Sáng sớm trước cửa trường họ hai đứa trẻ mặc đồ xinh đẹp. Tiểu Sâm là áo áo sơ mi quần âu, Tiểu Hinh là chiếc màu lam rất đánh yêu. Nhìn hai đứa trẻ vào trường học, Tô Lạc Lạc cúi đầu nhìn đồng hồ, 8 giờ 20, nếu không kẹt xe cô có thể kịp đến công ty, cô nói với người đàn ông bên cạnh: – Cậu Long, chúng ta có thể đi rồi. Long Dạ Tước lập tức nhăn mày: – Cô coi tôi là lái xe riêng của cô? Tô Lạc Lạc lập tức trừng mắt – Vậy thì… tôi sẽ gọi xe. Nói xong cô đi ra bên cạnh đường đón xe. Người đàn ông cũng không nói gì mà đi đến xe của mình, ngồi vào ghế lái khởi động xe nhập vào làn đường bên cạnh. Khi anh đi qua Tô Lạc Lạc, Tô Lạc Lạc nhìn xe anh rời đi có chút lo lắng, cô bị muộn rồi. Xe của người đàn ông dừng cách đó một trăm mét, di động của Tô Lạc Lạc vàng lên, cô nhìn thấy là Long Dạ Tước. – Alo. Lên xe. Một câu nói lạnh lùng vang lên. Tô Lạc Lạc lúc này mới nhìn về phía trước, xe của người đàn ông đang chờ cách đó một trăm mét. Tô Lạc Lạc vội vàng chạy đến. Khi đến gần xe cô đã thở hổn hển, cô kéo cửa xe ngồi vào khuôn mặt trắng nõn đã có một lớp mồ hôi. Xe lập tức lao về phía trước, vội vàng vượt qua đèn xanh đèn đỏ, Tô Lạc Lạc sợ tới mức vội vàng thắt dây an toàn. Hai người không nói gì cho đến khi đến cạnh trạm giao thông công cộng hôm qua. Tô Lạc Lạc trước kia xuống xe vẫn lễ phép nói một câu: – Cám ơn. Nói xong cô vội vàng đi về phía công ty của mình. Trên xe người đàn ông vừa lái xe vừa nhìn theo bóng người con gái lẫn trong đám đông. Thật không phát hiện cô ta nhiệt tình như vậy. Tới công ty Tô Lạc Lạc vừa lúc kịp giờ. Cô thở hổn hển đi đến trước mặt bàn làm việc của Trình Phương – Chị Phương, thật xin lỗi tôi đến muộn. – Không tính là muộn, theo tôi đến phòng hóa trang, có khách đến. – Vâng. Tô Lạc Lạc cầm theo đồ hóa trang chuyên dụng của mình đi theo Trình Phương. Dọc hành lang đều là những căn phòng trang điểm sang trọng Tô Lạc Lạc theo Trình Phương đi vào một trong những căn phòng đó. Từ xa nhìn thấy hai cô gái đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm. Qua gương Tô Lạc Lạc vừa bước vào đã đối diện với ánh mắt đó. Cô lập tức mở to mắt, vội vàng nghiêng mắt tránh đi. Nhưng không kịp rồi. Tô Vũ Phỉ nhìn thấy cô. Tô Vũ Phỉ cười lạnh quay ghế, nhìn chằm Tô Lạc Lạc cầm theo hộp đồ trang điểm đứng đưa lưng về phía cửa – Tô Lạc Lạc, thật trùng hợp. Trình Phương kinh ngạc nhìn Tô Vũ Phỉ – Cô Tô? Cô quen với trợ lý của tôi? Thế giới này quả thật là nhỏ, ở trong này cũng có thể gặp được. Tô Lạc Lạc cũng chỉ có thể than thầm. Tô Vũ Phỉ lập tức khinh miệt cười – Ô, chị Trình, chị có trợ lý mới, vậy hôm nay để trợ lý của chị trang điểm cho tôi đi. – Cô ấy mới đến không có kinh nghiệm sợ đắc tội cô. – Nếu cô ấy đắc tội tôi, vậy chị trực tiếp sa thải cô ấy đi. Tô Vũ Phỉ nói. Trình Phương giật mình, xem ra Tô Vũ Phỉ có hận với Tô Lạc Lạc. Hơn nữa hai người đều họ Tô chẳng lẽ hai người có quan hệ gì đó. Tô Lạc Lạc gặp cô ta cũng chỉ có thể bình tĩnh đối mặt – Được, tôi trang điểm cho cô. Bạn cảu Tô Vũ Phỉ nói với Tô Vũ Phỉ: – Một người mới, cậu chắc chắn muốn cô ta trang điểm cho mình? Lát nữa chúng ta tham gia bữa tiệc trong nhà bạn tớ đấy. Tô Vũ Phỉ không nghĩ Tô Lạc Lạc đi làm, còn gặp phải cô. Hôm nay sao cô có thể bỏ qua cho cô ta chứ? YO cũng coi như một Studio có tiếng của thành phố. Cô gái như Tô Lạc Lạc căn bản không có tư cách làm việc ở đây. Cô chỉ muốn gây phiền toái cho Tô Lạc Lạc. Cô nghĩ, Tô Lạc Lạc hiện giờ bị Long Dạ Tước đuổi ra khỏi nhà, nhất định nghèo túng không có tiền mới phải tìm việc làm, cô sẽ khiến cô ta đánh mất cơ hội làm việc này. – Đến đây đi, tôi đang vội. Tô Vũ Phỉ giống như nữ vương, chắp tay chờ Tô Lạc Lạc trang điểm cho mình. – Dùng đồ trang điểm của tôi đi. Trình Phương nói với cô. Cô biết hôm nay mình không cứu được Tô Lạc Lạc, có thể cô sẽ bị làm cho thảm hại. Nhưng Tô Vũ Phỉ là khách quý cô không có cách nào. Tô Lạc Lạc đi đến trước mặt Tô Vũ Phỉ, Tô Vũ Phỉ để mặt mộc, dưới ánh đèn vẫn có chút tì vết, lỗ chân lông lộ rõ do thường xuyên trang điểm. Tô Vũ Phỉ dùng đôi mắt đầy châm biếm nhìn cô – Cô cấn thật với mặt của tôi, nếu trang điểm tôi không hài lòng cô nên nghỉ việc luôn. Tô Lạc Lạc tức giận đến mức chỉ muốn vẽ một con rùa lên mặt cô ta, cô đoán được hôm nay Tô Vũ Phỉ sẽ không buông tha cô. Tô Lạc Lạc cũng nhận ra công việc này đã bị mất, và trên môi cô hiện ra một nụ cười trả đũa. Cô bắt đầu dùng mỹ phẩm của Trình Phương trang điểm cho Tô Vũ Phỉ. Trong phòng trang điểm này ngoài bốn người cũng không có người khác. Tô Lạc Lạc cố ý dùng người mình ngăn mặt của Trình Phương bắt đầu trang điểm. Trước tiên cô dùng keo dán mi giả để tán phấn, sau đó thoa một lớp phấn nền dày. Tô Vũ Phỉ lúc này đang nhắm mắt như một bà hoàng, đợi Tô Vũ Phỉ trang điểm xong cô ta sẽ trực tiếp không hài lòng và yêu cầu công ty sa thải cô ta. Cô ta cảm giác trên mặt hơi căng cứng, cô ta vội mở to mắt hỏi – Cô bôi gì cho tôi vậy? – Da của cô rất khô, tôi dùng lớp hót trước. Sau đó cô cầm bút kẻ mắt nói với cô ta – Nhắm mắt lại, tôi kẻ mặt cho cô. Tô Vũ Phỉ đành phải nhắm mắt lại, cô ta nghĩ để giữ lại công việc này Tô Lạc Lạc nhất định sẽ dốc hết sức lực trang điểm xinh đẹp cho cô ta. Tô Lạc Lạc cầm bút kẻ mắt đánh một dấu X trên mặt Tô Vũ Phỉ khi Tô Vũ Phỉ còn chưa kịp phản ứng lại. Tô Lạc Lạc đứng dậy nói: – Không cần cô khiển trách tôi, tôi cũng không cần công việc này. Nói xong Tô Lạc Lạc nhìn Trình Phương nói – Chị Phương, rất xin lỗi tôi sẽ tự động rời đi. Tô Vũ Phỉ mở mắt ra thấy mặt mình trắng như cương thi, mà hai bên mặt có hai dấu X lớn quả thật xấu không thể tả. – A… Tô Vũ Phỉ thét chói tai. Tô Lạc Lạc, đồ tiện nhân, cô quay lại cho tôi. Trình Phương cũng bị dọa, không nghĩ Tô Lạc Lạc dám làm như vậy. Tô Vũ Phỉ chính là khách quý của các cô. – Cô Tô, tôi dẫn cô đi rửa mặt. Trình Phương vội nói. Tô Vũ Phỉ lập tức cảm giác mặt đau, hóa ra là keo khô lại khiến da cô đỏ lên. Tô Vũ Phỉ tức giận nói – Chết tiệt cô ta bôi gì trên mặt tôi vậy. – Tôi xem, là keo, nhanh đi rửa. Trình Phương kéo Tô Vũ Phỉ đi rửa mặt. Tô Lạc Lạc cầm túi có chút luống cuống chạy ra ngoài cửa vừa chạy vừa quay đầu lại, bỗng đâm vào một đám người đang đi tới. Vì lực lớn cô lập tức đè lên trên một người đàn ông ở tư thế trai dưới gái trên. Mấy người bên cạnh lập tức kinh ngạc thấy cảnh này, muốn hỗ trợ nhưng không kịp. Chỉ có thể nhìn cô gái hung hăng đề Dạ Trạch Hạo dưới người. Tô Lạc Lạc luống cuống đối diện với đôi mắt không hài lòng. Lại nhìn mặt anh ta. Tô Lạc Lạc bị dọa khóc, sao lại là Dạ Trạch Hạo. – Chết tiệt, đè đủ chưa? Người đàn ông tức giận nói. – Ô, thật xin lỗi Tô Lạc Lạc vội vàng đứng dậy..