Tối hôm đó, đúng lúc dì Lưu có việc, sau khi đón bé con về, Quyền Quân Lâm cùng hai mẹ con cô đến siêu thị. Bạn nhỏ Nhan Nhan vô cùng vui vẻ, còn Lâm Thiển Hạ thì đeo khẩu trang bịt kín mặt mũi, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của bản thân xuống. Quyền Quân Lâm chọn thức ăn, cô bé ngồi bên trong xe đẩy, hưởng thụ cuộc sống một nhà ba người. Đối với một đứa trẻ mà nói đây là khoảng thời gian tuyệt vời nhất. Lâm Thiển Hạ nghe con gái gọi Quyền Quân Lâm là ba, cô cũng không biết phải làm sao, nhưng mà cũng không có cách nào khác để làm con gái mình thay đổi. Đặc biệt, Quyền Quân Lâm lại rất vui vẻ tiếp nhận, mỗi lần con gái cất tiếng gọi, anh đều cười rất vui vẻ, còn tự hào vì là một người ba. Trái tim Lâm Thiển Hạ bị Quyền Quân Lâm công kích từng chút từng chút một. Bữa tối, Lâm Thiển Hạ tùy tiện nấu vài món, Quyền Quân Lâm cũng ăn rất ngon, hoàn toàn không kén chọn. Khoảng chín giờ, anh rời đi, bởi vì Quyền Quân Lâm biết bây giờ anh phải kiếm chế, không thể tạo rắc rối cho Lâm Thiển Hạ, Quyền Quân Lâm không thể để cho cô cảm thấy anh là người nguy hiểm. Cho nên, anh luôn nhắc nhở bản thân kiềm chế, ngàn vạn lần không thể để cho cô coi mình là người xấu. Buối tối, Lâm Thiển Hạ ngồi một mình trên giường, con gái cô đã ngủ, Lâm Thiển Hạ đang nghĩ đến chuyện hôm nay Quyền Quân Lâm vì mình mà đổi Lý Oánh. Lâm Thiển Hạ cầm điện thoại lên, quả nhiên tin tức về Lý Oánh đã bị truyền ra ngoài, có lẽ có người tiết lộ cho truyền thông, mà giới truyền thông cũng không khách khí viết chuyện này ra. Liệt kê một loạt hành động của Lý Oánh trong đoàn phim, nói cô ta chọc đến ông chủ lớn, tính cách tồi tệ… Chuyện này đối với diễn viên mà nói vô cùng đả kích, họ phải mất một thời gian dài mới có thể tích lũy được sự nổi tiếng như bây giờ, nhưng lại vì những chuyện như này, khiến cho danh tiếng của cô ta bị tổn hại nghiêm trọng. Nhưng mà Lâm Thiển Hạ cũng không muốn thông cảm với Lý Oánh, đây cũng là cách làm người của cô. Cho dù không phải là cô, nếu như cô ta vẫn sống như vậy trong vòng này, chắc chắn cũng sẽ đắc tội với những người khác. Sau đó, Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại xuất hiện khuôn mặt của Quyền Quân Lâm, những lời anh nói, những chuyện anh làm để bảo vệ cô trong thời gian qua, khiến trái tim cô bình tĩnh lạ thường. Đồng thời, có một số chuyện cô luôn giữ trong lòng, dường như có thể buông bỏ. Bởi vì người đàn ông này đã thay đổi cách nhìn của cô về đàn ông. Lúc này, ở một biệt thự sang trọng khác, Sở Trạch Hiên đang nằm trên giường, bên cạnh anh ta là người vợ Lâm Mộng Di, nhưng trong đầu anh ta vẫn đang suy nghĩ về Lâm Thiển Hạ. Có một việc anh ta muốn biết rõ, chính là cái tên khốn kiếp đã ngủ với Lâm Thiển Hạ vào mùa hè bốn năm trước. Rốt cuộc là ai? Ai có thể may mắn xuất hiện vào đêm hôm đó? Hôm nay Sở Trạch Hiên đã liên lạc với người của khách sạn, muốn tìm ra nguyên nhân chuyện xảy ra đêm hôm đó. Anh ta cũng là khách quý của khách sạn không những thế còn giữ thẻ vip, thế nên đối với yêu cầu của anh ta, khách sạn bên này không có cách nào từ chối. Mặc dù đêm đó mất điện, nhưng mà vẫn có một máy tính đang làm việc. Sau chuyện này, cũng in ra một danh sách về khách hàng đêm hôm đó, nhưng mà thời gian cũng đã lâu, vậy nên bọn họ đã cất trong kho. Phải đến chiều mai mới có thể lấy danh sách từ trong kho hàng ra, bây giờ Sở Trạch Hiên vẫn đang chờ kết quả. “Trạch Hiên, anh đang nghĩ gì vậy?” Lâm Mộng Di mặc một bộ đồ ngủ hai dây quyến rũ, nhưng cô ta lại không thể khiến chồng mình nhìn sang, chuyện này khiến cô ta rất thất vọng. “Không có gì, ngủ đi!” Sở Trạch Hiên nói xong, kéo chăn muốn đi ngủ. “Anh thật sự muốn ngủ! Chẳng lẽ anh không muốn thảo luận chuyện sinh con với em?” Lâm Mộng Di kéo cánh tay anh ta, ám chỉ nói. “Gần đây anh không có tâm trạng.” Sở Trách Hiên nói xong lập tức đi ngủ. Một lúc sau, Lâm Mộng Di nghe thấy tiếng anh ta ngủ thiếp đi, cô ta ở bên cạnh không khỏi trừng mắt oán hận. Ai khiến Sở Trạch Hiên bây giờ không có tâm trạng chứ? Kể từ lần anh ta xuất hiện trên báo cùng Lâm Thiển Hạ, anh ta cũng chưa từng làm chuyện đó với cô. Nhất định Lâm Thiển Hạ đã nói chuyện xấu của Lâm Mộng Di cho anh ta biết, vậy nên Sở Trạch Hiên mới lạnh lùng với cô ta như thế. Nhất định là như vậy. Lâm Thiển Hạ, tôi thực sự đã đánh giá cô quá thấp, đừng tưởng cô đã tìm được chỗ dựa là tôi không thể làm gì cô. Lâm Mộng Di chỉ có thể nói những lời độc ác trong lòng để tìm kiếm an ủi. Lâm Thiển Hạ cần phải bổ sung cảnh quay, vì vậy công việc của cô càng nặng hơn, nhưng mà, có bạn cùng tham gia, ngược lại việc quay phim trở nên thú vị hơn. Chiều hôm sau, Sở Trạch Hiên nhận được điện thoại của khách sạn, họ đã tìm thấy danh sách kia và hỏi có cần gửi cho anh ta hay không? Sở Trạch Hiên đang ở gần đó, anh ta quyết định sẽ đích thân đến xem. Sau khi hẹn với quản lý khách sạn, Sở Trạch Hiên lập tức đến đó, anh ta ngồi trong phòng chờ, quản lý cầm một tập tài liệu đi tới. “Anh Sở, tất cả thông tin anh muốn đều ở đây.” “Hôm đó lượng khách đến đặt phòng như thế nào?” “Không tính là nhiều, cho nên rất dễ sắp xếp phòng cho khách.” Sở Trạch Hiên gật đầu, anh xem qua tập tài liệu trong tay: “Đêm hôm đó có xảy ra chuyện gì đúng không!” “Bởi vì hiếm khi khách sạn bị mất điện, nên chuyện hôm đó tôi vẫn còn nhớ rõ ràng, trong sảnh yến tiệc tiêu chuẩn của khách sạn, lúc đó còn đang tổ chức yến tiệc, thời gian đó, có nhiều khách đều đã uống say, cho nên chúng tôi đều cẩn thận tiễn khách về.” Sắc mặt Sở Trạch Hiên hơi thay đổi: “Ông chắc chắn đều đã rời khỏi hết không?” “Chuyện này tôi cũng không chắc, bởi vì đêm hôm đó có mấy vị khách say rượu ngủ ngoài hành lang! Vì vậy chúng tôi chỉ có thể đuổi một ít khách đi.” “Cho nên, đêm hôm đó, có rất nhiều đàn ông say rượu trong khách sạn?” Sắc mặt Sở Trạch Hiên có chút âm trầm, sao lại có thể trùng hợp như vậy? “Đúng vậy.” Quản lý âm thầm lau mồ hôi. “Khách sạn của mấy người làm ăn như thế nào vậy, tại sao không đuổi tất cả những tên say rượu kia ra?” Sở Trạch Hiên rất tức giận, nhưng anh không hiểu tại sao mình lại tức giận. Xem ra, đêm hôm đó, một người đàn ông say rượu đã vào trong phòng của Lân Thiển Hạ, chết tiệt đó là tên nào chứ? “Thông tin khách hàng đều có ở đây, anh cứ xem trước, tôi phải giải quyết một số việc, nếu có chuyện gì hãy đến tìm tôi.” Quản lý lấy lý do rời đi. Trong lòng Sở Trạch Hiên vô cùng căm tức, nhưng anh nghĩ, những tên say rượu kia chỉ ở tầng dưới, mà lúc đó, anh đặt cho Lâm Thiển Hạ một phòng ở trên tầng cao. Cho nên có thể đi vào trong thang máy lên các tầng cao, có lẽ người đó không hẳn đã say, nói không chừng bọn họ sống ở trên tầng cao. Sở Trạch Hiên mở tài liệu ra xem, nhìn từng người sau đó nhìn sang số phòng của họ. Ít nhất làm như vậy, có thể xác định được những người ở trên tầng cao đêm hôm đó, Sở Trạch Hiện hận không thể tìm được người này, nếu anh ta tìm được tên khốn kiếp cố tình vào nhầm phòng kia nhất định anh ta sẽ đấm cho tên kia một trận..