Khoé mắt Lâm Thiển Hạ cũng ươn ướt, trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, muốn nghe anh giải thích một tiếng. “Bốn năm trước, tại sao anh… Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Lâm Thiên Hạ cắn môi, cô tức giận đến mức toàn thân khẽ run lên, cho thấy lúc này trong lòng cô đang giận dữ đến mức nào. Quyền Quân Lâm cực kỳ đau lòng nhìn cô, nếu như có thể, anh thực sự rất muốn đến ôm cô, thế nhưng, anh biết rõ bây giờ mình đã mất đi quyền lợi và tư cách này. Chỉ là sợ bây giờ mọi sự đụng chạm của anh trong mắt đều trở nên chán ghét ! “Thiển Hạ, hãy nghe anh giải thích. Chuyện bốn năm trước là một tai nạn.” Quyền Quân Lâm muốn giải thích tất cả mọi chuyện cho cô, anh không phải là người đàn ông giống như cô nói. “Được rồi, anh nói đi, tôi sẽ nghe, anh không cần phải luống cuống, đừng nói dối tôi.” Lâm Thiển Hạ nghiến răng, vòng tay lại, cố gắng tỏ thái độ mạnh mẽ. Quyền Quân Lâm khẽ thở dài, anh đột nhiên nghĩ đến, dù anh không nói cho cô biết thì Sở Trạch Hiên nhất định sẽ làm, bởi vì cho dù Sở Trạch Hiên cùng anh hợp tác nhưng người đàn ông này có vẻ rất nham hiểm. Cho nên, sự việc hiện tại thành như vậy nhất định là có liên quan đến Sở Trạch Hiên. “Thiển Hạ, xin hãy tin anh. Anh không phải loại đàn ông như em nghĩ. Anh luôn tự trách và rất hối hận về tất cả những chuyện năm đó, nếu như có thể quay trở lại đêm hôm đó anh nhất định sẽ không làm như vậy .” “Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng lẽ trong mắt anh hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của tôi sao?” Lâm Thiển Hạ không nén được tức giận chất vấn. Ánh mắt sâu thẳm của Quyền Quân Lâm rơi trên gương mặt cô, ánh mắt đầy áy náy: “Đêm hôm đó, anh được công ty của một người bạn mời đến khách sạn đó, tham gia một bữa tiệc thương mại, tại bữa tiệc anh đã uống vài ly, có lẽ lúc đó còn trẻ không kiềm chế được, anh không nhớ rõ anh đã uống bao nhiêu ly rượu và không kiểm soát được vào thời điểm đó. Anh không nhớ mình đã uống bao nhiêu ly, nhưng tối hôm đó, anh đã cùng vài người bạn vui vẻ.” Trong mắt Lâm Thiển Hạ hiện lên vẻ nghi ngờ, chăm chú nhìn anh, muốn biết anh nói thật hay không? Quyền Quân Lâm nghiêm túc nhìn cô, tiếp tục nói: “Đêm hôm đó, anh say khướt quay về phòng, đầu óc choáng váng. Anh đã cho trợ lý mở cửa sẵn, anh nhớ đó hình như bị cúp điện, nhưng lúc đó anh say quá không đi nổi, định ngủ một giấc.” Lâm Thiển Hạ cắn môi: “Phòng anh vào là phòng của tôi.” “Đúng vậy, đêm đó anh đã làm gì, ký ức rất mơ hồ, chỉ nhớ lúc sáng, phát hiện đi nhầm phòng, anh muốn xin lỗi em, nhưng em đang ngủ, anh không định đánh thức em. Lúc đó anh vô cùng áy náy nên có để lại cái thẻ bên cạnh, trong thẻ có một trăm năm mươi triệu, còn có một tờ giấy ghi mật khẩu. Anh nghĩ có lẽ em đã không lấy nó.” Lâm Thiển Hạ nheo mắt nhớ lại buổi sáng hôm đó, lúc cô tỉnh dậy cả người đầy kinh sợ, xấu hổ, cô nghĩ đến hôn lễ vội vàng nên đã chạy ra cửa khách sạn, cô đâu còn thời gian để nghĩ đến chuyện gì khác? Giấy gì, thẻ gì, có lẽ anh thật sự đã để lai nhưng cô lại không nhìn thấy. “Được, vậy tôi hỏi anh, vì sao lại xuất hiện trước mặt tôi, còn giả vờ không biết gì? Rốt cuộc anh có mục đích gì? Anh tiếp cận tôi có phải muốn cướp con gái của tôi không?”Lâm Thiển Hạ cắn môi hỏi, đây mới là mục đích của cô đến đây gặp anh. Sự việc bốn năm trước, cô không quan tâm. Bởi vì cô đã có một đứa con gái, nhưng tại sao bốn năm sao anh lại xuất hiện, anh thực sự muốn cướp con gái cô sao? Quyền Quân Lâm chấn động, anh vội vàng nói: “Thiển Hạ, ​​chuyện này là hiểu lầm. Anh chưa từng nghĩ sẽ cướp Nhan Nhan khỏi em. Tất cả chỉ là sự trùng hợp, buổi sáng bốn năm trước….Khi anh tỉnh lại, trời chưa sáng hẳn, hơn nữa….Lúc đó em ngủ quay lưng về phía anh, anh cũng không biết em trông như thế nào, càng không biết người đêm đó lại là em.” “Anh đừng có ở chỗ này giả bộ, ngay cả khi anh không biết, vậy tại sao anh biết rằng tôi muốn đề cập đến điều này ngay khi tôi nói nó? Không phải anh cố ý tiếp cận tôi sao?” Vì vậy, cô cho rằng vấn đề này là do Quyền Quân Lâm đang đóng kịch. Quyền Quân Lâm thở dài, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Tất cả chuyện này là do Sở Trạch Hiên nói cho em biết, đúng không?” Lâm Thiển Hạ kinh ngạc, nghiến răng hỏi: “Hai người quen nhau à?” Quyền Quân Lâm không muốn cô hiểu lầm mình hơn, anh nhìn thẳng về phía cô ấy và nói: “Thiển Hạ, ​​có chuyện này anh muốn nói với em. Sở dĩ anh biết rõ cô gái bốn năm trước là em là do Sở Trạch Hiên nói cho anh biế. Anh ta tra ra việc bốn năm trước anh và em ở cùng một khách sạn, lại cùng một tầng lầu, anh ta đã kiểm tra thông tin khách sạn bốn năm trước. Hơn nữa đoán được bốn năm trước anh và em đã xảy ra chuyện gì, anh ta đã lên kế hoạch lấy được mẫu DNA của anh và Nhan Nhan, kiểm tra ra là quan hệ bọn anh là ba con ruột. Cho nên, không phải anh cố ý tiếp cận em từ trước, mà anh chỉ mới biết chuyện này vào một tuần trước.” Hai mắt Lâm Thiên Hạ trợn tròn: “Anh nói cái gì? Sở Trạch Hiên điều tra ra?” “Sở Trạch Hiên sớm đã nghĩ đến việc hợp tác cùng anh, nhưng vì anh ta đã từng làm tổn thương em nên anh từ chối gặp. Sở Trạch Hiên lại điều tra được chuyện này, một tuần trước anh ta tìm đến anh, lợi dụng chuyện này uy hiếp anh phải hợp tác với anh ta, anh nghĩ, anh ta cũng đã tìm em, đem chuyện này nói cho em biết.” Lâm Thiển Hạ có chút bối rối, Sở Trạch Hiên điều tra ra? Anh ta chỉ muốn hợp tác với Quyền Quân Lâm? “Thiển Hạ, ​​anh muốn em tin tưởng anh. Anh chưa bao giờ có ý định cướp Nhan Nhan, anh chỉ muốn bù đắp những tổn thương cho hai người.” Giờ phút này Quyền Quân Lâm mới tìm được cơ hội để bày tỏ sự chân thành của mình. Lâm Thiển Hạ đột nhiên bịt lỗ tai lại, bây giờ cô rất hỗn loạn, cô lắc đầu nói: “Tôi không muốn nghe, cũng không cần anh bù đắp. Tôi chỉ xin anh cách xa Nhan Nhan một chút. “ Nói xong, Lâm Thiển Hạ đứng dậy lao ra ngoài, Quyền Quân Lâm lập tức đuổi theo: “Thiển Hạ!” Nhưng Lâm Thiển Hạ đã lên xe và bảo Tiểu Trần rời đi. Quyền Quân Lâm nhìn theo xe cô đang rời đi, trái tim anh đau thắt lại. Anh biết rõ chuyện năm đó dù anh có giải thích như thế nào đi nữa cũng không thể bù đắp được những tổn thương của cô. Trong lòng Lâm Thiển Hạ không cách nào tiếp nhận được, anh ấy là người đàn ông bốn năm trước, hơn nữa trong thâm tâm của cô luôn cho rằng mục đích của anh là cướp đi con gái của cô. Rốt cuộc Quyền Quân Lâm cũng hiểu được cái gì gọi là hối hận, nếu như không có chuyện năm đó, nếu anh gặp cô, anh nhất định sẽ chọn cách hoàn hảo nhất để gặp gỡ cô. Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn. Dù cho anh làm cái gì, trong lòng Lâm Thiển Hạ đều kháng cự lại. Trong mắt Quyền Quân Lâm hiện lên một tia kiên định, anh sẽ không từ bỏ, cả đời này cũng sẽ không..