Lạc đứng bên cạnh cũng thấy Long Dạ Tước, lo lắng nuốt nước bọt, mới nhớ ra, sáng nay đã giặt hỏng bộ chăn ga của anh, giờ lại chọc giận anh, người đàn ông này có thể giết cô không? – Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, ba các con đến. Tô Lạc Lạc tập hợp hai đứa nhỏ lên. Ánh mắt to đẹp của Tô Tiểu Sâm hiện lên nụ cười tính toán: – Mẹ, ba đến làm gì? – Có lẽ là đưa các con về. Nói xong Tô Lạc Lạc lại khẩn cầu nhìn về phía Dạ Trạch Hạo – Hiện giờ tôi có thể tan tầm chưa? – Được, ngày mai lại đưa bọn trẻ đến chỗ tôi, tôi chờ cô đến làm bữa sáng. – Bữa tối anh làm sao bây giờ? Tô Lạc Lạc lo lắng hỏi, rõ ràng một người lớn như vậy cô còn lo lắng anh ta bị đói. – Hôm nay không phải mua mì ăn liền sao? Dạ Trạch Hạo cười đây là bữa tối của anh ta. – Anh… ăn mì ăn liền không tốt cho cơ thể. Tô Lạc Lạc quan tâm nói. Dạ Trạch Hạo xúc động, cô thật sự quan tâm đến anh ta? – Quên đi, cô đưa bọn trẻ về đi. Dạ Trạch Hạo lúc này còn chưa muốn gặp Long Dạ Tước. – Được, cảm ơn quà của anh. Tô Lạc Lạc biết hai món quà này tiêu của anh ta mấy ngàn tệ. Dạ Trạch Hạo cười, – Tôi rất thích hai đứa nhóc này, có thời gian dẫn bọn chúng đến đây chơi, lúc nào tôi cũng hoan nghênh. Nói xong Dạ Trạch Hạo không quên nói với hai đứa trẻ: – Chú rất thích các cháu, có thời gian thì đến chơi. – Bọn cháu cũng rất thích chú. Tô Tiểu Hinh lớn tiếng nói. – Hẹn gặp lại chú. Tô Tiểu Sâm vẫy vẫy tay. Tô Lạc Lạc nắm tay hai đứa nhỏ ra cửa, Dạ Trạch Hạo không tiễn bọn họ. Cửa vừa mở ra đã thấy Long Dạ Tước lạnh lùng đứng ở bãi cỏ, ngay cả ánh hoàng hôn ấm áp cũng không làm cho anh ấm áp được chút nào. – Ba… Tô Tiểu Hinh gọi với giọng vui sướng và ngọt ngào mới khiến khuôn mặt âm trầm của anh lập tức dịu dàng như nước, mỉm cười, mở rộng vòng tay ôm con gái vào lòng, sau đó anh chắc chắn con trai cũng đã đi ra ngoài mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Lạc với ánh mắt lạnh như băng. Tô Lạc Lạc rùng mình một cái, không phải người đàn ông này biết chăn của anh ta đã bị giặt hỏng chứ? Long Dạ Tước nhìn con trai ôm một người máy còn Tô Lạc Lạc cầm một món quà con gái rất thích, anh trầm mặt: – Ai tặng vậy? – Chú Dạ tặng, chú đối với bọn con rất tốt. Tô Tiểu Sâm trả lời rất dõng dạc. Sắc mặt Long Dạ Tước lại đen thêm vài phần, cảnh cáo nói: – Người khác tặng quà không thể tùy tiện nhận, thích gì nói với ba ba sẽ mua cho các con. – Không, chú Dạ là người tốt, hơn nữa chú ấy là ngôi sao nổi tiếng. Tô Tiểu Hinh đã thích Dạ Trạch Hạo. Có lẽ trong mắt trẻ con chú Dạ có chút giống ba mình rất hợp mắt bọn chúng. Long Dạ Tước ngồi vào ghế lái, khuôn mắt nhìn về phía trước đã âm trầm thật không dễ nhìn. – Về sau không được đến nhà người lạ, cẩn thận bị bắt cóc. Long Dạ Tước đành hù dọa bọn họ. Tô Lạc Lạc có chút không phục, không khỏi giải thích thay Dạ Trạch Hạo: – Anh ta không phải là người xấu, chỉ đơn giản là anh ta thích bọn trẻ. Long Dạ Tước trừng mắt một cái với cô qua kính chiếu hậu. Tô Lạc Lạc lập tức tránh ánh mắt anh, giả bộ nói chuyện với con gái về búp bê. Đến biệt thự, hai thằng nhóc cầm đồ chơi vào phòng khách chơi, Long Dạ Tước gọi cô gái đang muốn đi lên tầng lại – Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói. Tô Lạc Lạc thấy anh đi vào thư phòng ở tầng một, không phải là anh ta vì chuyện cái chăn chứ? Được rồi, đây là do cô sai, cô phải giải thích. Tô Lạc Lạc nhanh chóng đi vào thư phòng của anh, lúc này cô thấy chị Trương, cô lập tức nhỏ giọng hỏi – Chị Trương, chị đã nói với cậu Long về chuyện chăn ga chưa? Chị Trương lắc đầu – Tôi chưa nói. Tô Lạc Lạc kinh ngạc vài giây, còn tưởng anh đã biết chuyện chăn ga nên tức giận. Vậy thái độ như muốn ăn thịt người của anh là vì sao?.