Lâm Thiển Hạ nghĩ đến vấn đề trên mạng mà Quyền Quân Lâm đã giúp đỡ, đương nhiên, chuyện cô nhận được vị trí nữ chính, cũng có thể là do anh ấy đã giúp đỡ cô ở phía sau. Lâm Thiển Hạ gọi điện cho chị Lý và hỏi chị ấy liệu có khả năng này không, chị Lý thật sự rất ngạc nhiên khi nghe tin có một người đàn ông quyền lực đứng sau lưng cô ấy, đặc biệt là khi nghe sự việc xảy ra trên mạng là do anh ấy đã giải quyết một cách nhanh gọn. Cô ấy ở trong giới này lâu như vậy, còn có rất nhiều chuyện, cho dù không cần hỏi nhiều, cô ấy cũng đã biết được cách thức hoạt động cục diện rồi, cô ấy đáp: “Thiển Hạ, có lẽ em đoán đúng rồi. Vai diễn lần này chắc chắn không phải dựa vào thực lực của em mà đoạt được, nếu không có ai đứng sau giúp đỡ, em sẽ không thể nhận được vai diễn này.” “Vậy chẳng lẽ thực sự là anh ấy?” Lâm Thiển Hạ nuốt nước bọt, cảm kích đến không biết nên nói gì. “Có phải là anh ta hay không không quan trọng, Thiển Hạ, em đã gặp may mắn rồi, gặp được quý nhân giúp đỡ mình, em nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội lần này, tuyệt đối đừng lãng phí nó.” Chị Lý nói với cô ấy, đồng thời không quên dạy dỗ cô vài điều: “Ngoài ra, đối với quý ông này, em nhất định phải liên lạc với anh ấy thường xuyên hơn, phải nhanh chóng tiếp xúc với anh ta. Dù sao, cũng là anh ta đã giúp đỡ em.” Lâm Thiển Hạ đỏ mặt, cô ấy làm sao không hiểu chị Lý nói gì? “Chị Lý, em…” Lâm Thiển Hạ có chút xấu hổ nói. “Tôi biết, ý của tôi không phải là bắt em phải cho đi cái gì, mà là phải khiến anh ta cảm thấy vui vẻ, đừng đối xử quá lạnh nhạt với anh ta.” Chị Lý an ủi cô. Lâm Thiển Hạ trả lời: “Được rồi, em hiểu rồi.” Trên Internet, những thông tin kia về Lâm Thiển Hạ cũng không tồn tại quá hai ngày, và mọi lời đồn thổi nói về cô đều biến mất tăm. Danh tiếng của cô bây giờ vô cùng tốt. Thậm chí nhờ sự việc phong ba lần này, độ nóng của cô càng lớn hơn. Một số người còn suy đoán rằng sự việc lần này là do đoàn đội của cô ở sau lưng cố tình tung ra. Cư dân mạng không còn lấy chuyện của cô ra nói nữa, mà thay vào đó, họ nói về đoàn đội ở sau lưng cô, nói rằng đoàn đội của cô quá kém cỏi rồi, một cô gái trong sáng và ngây thơ như vậy mà lại bị đem ra nói lời vấy bẩn như vậy. Tuy nhiên, ai biết được rằng Lâm Thiển Hạ thậm chí còn không bỏ ra một xu để làm chuyện này, đứng sau cô cũng không hề có bất kỳ đoàn đội nào. Lâm Mộng Di lấy tiền của cô ta, thay Lâm Thiển Hạ đốt lên một ngọn lửa, đúng là chuyện của trên trời rơi xuống. Đương nhiên, người của cô ta đương nhiên có nhắc nhở cô ta về chuyện này, lúc này Lâm Mộng Di ở nhà thật sự tức tối đến mức muốn đá vỡ đồ. Chỉ trong một cái nháy mắt thì đã ba ngày trôi qua, Lâm Thiển Hạ không hề liên lạc với Quyền Quân Lâm, nhưng cô cứ không tự chủ mà nhìn về phía căn biệt thự đối diện mỗi ngày, trong lòng cô muốn biết liệu anh ấy đã dọn đến hay chưa? Trong lòng Lâm Thiển Hạ, dù Quyền Quân Lâm và cô có phải là người trong cùng một thế giới hay không, cô cũng không dám tùy ý quấy rầy cuộc sống riêng của anh, cho dù chị Lý đã bảo cô chủ động tích cực liên lạc với anh, nhưng cô vẫn không dám làm như vậy. Cô không phải là loại con gái có thể tùy ý thả thính với đàn ông, ngoài trừ việc đóng phim ra, cô gần như cách ly không hề giao tiếp với đàn ông, hiện giờ cô gần như trở nên xa lạ và không biết làm thế nào để hòa hợp với một người đàn ông. Trong ba ngày qua, Quyền Quân Lâm bận rộn việc chuyển công ty, tòa cao ốc văn phòng công ty của anh đang được sửa sang lại, đội ngũ nhân viên của anh cũng đã đến, về phương diện công việc, anh đột nhiên trở nên bận rộn vô cùng. Mỗi ngày sau khi đã bận rộn cả một ngày trở về khách sạn, sau khi xử lý xong những tài liệu công việc chất đống, thường cũng đã gần sáng, tắm xong sạch sẽ nằm lên giường anh mới nghĩ tới mẹ con Lâm Thiển Hạ. Lúc mệt mỏi như vậy dường như chỉ có hai mẹ con họ mới đáng để khiến anh suy nghĩ đến, biệt thự của anh vẫn đang được tu sửa, Tiểu Tô nói, khoảng một tuần nữa sẽ hoàn thành hết thảy. Cứ như vậy, một tuần nữa đã trôi qua, trong một tuần đó, Lâm Thiển Hạ ngoài việc học thuộc kịch bản ra thì cũng là ở cùng con gái chơi đùa, điều khiến cô cảm thấy có chút đau lòng chính là thỉnh thoảng đứa nhỏ lại hỏi cô rằng, ba con ở đâu, khi nào ba quay trở về, có phải ba không cần con nữa rồi không? Những câu hỏi này đều phát ra từ giọng nói non nớt của đứa trẻ, trái tim Lâm Thiển Hạ cứ như bị một ngọn lửa đốt cháy. Lẽ ra, cô nên để con gái mình hiểu ra sớm hơn rằng người đàn ông đó không phải là ba của con bé, để con bé không nên tiếp tục có bất kỳ sự kỳ vọng lẫn tưởng tượng nào như vậy. Dù sao Quyền Quân Lâm cũng không phải là ba ruột của con bé, cũng giống như bây giờ, anh không còn xuất hiện trong cuộc sống của họ, sau đó cô đột nhiên cảm thấy như thể anh sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của họ nữa. Cả cô lẫn con cô đều không có tư cách lẫn quyền làm phiền cuộc sống của anh, thấy con gái buồn trong lòng, cô cũng cảm thấy thương tâm ảm đạm, thời gian phải rời đi để quay phim ngày càng gần kề, đoàn phim lần này tuyển thêm cho cô hai nữ trợ lí để thay cô xử lí tất cả mọi việc trong đoàn phim, dù gì cô cũng là nữ chính, có rất nhiều việc cần trợ lý giúp đỡ. Cả hai cô gái đều là những cô gái rất trẻ trung năng động vừa mới ra trường, mấy ngày nay họ đã đến chào hỏi Lâm Thiển Hạ, vun đắp cảm tình với cô ấy, bạn nhỏ cũng rất thích hai chị gái tuổi hai mươi tràn trề sức sống và đầy sự năng động này, bọn họ cùng nhau tương tác rất hợp cạ. Vẫn còn ba ngày, ba ngày nữa cô sẽ phải đi quay phim, đoàn phim cũng đã đồng ý với cô, chỉ cần cô không phải quay phim thì cô có thể về nhà. Nhưng nghĩ đến thời gian xa con gái, khiến cho cô cảm thấy rất không đành lòng. Cô đứng trước cửa sổ nhìn qua khu biệt thự, cô rất muốn biết, khi nào thì anh ấy mới dọn đến? Hay là anh căn bản sẽ không chuyển đến đó ở? Với một ông chủ lớn như anh ấy, căn biệt thự này vẫn là quá nhỏ. Đúng trong lúc Lâm Thiển Hạ đang thở dài cảm thán như thế này, ở lối vào của căn biệt thự, một chiếc Bentley màu đen lái xe đi vào. Người lái xe là Tiểu Tô, Quyền Quân Lâm ngồi ở ghế sau đang xem một tập tài liệu trong tay. “Tổng giám đốc Quyền, sắp tới rồi ạ.” Tiểu Tô nói một câu. Quyền Quân Lâm ngẩng đầu lên khỏi tập hồ sơ, liếc nhìn xung quanh, ánh mắt anh rơi vào vị trí của một ngôi nhà cao tầng khác, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên, cuối cùng anh cũng chuyển đến khu này. Hôm nay chính thức dọn vào ở. Xe của Quyền Quân Lâm đến cổng và vào trong khuôn viên biệt thự, anh bước xuống xe vào biệt thự, đây thực sự nhỏ hơn nhiều so với nơi anh thường ở, tuy nhiên nếu ở một mình, anh thông hai phòng lại và biến chúng thành một căn phòng làm việc rộng rãi. Anh chỉ để lại một căn phòng ngủ chính, những phòng còn lại làm phòng tập thể hình, sảnh lớn ở tầng một cũng ngăn cách với phòng ăn, anh nghĩ nhà bếp có lẽ sẽ không cần dùng tới. Với riêng anh ấy, tính cả phạm vi sân vườn bên ngoài, căn biệt thự rộng gần sáu trăm mét vuông này cũng xem như có thể chấp nhận được. Hơn nữa anh đến đây cũng không phải để hưởng thụ mà là để ở gần hai mẹ con họ hơn, sau bao nhiêu ngày bận rộn đến tối tăm mặt mày, cuối cùng Quyền Quân Lâm cũng có thể tìm được cơ hội để đi tìm hai mẹ con họ rồi. “Tiểu Tô, để xe cho tôi, cậu về khách sạn trước đi!” Quyền Quân Lâm tiến lại gần Tiểu Tô nói. Tiểu Tô cũng biết rất rõ việc ông chủ của mình ở lại đây là có ý nghĩa gì, nếu không, với thân phận của anh ấy, ngay cả muốn ở trong một căn biệt thự sang trọng ở trung tâm thành phố đối với anh ấy mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ, cần gì phải chịu thiệt thòi mà dọn đến đây chứ?.