– Mẹ, con đi đây. – Nhớ con là cô chủ của nhà họ Tô, đừng mất khí thế, Tô Lạc Lạc kia chỉ là đứa con hoang. – Hừ, chuyện này con vẫn ghi nhớ trong lòng. Tô Vũ Phỉ nhướng mày nói, cô ta là cao quý, Tô Lạc Lạc là ti tiện. Lúc này là 9 giờ 40 phút, khi cô đến chỉ tầm 10 giờ 30 phút. Cô phải nhân dịp Long Dạ Tước chưa về cảnh cáo Tô Lạc Lạc một phen, nói không chừng Long Dạ Tước còn giữ cô lại ăn cơm. Tính toán như vậy xong Tô Vũ Phỉ lái chiếc xe thể thao màu đỏ lao thẳng đến biệt thự của Long Dạ Tước. Tô Lạc Lạc để hai đứa bé chơi một mình bên ngoài, cô cầm di động ngồi ở ghế nghỉ trong vườn tìm trường học. Cô muốn tìm trường ở gần đây, đưa đón cũng tiện. 10 giờ 30 phút, cô nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, cô nghĩ thầm chẳng lẽ Long Dạ Tước đã trở lại? Cô ngẩng đầu nhìn qua tán cây thấy một chiếc xe màu đỏ tiến vào. Tô Lạc Lạc giật mình, cô có dự cảm xấu người tới có lẽ là Tô Vũ Phỉ. Cô nhìn bọn trẻ chơi đùa trên bãi cỏ, cô đứng dậy đi qua đó, cô cũng không muốn Tô Vũ Phỉ đến gần con cô. Hơn nữa, rõ ràng cô đã nói với Long Dạ Tước không được để Tô Vũ Phỉ đến đây, sao anh không ngăn cô ta lại? Nhưng ngẫm lại lời nói của cô tính cái gì. Anh đã kết giao với Tô Vũ Phỉ 5 năm, bàn chuyện đính hôn. Trong lòng anh địa vị của Tô Vũ Phỉ chắc chắn rất quan trọng, cô chẳng qua chỉ là người phụ nữ xa lạ sinh cho anh hai đứa con. – Mẹ, người kia là ai? Tô Tiểu Hinh chạy đến trước mặt cô, chỉ vào người phụ nữ đang đi về phía họ hỏi. Tô Lạc Lạc quay đầu thấy Tô Vũ Phỉ mặc một chiếc váy màu xanh dương thời thượng, dáng người dong dỏng kiêu ngạo đúng một tiểu thư con nhà giàu. – Tiểu Hinh, Tiểu Sâm, hai đứa chơi ngoan ở đây nhé, mẹ gặp bạn một chút. Tô Lạc Lạc không muốn bọn nhỏ biết ân oán của cô và nhà họ Tô. – Cô ấy là bạn mẹ sao? Tô Tiểu Sâm cảm giác mẹ mình không thích bạn như vậy. – Ừ, là một người bạn cũ lâu không gặp. Tô Lạc Lạc nói với Tiểu Sâm và dặn dò: – Chăm sóc em cho tốt mẹ sẽ quay lại ngay. – Anh, chúng ta đi bắt bướm được không? Tô Tiểu Hinh phát hiện ở vườn hoa có rất nhiều con bướm xinh đẹp đang bay qua bay lại. – Được rồi. Tô Tiểu Sâm chỉ có thể đi cùng nó. Nhìn bọn trẻ rời đi ý cười trên mặt Tô Lạc Lạc dần dần thay thế bởi vẻ mặt không biểu cảm. Cô xoay người nhìn Tô Vũ Phỉ đang đi về phía mình lạnh lùng nói: – Cô đến đây làm gì? Đôi mắt tràn ngập oán hận của Tô Vũ Phỉ nhìn chằm chẳm cô, lạnh lùng nói: – Tôi đến làm gì? Cô còn có mặt mũi hỏi. Cô cũng không nhìn xem đây là đâu. Đây là biệt thự của vị hôn phu của tôi, tôi đương nhiên muốn tới thì tới, cô có quyền ngăn cản sao? – Tôi hỏi cô muốn làm gì? Tô Lạc Lạc không để ý đến sự đùa cợt của cô ta. Tô Vũ Phỉ sắc mặt âm trầm nhìn cô: – Tô Lạc Lạc, năm đó cô mang thai vì sao không nói cho chúng tôi biết? Không được sự cho phép của nhà họ Long, cô đã sinh ra bọn trẻ, rốt cuộc cô có rắp tâm gì. Sắc mặt Tô Lạc Lạc cũng không tốt, cô cắn răng nói – Đứa nhỏ trong bụng tôi, sinh hay không sinh là quyết định của tôi, không liên quan đến bất kỳ kẻ nào. – Hừ, tôi nói cho cô biết không phải cô muốn sinh bọn trẻ sau đó một ngày kia ỷ vào bọn trẻ có được cuộc sống vinh hoa phú quý sao? Rắp tâm của cô rất rõ ràng, đừng nghĩ tôi và người nhà họ Long là kẻ ngốc. Tô Vũ Phỉ có thể nói là nhìn thấu cô, một người lớn lên cùng với một kẻ điên đương nhiên khát khao tiền bạc. Tô Lạc Lạc cảm thấy Tô Vũ Phỉ nói thật buồn cười, cô thản nhiên nói: – Mặc kệ cô nghĩ thế nào, đều không liên quan gì đến tôi. Tô Vũ Phỉ thầm giật mình, cô nhỡ rõ 5 năm trước Tô Lạc Lạc người gầy yếu, nhát gan, không biết gì về tương lai không giống cô gái lạnh lùng trước mặt, dường như thời gian đã thay đổi. -Tô Lạc Lạc, tôi coi cô là em gái cho nên tốt bụng đến đây cảnh cáo cô, tốt nhất hiện giờ cô giao đứa nhỏ cho nhà họ Long sau đó rời đi. Nếu không nhà họ Long ra tay cô sẽ không có được gì. Tô Vũ Phỉ ra vẻ suy nghĩ thay cô. Tô Lạc Lạc nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Tô Vũ Phỉ giọng kiên định: – Trên thế giới này ngoài bọn trẻ tôi không cần gì cả, tuyệt đối tôi sẽ không rời bỏ bọn chúng..