Long Dạ Tước lập tức nhỏ giọng nói: – Bọn trẻ đòi tuyệt thực cô cũng không quan tâm? Tô Lạc Lạc lập tức cảm thấy buồn cười, đây là cách của con cô? Dẫn em gái tuyệt thực uy hiếp ba chúng? – Tối nay tôi sẽ gọi điện cho chúng để bọn chúng ngoan ngoãn ăn cơm, tôi đêm nay có việc sẽ không quay về. Tô Lạc Lạc bình tĩnh nói. – Bọn chúng đang ngủ không cần đánh thức bọn chúng. Tô Lạc Lạc, tôi nói cho cô biết nếu không phải bọn chúng uy hiếp tôi tôi cũng không muốn đón cô về. Hiện giờ tốt nhất cô nói cho tôi biết cô đang ở đâu. Giọng Long Dạ Tước rất tức giận, cô gái này còn dám thái độ với anh. – Tôi không về, nếu anh cảm thấy anh không thể chăm sóc bọn chúng, mai tôi sẽ dẫn chúng ra ngoài sống. – Cô dám! Đầu dây bên kia một giọng nói bá đáo vang lên. Qua điện thoại Tô Lạc Lạc tất nhiên không sợ anh, hừ một tiếng – Tôi cũng là người tính toán chi li, tốt nhất anh chớ chọc tôi. Nói xong cô thoải mái cúp điện thoai. Sắc mặt người đàn ông đang lái xe trên đường trầm xuống, anh buông di động, tức giận đập vào tay lái, cô gái này cũng dám cúp điện thoại của anh. Nhưng trước khi rời nhà anh đã hứa với con trai, anh nói sẽ làm được, đêm nay anh nhất định phải đưa cô về. Anh dừng xe ven đường, lấy điện thoại gọi một cuộc: – Định vị giúp tôi một số di động, tôi muốn vị trí cụ thể. Gửi số điện thoại đi xong Long Dạ Tước nhìn chằm chằm ngoài cả xe, ánh mắt đầy tức giận. Lâu rồi không có một cô gái nào không để ý đến anh như vậy. Cô gái ngoài việc sinh hai đứa con của anh cái gì cũng không phải lại dám trêu chọc anh. Xem ra, anh cần phải cho cô gái này biết, hiện giờ nên cầu người không phải anh mà là cô. Nếu anh thật sự nhẫn tâm một chút, tách cô và bọn trẻ ra, đồng thời ném cô cho nhà họ Tô xem cô sẽ có kết cục gì. Nếu cô vẫn chọc giận anh như vậy, anh nhất định sẽ làm như vậy. Hơn nữa, ngay cả bọn trẻ cô cũng mặc kệ không quan tâm, cô đang làm gì? Cô gái trẻ như cô chắc chắn vẫn còn đang hi vọng hẹn hò với đàn ông, và lưu luyến thế giới ngập trong vàng son. Nghĩ cô thật sự hẹn hò với đàn ông mắt Long Dạ Tước hiện lên tia hung ác. Anh tuyệt đối không thể để cô câu ba đáp bốn với người đàn ông kia, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với bọn trẻ. Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần tìm được một quán hải sản. Hai người quyết định ăn một bữa no đủ ở đây. Tô Lạc Lạc nghĩ đến hai đứa con đang ngủ, ít nhất sau bảy giờ mới gọi điện thì tốt hơn. – Vừa rồi giọng cậu rất khí thế, cậu nên phát uy trước mặt Long Dạ Tước, nếu không anh ta nghĩ cậu là con mèo yếu đuối. – Hai đứa nhỏ làm ầm ĩ cũng đủ rồi, không nghĩ chúng lại nghĩ ra cách tuyệt thực. – Cậu thật sự không sợ chúng bị đói. – Không việc gì, bọn chúng chắc chắn nghĩ cách. Tô Lạc Lạc không lo lắng. Con trai thông minh như vậy, rất nhiều chuyện cô không cần quan tâm. Long Dạ Tước gọi điện thoại sau 10 phút, liền có được định vị di động của Tô Lạc Lạc, là một nhà hàng hải sản trên khu phố này. Chiếc xe thể thao màu đen giống như một bóng ma trên phố rực rỡ lao đến địa điểm. Tô Lạc Lạc lấy một đống hải sản cô thích ăn, cô gắp mấy con cua to bắt đầu ăn. Hạ Tần ngồi đối diện cô cũng đang bóc tôm, tự chọn cũng thật tốt, hai người quyết định phải ăn no, nên ăn thoải mái. Tô Lạc Lạc đang cố gắng kẹp càng cua, bỗng nhiên ánh mắt Hạ Tần ngồi đối diện cô trừng lớn. – Lạc Lạc… – Hả? Tô Lạc Lạc đang cố gắng kẹp cua, hờ hững đáp lại. Hạ Tần nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đang đi về phía bọn họ. Cô lo lắng đến tim sắp bắn ra ngoài. Trời ạ, Long Dạ Tước sao lại xuất hiện ở đây? – Lạc Lạc, quay đầu lại, mau quay đầu lại… Hạ Tần vội vàng nói..