Dưới ánh nhìn của những người hàng xóm, Lâm Thiển Hạ bất đắc dĩ ôm con gái rồi ngồi lên xe của Quyền Quân Lâm. Cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe thì thấy ánh mắt của những người hàng xóm đang nhìn về phía này, rõ ràng là họ đều đã thống nhất với nhau rằng người đàn ông này chính là ba của cô bé. Trên xe, Nhan Nhan đã muốn đi lên chạm vào cánh tay của Quyền Quân Lâm mấy lần nhưng đều bị Lâm Thiển Hạ cản lại, cô không cho cô bé làm ảnh hưởng đến việc lái xe của Quyền Quân Lâm. Sau khi đến trước cửa nhà hàng mà Lâm Thiển Hạ đã chọn thì Quyền Quân Lâm dừng xe lại rồi mở cửa xe cho hai mẹ con. Cô bé thoát khỏi vòng tay của Lâm Thiển Hạ rồi vươn bàn tay ngắn ngủi lên đòi Quyền Quân Lâm ôm, anh cũng ôm lấy rồi bế cô bé lên một cách rất tự nhiên, để cô bé ngồi trong vòng tay của mình mà nhìn xung quanh bằng vẻ rất oai. Lâm Thiển Hạ xuống xe muốn ôm lại con nên đưa tay ra rồi nói: “Nhan Nhan, về đây mẹ bế con.” Nhưng cô bé không chịu, khuôn mặt nhỏ bé dán chặt lên cổ của Quyền Quân Lâm rồi ôm chặt lấy anh ấy: “Ba bế con cơ.” “Nhan Nhan, con phải gọi là chú.” Lâm Thiển Hạ không còn cách nào khác nên đành phải sửa lại cách gọi sai lầm này của con gái mình trước. “Đây là ba con mà.” Cô bé cố chấp. “Gọi chú.” “Là ba mà…” Chưa bao giờ Lâm Thiển Hạ dẫn theo con gái ra ngoài mà lại cảm thấy xấu hổ và bất đắc dĩ như thế này, bây giờ cô không biết phải làm gì mới đúng nữa. “Để tôi bế con bé đi.” Bấy giờ giọng nói trầm thấp của Quyền Quân Lâm vang lên. Lâm Thiển Hạ nhìn anh ấy rồi cười áy náy: “Xin lỗi anh nhé, bình thường con bé nghe lời lắm, không hiểu tại sao mà bây giờ lại cứng đầu như thế.” “Không sao đâu, chỉ cần con bé vui vẻ là được.” Quyền Quân Lâm nói xong thì dùng ngón tay chạm nhẹ vào cái miệng nhỏ nhắn của Nhan Nhan làm cho cô bé cười khanh khách rồi trở lại vui vẻ ngay lập tức. Lâm Thiển Hạ càng không nói nên lời, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc đi theo sau Quyền Quân Lâm vào trong thang máy. Thang máy lên thẳng đến tầng mười, đây là một nhà hàng rất cao cấp nên Lâm Thiển Hạ đã phải đặt bàn từ trước. Vừa bước vào mà họ đã thấy một người phụ nữ đang to tiếng với nhân viên phục vụ: “Tôi là khách quen ở chỗ các cô nhưng tôi quên không đặt chỗ trước mà thôi, các cô không thể sắp xếp một bàn được à?” “Thật xin lỗi cô Trình, chúng tôi biết cô là khách quen của nhà hàng nhưng hôm nay nhà hàng chúng tôi thực sự đã kín bàn rồi, không còn một bàn trống nào nữa, thật xin lỗi cô.” Nhân viên phục vụ khom lưng, cúi thấp đầu xuống, vừa giải thích vừa nói lời xin lỗi với cô ta. Người phụ nữ đó khoanh hai tay vào bằng vẻ tức giận rồi nhìn trái nhìn phải một lượt, vừa nhìn quanh mà cô ta đã nhìn thấy Lâm Thiển Hạ đang đi vào, mà Lâm Thiển Hạ cũng nhìn thấy cô ta. Cô gái tên Trình Khiết này là đàn chị trong giới giải trí của Lâm Thiển Hạ, cô từng đóng vai nha hoàn có vị trí quan trọng trong một bộ phim truyền hình mà Trình Khiết thủ vai chính. Cô ta nhìn thấy Lâm Thiển Hạ xuất hiện ở đây thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây là nhà hàng cao cấp đấy nhé, với địa vị bây giờ trong giới giải trí của Lâm Thiển Hạ thì sao có thể đến đây ăn một bữa cơm được cơ chứ? “Thiển Hạ đấy à? Sao cô lại ở đây?” Trình Khiết tiến lên ngay lập tức rồi hỏi bằng giọng kinh ngạc. “Tôi… Tôi đến đây ăn cơm.” Lâm Thiển Hạ cười rồi trả lời, đồng thời cô cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Vừa rồi hình như Trình Khiết muốn cướp bàn của ai đó thì phải, chẳng lẽ cô ta định cướp bàn của mình à? “Cô đặt trước rồi à?” Trình Khiết hỏi ngay. “Đúng thế, tôi đã đặt trước một bàn từ buổi chiều rồi.” Lâm Thiển Hạ không thể làm gì khác hơn ngoài việc trả lời. “Vậy thì tốt quá, cô nhường bàn đó của cô cho tôi đi, bây giờ tôi phải tiếp đãi một vị khách quan trọng mà vị khách đó thì lại rất thích món ăn ở nhà hàng này, nếu không đến đây dùng bữa thì tôi không thể thuyết phục được người đó nhưng tôi lại chưa đặt chỗ từ trước. May mà bây giờ gặp được cô ở đây, tốt quá, tôi được cứu rồi.” Trình Khiết nói một tràng, hoàn toàn không cho Lâm Thiển Hạ cơ hội từ chối như thể Lâm Thiển Hạ chắc chắn phải đồng ý nhường bàn của mình lại cho cô ta vậy. Lâm Thiển Hạ không muốn làm mất lòng Trình Khiết vì có thể sau này hai người sẽ còn tiếp tục hợp tác. Trong giới giải trí này thì quan hệ xã hội thực sự rất quan trọng, hơn nữa địa vị của cô ấy cũng không đủ cao để làm mất lòng người như Trình Khiết. Nhưng tối nay cũng là một bữa cơm rất quan trọng của cô, đây là lời cảm ơn mà cô ấy dành cho Quyền Quân Lâm. Nếu bây giờ đổi sang địa điểm khác thì hình như không được tôn trọng anh cho lắm nhỉ? “Chị Trình, tôi…” Lâm Thiển Hạ muốn từ chối. “Thiển Hạ à, hai người ăn ở đâu mà chẳng được, mau đưa bàn của cô cho tôi đi. Lo gì, tôi trả tiền bữa cơm này cho cô là được chứ gì? Phiền hai người đổi sang chỗ khác ăn nhé!” Trình Khiết nói xong thì mới nhớ ra còn có người đi cùng Lâm Thiển Hạ, vậy là cô ta ngẩng đầu lên nhìn Quyền Quân Lâm ngay lập tức. Vừa trông thấy anh thì cô ta ngẩn cả người. Tự nhiên ở đâu xuất hiện một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa phong độ như thế này vậy? Mà cô bé anh ấy đang ôm trong lòng chính là con gái riêng của Lâm Thiển Hạ đúng không? Hai người họ có quan hệ như thế nào vậy? Lâm Thiển Hạ không thể từ chối Trình Khiết nên cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc nhìn về phía Quyền Quân Lâm để trưng cầu ý kiến của anh. Mà bấy giờ, trong ánh mắt của Quyền Quân Lâm đã lóe ra vẻ cực kỳ không vui rồi. Anh biết cái cô Trình Khiết này đang ỷ vào địa vị của mình để chèn ép Lâm Thiển Hạ. “Cô này, bàn là do tôi đặt, tôi không đồng ý nhường bàn cho cô, mong cô tìm một nhà hàng khác.” Bấy giờ trong giọng nói trầm ấm dễ nghe của Quyền Quân Lâm cũng đã ẩn chứa vẻ lạnh lùng. Lâm Thiển Hạ vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh ấy. Ánh mắt của Trình Khiết cũng thoáng qua vẻ kinh ngạc nhưng cô ta rất tự tin rằng vẻ đẹp của mình có thể lay động lòng người nên lập tức khẩn cầu: “Cầu xin anh thương xót tôi mà nhường bàn cho tôi được không?” Trong giọng nói của cô ta ẩn chứa sự nũng nịu khiến người đàn ông nào nghe thấy cũng nhũn hết xương cốt ra, thế nhưng Quyền Quân Lâm không thèm để ý mà thậm chí anh còn cảm thấy vô cùng phản cảm. Anh không đáp lời cô ta mà quay sang nhìn Lâm Thiển Hạ rồi nói: “Chúng ta vào thôi.” “Xin lỗi chị Trình nhiều nhé.” Lâm Thiển Hạ chỉ kịp nói một câu rồi theo Quyền Quân Lâm đi vào. Trình Khiết đứng phía sau họ khẽ cắn cắn môi, trên mặt ngập tràn vẻ căm hận. Dù người đắc tội với cô ta không phải là Lâm Thiển Hạ nhưng người có địa vị thấp kém như Lâm Thiển Hạ lại không nhân cơ hội này lấy lòng cô ta mà cứ rời đi như vậy. “Tốt lắm, sau này cô cứ chờ mà xem.” Trình Khiết đã nhớ kỹ món nợ này rồi. Bấy giờ nhân viên phục vụ đứng ở bên kia nhận được điện thoại nói có người đã hủy đặt bàn, Trình Khiết nghe vậy thì cảm thấy vui vẻ ngay tức khắc. Ánh mắt của cô ta nhìn về phía cửa sổ nơi Lâm Thiển Hạ và người đàn ông đẹp trai, ưu tú kia đang ngồi. Hơn nữa con gái của cô vẫn đang ngồi trong lòng người đàn ông đó, cảnh tượng này khiến sự đố kỵ, ghen ghét trong lòng cô ta dâng lên. Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa hai người họ là gì vậy? Tại sao trông họ lại thân mật như thế? Với mắt nhìn sành sỏi của cô ta thì vừa nhìn là biết người đàn ông kia là người có tiền, điều đó khiến cô ta rất muốn đi qua bàn họ để làm quen. Nghĩ là làm ngay, cô ta vặn vẹo eo đi tới bàn của hai người họ. Lâm Thiển Hạ thấy tâm trạng của cô ta khá vui vẻ thì biết chắc chắn cô ta đã đặt được bàn rồi. “Ui, Thiển Hạ, bạn cô đấy hả? Giới thiệu một chút đi.” Trình Khiết đi thẳng vào vấn đề, cô ta nhìn Quyền Quân Lâm bằng ánh mắt tràn ngập sự quyến rũ. “Không biết chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi nhỉ? Tôi tên là Trình Khiết.” Trình Khiết bắt đầu mở màn theo cách cổ điển nhất. Quyền Quân Lâm ôm lấy Nhan Nhan, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Không quen.” “Vậy bây giờ không phải đã quen rồi sao? Anh là bạn của Thiển Hạ, mà quan hệ giữa tôi và Thiển Hạ cũng khá tốt nên chúng ta cũng có thể làm bạn được mà.” Trình Khiết rất muốn có được số điện thoại của Quyền Quân Lâm, như vậy thì cô ta có thể làm quen với anh dễ dàng hơn nhiều rồi. Lâm Thiển Hạ thừa biết ý muốn dụ dỗ Quyền Quân Lâm của Trình Khiết nên cô im lặng không nói gì. “Thiển Hạ, cô còn không mau giới thiệu đi.” “À, đây là anh Quyền.” Lâm Thiển Hạ không muốn làm Trình Khiết mất thể diện nên giới thiệu qua một chút. “Anh Quyền, hiện giờ anh đang làm công việc gì vậy?” Trình Khiết nóng lòng muốn biết toàn bộ thông tin về người đàn ông này trong vòng năm phút. Ánh mắt của Quyền Quân Lâm vẫn luôn hướng về phía Lâm Thiển Hạ, anh không thèm liếc mắt nhìn Trình Khiết lấy một cái: “Cô có thể nói với người bạn này của cô rằng cảm phiền cô ta tránh sang chỗ khác được không? Tôi không thích bị người khác làm phiền.” Vẻ mặt của Trình Khiết thay đổi ngay tức khắc, cô ta nói trong sự ngượng ngùng: “Bạn tôi cũng tới rồi, không làm phiền hai người nữa.” Nói xong, cô ta trừng mắt nhìn Lâm Thiển Hạ bằng vẻ căm giận như thể Quyền Quân Lâm từ chối cô ta là lỗi của Lâm Thiển Hạ vậy. Lâm Thiển Hạ càng không còn gì để nói..