Tô Lạc Lạc nghĩ, dù sao còn sớm người nhà họ Long không biết bao giờ mới đi phải thả lỏng một chút, nên đồng ý. Người đi hát đều là bạn trung học của Hạ Tần. Tô Lạc Lạc không quen. Khi Hạ Tần hát mấy bài hai có hai người đàn học vây quanh Tô Lạc Lạc không ngừng mời rượu cô. Hai người đều là tay uống rượu già đời, Tô Lạc Lạc từ chối mấy chén, vẫn bị uống ba cốc bia. Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn không uống được rượu, ngay cả khi uống hai chén cũng đã say. Hạ Tần buồn bực mắng hai đồng học một hồi. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ 30, cô nhìn Tô Lạc Lạc đang say say ngồi trên sô pha hỏi: – Lạc Lạc, tớ đưa cậu về. – Mấy giờ rồi? Tô Lạc Lạc hỏi với giọng say rươu. – Sắp 10 giờ, nếu không hôm nay cậu ở nhà tơ đi. – Không tớ phải về tớ đã hứa với bọn trẻ rồi. Tô Lạc Lạc được Hạ Tần đỡ ra ngoài. Mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, lý trí cũng không rõ ràng. – Lạc lạc, cậu không sao chứ? Cậu có thể về không? – Không sao. Tô Lạc Lạc cố gắng thể hiện nói. Hạ Tần đưa cô đến cửa biệt thực. Tô Lạc Lạc bấm chuông. Lúc này người giúp việc đã đi hết rồi mở cửa cũng chỉ có người đàn ông kia. Đợi khoảng 2 phút. Dưới bóng đèn màu lam của biệt thự một bóng người cao lớn từ từ từ bên trong đi ra. Là Long Dạ Tước. Áo sơ mi tmârắng, quần âu đen, thành thục và tự phụ, quyến rũ mê người mâu thuẫn với sự cấm dục. Ngón tay thon dài cả anh đẩy cửa, Hạ Tàn lập tức cười chào hỏi – Cậu Long, Lạc Lạc uống rượu, phiền anh chăm sóc cô ấy. Nói xong đẩy cô gái trong tay mình vào ngực người đàn ông. Tô Lạc Lạc đi trên hư không lập tức không khách khí tựa vào ngực anh. Anh nhăn mày hai tay đỡ cô một chút cúi đầu nhìn cô gái đang dán chặt vào ngực mình, ngửi thấy đầy mùi rượu. – Rất xin lỗi… Tô Lạc Lạc nhỏ giọng nói, lui về sau một bước, trách Hạ Tần nhiều chuyện. Cô không cần ai chăm sóc. Cô rõ ràng có thể tự chăm sóc mình. Nhưng trời sao lại xoay tròn như vậy… – A… Cô phát hiện mình đã tự ngã. Nháy mắt một cánh tay thon dài vươn ra, vòng qua thắt lưng cô không báo trước, khuôn mặt nhỏ của cô lại kề sát ngực anh. – Ôi.. Mũi Tô Lạc Lạc bị va chạm làm đau. Giây tiếp theo cô cảm giác cả người nhẹ bẫng, cả người đều bị anh ôm lên. – Này… bỏ tôi xuống… tôi có thể đi.. tôi không cần anh bế… Tô Lạc Lạc tuy say nhưng cũng không muốn anh bế mình. – Câm miệng. Một giọng nói trầm thấp nguy hiểm vang lên. Tô Lạc Lạc lập tức không dám nói gì, ngược lại sợ anh ném xống, vội dùng đôi tay mảnh khảnh của mình ôm cổ anh. Lúc này đã đi vào phòng khách sáng trưng. Cô không khỏi nâng mắt lên nhìn người đàn ông này từ đầu đến chân. Cằm kiên nghị, đôi môi gợi cảm, hướng lên phía trên đồi mày công hoàn mỹ không thể chê. Long Dạ Tước quả nhiên đoán đúng rồi. Cô gái này chính là cô gái thích lưu luyến chốn phồn hoa. Cô căn bản không an phận chăm sóc bọn nhỏ, cũng không biết hôm nay đi cùng những ai, chắc chắn không thể thiếu đàn ông. Long Dạ Tước vội đưa Tô Lạc Lạc về phòng cô, đặt cô trên giường xong rời đi, vẻ mặt hiện lên sự ghét bỏ. Tô Lạc Lạc trở mình một cái ngồi dậy. Người uống say cũng không tự thừa nhận mình đã say, cho nên cô vẫn muốn xem bọn trẻ một chut. Cô xuống giường, mở cửa đang chuẩn bị đi về phía phòng bọn trẻ thì phía sau vang lên giọng cảnh cáo của người đàn ông – Không được đi vào. – Bọn nhỏ đều đang ngủ sao? Tô Lạc Lạc quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sô pha trên hành lang. – Đang ngủ. Anh lạnh lùng đáp. – Vậy sao, tôi cũng đi ngủ. Nói xong Tô Lạc Lạc lắc lắc đầu không phân biệt được phương hướng, tùy tay đẩy cửa phòng bên trái. Khuôn mặt điển trai của người đàn ông trên sô pha bỗng nhiên trầm xuống. Chết tiệt, cô gái này lại vào phòng anh? Tô Lạc Lạc đi vào phòng, cảm giác phòng tối om nhưng không kịp nghĩ gì, cô rất mệt, nằm úp lên giường mơ mơ màng màng không cởi giày đã ngủ rồi. Long Dạ Tước bước vào bật đèn thấy trên giường của anh một cô gái đang nằm úp mặt trên đó. Long Dạ Tước vốn không thích người khác động vào đồ của anh, cho dù là giường huống chi đêm nay cô gái này ngườin đều mùi rượu. Cũng không biết có cùng người đàn ông nào lăn lộn không còn lên giường anh, anh càng không thể nhịn. Đúng lúc này, Tô Lạc Lạc nằm trên giường cảm thấy nóng. Cô vẫn nghĩ đây là phòng mình, bàn tay thành thạo cởi sơ mi. Long Dạ Tước vừa đi đến gần giường, đã nhìn thấy cảnh này. Mắt anh lập tức sầm lại. Dưới ánh đèn dáng người của cô gái giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, trực tiếp triển lãm trước mặt anh. Mặc dù là Long Dạ Tước khi nhìn thấy cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Đêm 5 năm trước, anh vẫn nhớ không ít. Miệng Tô Lạc Lạc khẽ khép lại thở ra hơi rượu, giống như yêu tinh đang làm phép trong đem. Long Dạ Tước nhăn mày, anh nghi ngờ cô gái này có phải là đã cố ý vào sai phòng, lên sai giường mục đích chính là câu dẫn anh lần nữa? Nếu như vậy, cô tính sai rồi. Long Dạ Tước anh vẫn luôn là người tự chủ. Mấy năm nay, Tô Vũ Phỉ đã không ít lần có dự tính nhưng anh chưa bao giờ cho cô tới gần, 5 năm trước là một sai lầm sau này anh sẽ không phạm phải sai lầm này nữa. – Ư… Tô Lạc Lạc thoải mái trở mình trên giường, hoàn toàn không biết bên cạnh có một người đàn ông đang đứng đó. Long Dạ Tước cắn môi, anh cúi người muốn đuổi cô gái trên giường về phòng cô. Nhưng khi tay anh nắm bả vai cô không có quần áo ngăn cách tay anh đụng phải đều là da thịt mềm mại trắng nõn. Long Dạ Tước thất thần vài giây. Tô Lạc Lạc chủ động đặt tay lên cổ anh. Con gái say đừng hi vọng có chỉ số thông minh gì. Khuôn mặt đỏ bừng của cô gái phóng to trước mặt anh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở hơi thở nhè nhẹ phả vào cằm anh. Hai cánh môi đỏ mọng dưới ánh đèn rất mê người. Hơi thở của anh lập tức trở nên căng thẳng. Ngũ quan của Tô Lạc Lạc mặc dù dưới ánh đèn cũng không hề có chút tì vêt nào. Da thịt trắng nõn, nhìn như học sinh ngây thơ. – Tô Lạc Lạc. Anh đành phải đánh thức cô. – Vâng… Tô Lạc Lạc lơ mơ đáp, lông mi dày trùm lên đôi mắt nhưng không mở ra ngược lại buông cổ anh ra nằm úp tiếp tục ngủ. Long Dạ Tước hoàn toàn từ bỏ ý định đưa cô về phòng ngủ, cô gái này đêm nay ngủ trên giường anh. Ngày mai xem anh trừng phạt cô thế nào..