Tiểu Liên lập tức mang tờ khăn giấy nhuốm máu ra ngoài tìm Sở Trạch Hiên. Sở Trạch Hiên thấy kế hoạch của cô ta thành công thì khen ngợi vài câu. Tiểu Liên cảm giác rất vui vẻ vì có thể làm việc cho anh ta, sau này, trong công việc, cô ta chắc chắn có thể được thăng tiến. Sở Trạch Hiên cầm theo cái khăn thấm máu của Quyền Quân Lâm đi thẳng đến một bệnh viện tư nhân mà anh ta quen thuộc, đưa tóc của Nhan Nhan và máu của Quyền Quân Lâm vào tay bác sĩ. Lúc ngồi yên ở ngoài cửa chờ nhận kết quả, Sở Trạch Hiên không khỏi khẳng định suy nghĩ của mình. Con của Lâm Thiển Hạ có lẽ thực sự chính là của Quyền Quân Lâm, chỉ là chuyện bốn năm trước Lâm Thiển Hạ nhất định sẽ cảm thấy là một cơn ác mộng, không muốn nhắc đến một lần nữa. Cho nên, cô ấy tuyệt đối sẽ không biết Quyền Quân Lâm chính là ba của con gái mình. Nếu như biết, cô ấy sẽ thế nào? Đêm bốn năm trước, cô ấy bị bỏ thuốc, mà Quyền Quân Lâm cũng từng uống rượu, dám chắc không có gì dịu dàng có thể nói! Anh ta cũng từng âm thầm điều tra, bây giờ, Lâm Thiển Hạ chỉ đứng xa mà nhìn đàn ông, xem ra, cô ấy quả thực là đã căm hận đàn ông. Sở Trạch Hiên nôn nóng chờ kết quả, một sự thật từ bốn năm trước sắp được sáng tỏ. Bác sĩ cũng không để anh ta chờ đợi lâu đã đưa ra kết quả, mặc dù kết luận trên đó giống với những gì anh ta suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy bằng chứng xác thực, cảm giác đố kỵ trong lòng vẫn khiến anh ta tức giận. Bốn năm trước, Quyền Quân Lâm vậy mà trời đất xui đất khiến ngủ cùng Lâm Thiển Hạ. Nhưng đến cùng Quyền Quân Lâm có biết là Lâm Thiển Hạ không chứ? Nếu không vì sao bây giờ bọn họ lại ở bên nhau? Điểm này, Sở Trạch Hiên quyết định phải biết rõ ràng. Lâm Thiển Hạ liên tục quay phim mấy ngày cũng thấy mệt mỏi, đạo diễn cho phép cô nghỉ hai ngày. Đưa con gái đến trường học, Lâm Thiển Hạ một thân một mình ở nhà, cả người cô đều ở trong loại trạng thái ngẩn ngơ hoảng hốt. Trong đầu óc của cô, tất cả đều là lời Tống Cầm bảo cô rời xa Quyền Quân Lâm. Cô không phải loại người mặt dày mày dạn, chỉ là, anh đã giúp cô nhiều như vậy mà cô còn chưa đàng hoàng báo đáp được cho anh. Cứ thế mà rời khỏi anh có phải là bất nhân quá rồi hay không? Cô cho rằng chỉ cần sống chung như vậy, chờ đến khi tìm được cơ hội đền đáp thì cô nhất định sẽ trả lại cho anh hết những ơn huệ này. Thế nhưng mà, mãi chung sống như thế, cô lại không ngừng nhận được sự trợ giúp từ anh, đây là loại quan hệ không cách nào chặt đứt ngay lập tức. Hiện tại, Lâm Thiển Hạ vô cùng buồn rầu, cô lại càng không biết phải nói chuyện này như thế nào với Quyền Quân Lâm. Cô nghĩ, mặc dù Tống Cầm không rõ ràng yêu cầu cô không được phép nói, nhưng nếu cô nói, Quyền Quân Lâm nhất định sẽ đi tìm mẹ của anh, như vậy, chẳng phải là làm cho mẹ con bọn họ tranh cãi sao? Lâm Thiển Hạ quyết định không nói cho Quyền Quân Lâm, cô chỉ có thể chọn cách trốn tránh anh! Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động của cô reo lên. Cô cầm lên xem, thấy là Quyền Quân Lâm, trái tim của cô giật thót một cái. Sao đang nghĩ đến anh thì anh liền gọi điện thoại đến chứ? Lâm Thiển Hạ nhìn điện thoại, đang nghĩ xem nên nghe hay không nghe. Nhưng lại nghĩ, nhỡ cuộc điện thoại này của anh có việc gấp thì sao? “Alo!” Lâm Thiển Hạ vẫn quyết định nghe. “Đang làm gì thế?” Đầu kia, giọng nói của người đàn ông trầm thấp êm tai, lại mang theo vẻ từ tính riêng biệt. Trái tim Lâm Thiển Hạ đập thình thịch, cô cười cười nói: “Ở nhà.” “Anh biết, anh đã gọi điện cho đạo diễn Trương, là anh bảo ông ấy cho phép em nghỉ ngơi hai ngày, không nên quá mệt mỏi.” “Ấy? Là anh bảo ông ấy cho em ngày nghỉ sao?” Trong lòng Lâm Thiển Hạ kinh ngạc, nếu không thì ngay tại thời điểm vội vã quay như bây giờ, đạo diễn Trương chắc chắn sẽ không thả người. “Anh là nhà đầu tư, chẳng lẽ ngay cả chút quyền lợi nhỏ này cũng không có sao?” Quyền Quân Lâm cười rộ lên. Nhất thời Lâm Thiển Hạ không biết nên nói gì cho tốt. “Được rồi, trưa nay anh mời em ăn cơm. Em vẫn luôn ăn cơm trưa công sở ở đoàn làm phim, chắc chắn đã gầy đi, anh mời em ăn tiệc để bổ sung một chút.” Lâm Thiển Hạ vừa mới nghĩ phải trốn tránh anh, hiện tại, lời mời của anh đã đến rồi. “Em… Em ăn ở nhà là được rồi.” Lâm Thiển Hạ kiếm cớ. “Sao lại muốn ăn ở nhà? Em có mỗi một mình, Nhan Nhan cũng không ở nhà, em không cần phải làm gì cả. Anh đang trên đường đến đón em rồi, mười mấy phút sau sẽ đến dưới nhà em.” “Hả?” Lâm Thiển Hạ choáng váng, sao anh lại đến đây? “Đến lúc đó thì hẵng xuống. Anh đang lái xe, không tán gẫu nữa.” Đầu kia, Quyền Quân Lâm dập máy. Lâm Thiển Hạ không khỏi hoảng hốt, cô mới nhận được cảnh cáo của mẹ anh, bây giờ, cô đang thất hứa với bà sao? Trong nội tâm Lâm Thiển Hạ đang cực kỳ mâu thuẫn. Nhưng mà, trong khoảng thời gian cô giãy giụa, Quyền Quân Lâm đã đến dưới nhà cô. Anh cho rằng cô đã xuống nhưng lại không gặp được người nên đi thẳng về phía thang máy. Ấn số tầng, đi đến cửa nhà cô. Mà lúc này đây, Lâm Thiển Hạ còn đang giãy giụa do dự, đang nghĩ có lý do gì để có thể từ chối anh hay không? “Reng reng…” Chuông cửa nhà cô reo lên. Lâm Thiển Hạ giật mình, nhanh chóng quay đầu nhìn rồi đi nhanh đến cửa, nhìn thoáng qua bên ngoài qua mắt mèo. Đó chẳng phải là Quyền Quân Lâm sao? Sao anh lại lên đây? Lâm Thiển Hạ khẩn trương, hô hấp cũng dồn dập hơn. Nhưng mà nhốt người ta ở ngoài cửa cũng không ổn, cô đành phải mở cửa ra. Quyền Quân Lâm thấy cô mặc một bộ áo phông đơn giản thì không khỏi nhíu mày nói: “Em còn chưa chuẩn bị đi ra ngoài sao?” “Em… Em… Em quên thay quần áo.” Lâm Thiển Hạ bất đắc dĩ nói. “Vậy được rồi, anh chờ em. Thời gian vẫn còn sớm, không vội.” Quyền Quân Lâm nói xong liền ngồi xuống ghế sô pha đợi cô. Lâm Thiển Hạ âm thầm thở dài, xem ra hôm nay cô thực sự không từ chối được anh rồi. Bởi vì đến tận bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra được cái cớ nào. Lâm Thiển Hạ quay về phòng, cô dựa lưng vào cửa, nhắm mắt lại, cực kỳ muộn phiền. Cô lại thay một bộ quần áo cực kỳ không bắt mắt, nhưng nhan sắc của cô vẫn còn, dáng người cũng đẹp, kiểu quần áo gì cũng không quan trọng. Quyền Quân Lâm ngẩng đầu quan sát cô cười nói: “Có phải gần đây em không mua quần áo không?” Gương mặt xinh đẹp của Lâm Thiển Hạ hơi đỏ lên: “Không phải, là tôi thích ăn mặc tùy ý.” “Vậy chốc nữa ăn uống xong xuôi thì anh sẽ đi cùng em mua mấy bộ đồ mới.” Quyền Quân Lâm cứ quyết định như vậy. “Ấy, không cần, quần áo của em đủ mặc rồi.” Lâm Thiển Hạ lập tức từ chối. Đáy lòng Quyền Quân Lâm lại kiên quyết phải đi mua cùng cô, bởi vì anh hy vọng cô sẽ ăn mặc sang trọng hơn. “Đi ăn trước đã rồi nói.” Quyền Quân Lâm đứng dậy. Lâm Thiển Hạ cầm túi xách đi theo anh, nhìn bóng lưng tao nhã của anh nghĩ thầm: “Mẹ anh nói đúng, người có thể xứng với anh nhất định phải môn đăng hộ đối.” Ít nhất không phải là mẹ đơn thân như cô, hơn nữa nghề nghiệp của cô cũng không được chào đón. Khi làm cái nghề này, cô đã biết ngoài kia vẫn còn tồn tại rất nhiều thành kiến đối với diễn viên, đặc biệt là nữ diễn viên, ở trong lòng những người như bọn họ diễn viên hẳn là đều như nhau. Trước kia, Lâm Thiển Hạ không quan tâm đến cái nhìn của người khác, giờ thì cô quan tâm rồi, nhưng quan tâm cũng vô dụng. Bởi vì đang ngẩn người, lúc chờ thang máy, cô cứ thế đâm sầm vào tấm lưng dày rộng của người đàn ông. Quyền Quân Lâm lập tức phát hiện ra, anh lo lắng cô sẽ ngã xuống nên xoay người lại, dang rộng tay ra ôm trọn lấy cô. Cơ thể Lâm Thiển Hạ cứng đờ, mà hô hấp Quyền Quân Lâm cũng cứng lại. Hai người đứng ngay cửa thang máy ôm ôm ấp ấp, Lâm Thiển Hạ xấu hổ đẩy mạnh anh ra: “Em không sao.” Quyền Quân Lâm lại có chút không nỡ buông tay, nhưng anh không muốn dọa cô nên đành tiếc nuối bỏ tay ra..