Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL
Chương 288
Lâm Thiển Hạ thật không ngờ Quyền Quân Lâm lại quay lại cửa hàng quà tặng, thật sự thanh toán con robot giá trị hơn ba trăm kia rồi đi ra.
Cô đứng ngây ngốc ở cửa vài giây, Nhan Nhan lập tức vui vẻ cười lên khanh khách: “Cám ơn ba.”
Quyền Quân Lâm nhìn bộ dáng Lâm Thiển Hạ giật mình kinh ngạc, anh ấy cười trầm thấp: ” Anh không biết nên tặng cái gì nên tặng cái này.”
“Quá đắt, chiều trẻ nhỏ như vậy quá sẽ khiến nó hư.” Lâm Thiển Hạ cắn đôi môi đỏ mọng, tất nhiên cũng đã mua về rồi, cô cũng không thể nói gì nữa.
Sau khi dặn dò dì Lưu một tiếng, Lâm Thiển Hạ và Quyền Quân Lâm thừa dịp cô bé còn đang chơi đùa trong phòng mà đi ra.
Hiếm khi thấy hai người ở chung mà không có con làm ồn ở bên cạnh, Lâm Thiển Hạ có chút ngượng ngùng.
Đứng trong thang máy chật hẹp lộ ra dáng người rất cao của Quyền Quân Lâm, mà hô hấp của cô có chút dồn dập.
“Em đã đặt nhà hàng trước chưa? Hay là để anh đặt?”
“Gần đây có một nhà hàng cũng rất được, chắc là sẽ có chỗ.” Lâm Thiển Hạ nói với Quyền Quân Lâm, trong lúc vội vàng, cô cũng không có thời gian đặt trước mấy nhà hàng cao cấp nhất.
Quyền Quân Lâm cười nói: “Được, lên xe anh chở.”
Lâm Thiển Hạ ngồi vào xe anh bắt đầu chỉ đường.
Không bao lâu cũng đã đến, đây là một nhà hàng có không khí yên tĩnh và hương vị rất được khen ngợi.
Lâm Thiển Hạ yêu cầu đem thực đơn lên, hai người ngồi xuống bắt đầu gọi món.
Lâm Thiển Hạ gọi các món đắt một chút, chọn bốn món mặn một canh, hai người ăn cũng coi như dư sức.
Lâm Thiển Hạ không muốn tiếp đãi anh không chu đáo, đây cũng là lần đầu Lâm Thiển Hạ bao anh ăn, không thể quá keo kiệt.
Trong lúc đợi món ăn được dọn ra, Quyền Quân Lâm cầm tách trà, một đôi mắt sâu xa, quyến rũ dừng trên mặt của Lâm Thiển Hạ.
Dưới ánh đèn, tóc dài xoã tuỳ ý, lộ ra một vẻ đẹp cổ điển.
Lâm Thiển Hạ cũng biết anh đang nhìn mình, điều này khiến Lâm Thiển Hạ cảm thấy hơi bối rối, cô cắn môi, có chút căng thẳng nắm hai tay đặt dưới bàn lại với nhau.
“Em có gì muốn nói với anh sao?” Quyền Quân Lâm như nhìn thấu suy nghĩ của cô hỏi.
Lâm Thiển Hạ nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, em có chuyện muốn nói với anh.”
Quyền Quân Lâm mím môi cười: “Được, anh nghe, em muốn nói gì?”
Lâm Thiển Hạ lấy hết can đảm nhìn anh, ánh mắt trong sáng nhưng lại nghiêm túc: “Anh Quyền, anh biết tình huống của em rồi.
Em có một đứa con gái, em đã từng trải qua một đoạn tình cảm đau khổ, cho nên, suy nghĩ của em đối với hôn nhân và tình yêu giống như đã chết, không có cách nào chấp nhận được.”
Quyền Quân Lâm mày hơi nhíu lại: “Quá khứ em đã trải qua những gì?”
“Em đã suýt chút nữa bước vào hôn nhân.
Ngày mà em kết hôn, em bị người khác hãm hại, em đến hôn lễ muộn một chút.
Em nghĩ rằng người em yêu vẫn ở đấy đợi em, nhưng không, cùng ngày hôm đó, anh ta kết hôn với một người con gái khác, thì ra họ đã sớm sắp đặt sẵn rồi.” Lâm Thiển Hạ nói ra đoạn kí ức này, trong mắt cô vẫn còn nét oán hận.
Quyền Quân Lâm nhìn cô với ánh mắt đau lòng, cô ấy đã phải trải qua những thứ đen tối này, cho nên đã tự khoá bản thân ở một thế giới riêng, không cho phép một ai đặt chân tới sao?
“Thiển Hạ, anh muốn em biết rõ, đàn ông trên thế giới này không phải ai cũng vậy.” Quyền Quân Lâm không muốn cô có suy nghĩ đó.
“Em biết, nhưng em không có sức lực, cũng không có can đảm để thử lại.
Anh Quyền, anh rất tốt, anh xứng đáng có được cô gái tốt hơn.” Lâm Thiển Hạ nói xong câu đó, trong ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu.
Quyền Quân Lâm híp con mắt lại, nở một nụ cười thoáng qua: “Cô gái ưu tú hơn, tốt hơn, trong giới kinh doanh anh gặp không ít.
Chỉ là gặp rồi cũng không có cảm giác gì, anh cũng không có cách nào khác.”
“Có thể nói là, anh vẫn chưa gặp được cô gái trời định thuộc về mình.” Lâm Thiển Hạ đối với anh rất có tự tin, một người đàn ông có thân phận và nhan sắc như anh, ông trời nhất định sẽ cho anh có được một người phụ nữ tốt.
Quyền Quân Lâm thâm tình nhìn cô: “Có lẽ em là người phụ nữ mà tôi đang chờ đợi.”
Lâm Thiển Hạ vừa cầm ly lên uống nước đã bị lời nói của anh làm cho sặc, cô có chút xấu hổ đưa tay che miệng, đang loay hoay tìm khăn giấy thì một bàn tay mảnh khảnh đưa cho cô.
Lâm Thiển Hạ vươn tay nhận lấy, lau vệt nước ngay khoé miệng: “Xin lỗi, đã làm anh chê cười rồi.”
“Anh nói những lời này khiến em sợ đến thế sao?” Quyền Quân Lâm có chút buồn cười hỏi.
“Không phải, vừa rồi uống nhanh quá nên mới lỡ bị sặc thôi, không liên quan đến anh.” Lâm Thiển Hạ nào dám thừa nhận thật ra là do những lời của anh ấy đâu?
“Vậy lần sau uống nước chú ý một chút.” Quyền Quân Lâm quan tâm nói.
“Cảm ơn.”
Quyền Quân Lâm cũng không muốn phí phạm những lời vừa nói, anh tiếp tục: “Thiển Hạ, em là người con gái mang đến cho anh nhiều cảm xúc nhất mà anh từng gặp, dù cho em có con gái hay chưa, anh cũng chưa từng để ý.”
Lâm Thiển Hạ tưởng là chuyện này vốn đã được bỏ qua, ai ngờ anh vẫn muốn nhắc đến, mặt cũng ửng đỏ: “Em cám ơn vì anh đã thích em, nhưng mà em… em thật sự không muốn kết hôn lần nữa hay là hẹn hò với ai cả, có lẽ đã khiến anh thất vọng rồi.”
Thuyết phục vừa rồi vô ích.
Quyền Quân Lâm không khỏi cười lên trầm thấp: “Anh không thất vọng đâu, anh cũng không bắt em phải ở cùng anh, anh cảm thấy chúng ta cứ duy trì mối quan hệ như vậy cũng không tệ.”
Lâm Thiển Hạ chớp mắt, duy trì mối quan hệ như vậy? Không, đây là việc đã khiến cô vô cùng áy náy.
“Không được, việc này rất khó khăn cho anh, anh bận rất nhiều việc còn muốn chăm sóc cho chúng em, như vậy phiền anh lắm.” Lâm Thiển Hạ lắc đầu, mấy hôm nay để anh chăm sóc con gái giúp mình đã rất là phiền rồi.
“Việc này không phiền chút nào, đây là một loại hạnh phúc trong cuộc sống của anh.” Ánh mắt của Quyền Quân Lâm chăm chú, giọng nói trầm thấp phản bác: “Có thể em không biết, lần đầu anh nhìn thấy Nhan Nhan, anh có một loại cảm giác như ba nhìn thấy con gái vậy.
Anh đã cảm thấy, con bé chính là con gái của anh.”
Lâm Thiển Hạ nhìn chằm chằm, mắt trừng to.
Chuyện này sao có thể chứ? Đêm hôm đó không thể nào là anh được!
“Đương nhiên, đây chỉ là một loại hi vọng.” Quyền Quân Lâm cũng biết, chuyện này thật sự không có khả năng, khi đó anh và Lâm Thiển Hạ còn chưa gặp nhau, làm sao có thể lòi ra một đứa bé được?
“Cho nên, Thiển Hạ, hãy để chúng ta cứ như vậy đi! Anh không cần em báo đáp gì cả, chỉ hi vọng em hãy cho anh tham dự vào cuộc sống của em và con em.
Anh sẽ không để em bị mắc kẹt.” Quyền Quân Lâm cầu xin nói.
Lâm Thiển Hạ được yêu chiều mà sợ, đối mặt với bộ dáng nghiêm túc của anh, cô cũng không biết từ chối như thế nào.
Dù là từ chối như thế nào cô cũng không muốn làm tổn thương anh.
“Anh Quyền, em…” Cô còn muốn nói gì nữa.
Quyền Quân Lâm dùng tay ra hiệu: “Được rồi, khó lắm mới có một bữa mời anh ăn cơm, vậy mà lại muốn đuổi tâm trạng tốt của anh đi sao?”
Lâm Thiển Hạ giật mình, đành mím môi cười khổ một tiếng: “Được rồi, em không nói nữa.”.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
68 chương
34 chương
157 chương
23 chương
7 chương
8 chương
148 chương