– Dạ Tước, em thật sự không quan tâm. Buổi tối hôm đó, mặc dù biết Tô Lạc Lạc làm gì nhưng em vẫn chịu đựng. Em biết đối với em việc này đã gây ra thương tổn lớn cũng không công bằng nhưng em thật sự không muốn cho anh biết chuyện này. Cho nên em làm bộ tối hôm đó ngủ bên cạnh anh chính là em. Tô Vũ Phỉ ôm ngực vẻ mặt đau lòng nói. Lúc này người hầu đi xuống nói với Long Dạ Tước – Cậu chủ và cô chủ khóc rất thương tâm, cậu Long, ngài có muốn đi xem bọn họ không? – Được, tôi sẽ lên. Long Dạ Tước gật gật đầu. Tô Vũ Phỉ lập tức vui vẻ nói – Em đi cùng anh. – Không cần, em về trước đi, sau này trước khi đến gọi điện thoại cho tôi. Bọn nhỏ sợ người lạ, tôi không muốn làm bọn chúng sợ. Tô Vũ Phỉ lập tức im lặng không nói gì, làm bọn trẻ sợ? Cô không phải quái vật, cô vẫn không từ bỏ ý định: – Dạ Tước để em lên cùng anh, có khi bọn nhỏ thích em. Long Dạ Tước có một dự cảm, bọn nhỏ tuyệt đối không thích cô ta. Hiện giờ hai đứa trẻ khóc đã làm cho anh đau đầu, anh tất nhiên không để cô ta thêm phiền. Anh nhướng mày kiên quyết nói: – Không cần, giờ em về đi. – Dạ Tước. Tô Vũ Phỉ tức giận giậm chân. Khó khăn lắm mới đuổi được Tô Lạc Lạc đi, cô ta nghĩ mình có thể có cơ hội tiếp cận bọn trẻ và Long Dạ Tước nào biết anh lại đuổi cô ta đi. Nhưng cô ta không vội cô ta biết mình có nhiều thời gian để làm chuyện này. Hiện giờ chỉ cần Tô Lạc Lạc rời đi, hơn nữa bị Long Dạ Tước chán ghét, cô không thể ở bên cạnh bọn trẻ, nhà họ Long sớm hay muộn cũng chặt đứt quan hệ giữa cô và bọn trẻ. – Được, rồi, em về trước, mai em sẽ quay lại. – Không được, tốt nhất trong vòng một tuần em không cần xuất hiện ở nhà tôi. Long Dạ Tước bước lên cầu thang lạnh lùng nói. Mặt Tô Vũ Phỉ trắng bệch. Thái độ của Long Dạ Tước đối với cô vẫn lạnh lùng như vậy. Nếu không phải anh đẹp trai và có tiền, cô chắc chắn không thể kiên trì tình cảm đối với anh 5 năm. Cô ta muốn nhìn người đàn ông lâu một chút chẳng sợ chỉ là bóng dáng, nhưng anh đã đi lên tầng. Tô Vũ Phỉ cắn răng đành phải nhấc túi đặt trên sô pha, rất không tình nguyện rời đi. Trong phòng ngủ trên tầng hai đứa trẻ khóc thật lâu. Long Dạ Tước đẩy cửa ra, còn có thể nghe tiếng thút thít của chúng, bởi vì khóc rất thương tâm nên chỉ nghe tiếng thút thít. – Ba hư, ba hư… Tô Tiểu Hinh khóc đỏ mắt và mũi anh vừa vào cô đã mắng. Tô Tiểu Sâm cũng trừng mắt nhìn anh, ánh mắt đầy oán giận. – Được rồi, không khóc nữa mẹ không ở đây ba sẽ chăm sóc các con. – Không cần, bọn con muốn mẹ chăm sóc. Tô Tiểu Sâm phản đối. – Tính tình của hai đứa là học của mẹ có phải không? Long Dạ Tước chắp tay nhìn hai đứa bé ngồi trên ghế sô pha. Tô Tiểu Hinh nghiêng đầu – Không để ý đến ba. – Mẹ các con đánh người, không nhận sai, là không đúng, ba chỉ chừng phạt cô ấy một chút. Long Dạ Tước chỉ có thể dịu giọng nói. Bọn chúng còn nhỏ anh càng dễ giáo dục. – Không, mẹ là người tốt, mẹ sẽ không đánh người, nhất định cô gái kia là người xấu mẹ mới có thể đánh cô ấy. Tô Tiểu Hinh lập tức phản bác. Long Dạ Tước lập tức nhìn con gái, lại nhìn con trai cũng đang quay mặt không muốn để ý đến anh, anh không khỏi nghiêm khắc nói: – Hai đứa không được học tật hư trên người của mẹ. Hai đứa trẻ lập tức dùng im lặng để phản đối. Tô Tiểu Sâm nghiêm mặt lạnh lùng, Tô Tiểu Hinh chu miệng nhỏ chỉ không nghe anh nói cũng không nhìn anh. Long Dạ Tước có chút đau đầu, trán nhảy lên vài lần, anh chủ động bế Tô Tiểu Hinh nghĩ con gái dễ nịnh: – Ngoan, ba bế..