Lâm Thiển Hạ đã hoàn toàn trở nên mờ mịt rồi nhìn đứa con gái ba tuổi đang nằm trong lòng mình, sao con bé có thể xuất hiện ở một nơi cách đó tận hai mươi kilomet được cơ chứ? Với cả, rõ ràng là Lâm Mộng Di nói rằng cô ta đã đặt con bé trước cửa khu nhà rồi cơ mà. “Anh này, anh có chắc là anh tìm thấy con gái tôi ở một nơi cách đây tận hai mươi kilomet không? Lúc ấy sao anh có thể tìm được con bé vậy?” Lâm Thiển Hạ không chịu được nữa, cô muốn tìm hiểu cặn kẽ về chuyện này. Quyền Quân Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi xin cam đoan với cô, ba ngày hôm trước, giữa trưa, tôi có trở về nhà cũ một chuyến. Lúc đó ở trong vườn hoa, đột nhiên nghe thấy tiếng của một đứa trẻ nên tôi chạy về phía đó tầm chục mét thì nhìn thấy cô bé này, lúc đó cô bé đang đi tìm cô đấy.” “Trong nhà anh ư? Sao con bé có thể đi vào trong đó được cơ chứ?” Lâm Thiển Hạ vừa nghĩ vừa thấy sợ, lưng cô ấy cũng bắt đầu cảm nhận được sự lạnh lẽo. “Chẳng nhẽ cô không biết tại sao con gái cô đi lạc ư?” “Tôi là diễn viên nên mấy ngày nay đều phải quay phim bên ngoài cùng với đoàn phim. Con gái của mẹ kế tôi đã đến nhà tôi rồi nhất quyết đòi ôm con gái của tôi đi, cô ta nói cô ta muốn đưa con gái tôi về nhà cho con bé chơi với ba tôi một chút. Tôi đâu ngờ cô ta sẽ vứt bỏ con bé, hơn nữa cô ta còn nói rõ ràng là cô ta để con bé ở dưới tầng khu nhà mà tôi sống, thế nên tôi mới không hiểu tại sao con bé lại xuất hiện trong sân nhà anh.” “Chắc chắn cô gái kia đã nói dối. Cô bé chui từ bên ngoài vào trong sân nhà tôi qua một cái song sắt, thêm nữa, bên ngoài cái song sắt kia còn có một bức tường cao tầm nửa mét, nếu không có người lớn bế cô bé vào thì chắc chắn một đứa trẻ sẽ không thể leo qua bức tường đó được đâu.” Quyền Quân Lâm nói rồi nhớ lại tình trạng của bức tường bao quanh bên ngoài ngôi nhà một cách cẩn thận, càng nghĩ anh ấy càng thấy có vấn đề. “Mẹ ơi, dì nói sẽ dẫn con đi tìm ba.” Đột nhiên giọng nói non nớt của cô bé vang lên, vì có Lâm Thiển Hạ ở đây nên cô bé mới muốn nói chuyện nhiều hơn một chút. “Cô ta nói sẽ dẫn con đi tìm ba ư? Sau đó thì sao? Cô ta dẫn con vào khu vườn đó hả?” Lâm Thiển Hạ đã tức giận đến mức cả người cũng run rẩy. Có phải cái cô Lâm Mộng Di đó đang cố gắng làm hại con gái của mình không? Đúng là độc ác tới nỗi khiến Lâm Thiển Hạ sục sôi lòng căm phẫn. “Dì còn nói ba con đang ở bên trong nữa.” Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi trả lời mẹ. Sắc mặt của Quyền Quân Lâm cũng đã hơi thay đổi, anh cũng bắt đầu nhận ra cô bé này bị người ta cố tình dẫn vào trong vườn nhà mình, hơn nữa người kia còn lừa cô bé rằng ba của cô bé đang ở bên trong nên cô bé mới đi vào. “Nhan Nhan, sao con lại ngốc như thế hả? Sao con lại tin lời cô ta nói thế?” Trái tim của Lâm Thiển Hạ tức giận đến mức muốn nổ tung, Lâm Mộng Di chính là kẻ giết người. Cô bé thấy mẹ tức giận như vậy thì tủi thân mà bĩu bĩu môi: “Con chỉ muốn ba con thôi mà.” “Ba con đã không còn trên thế giới này nữa rồi, con đừng đi tìm ba con nữa được không?” Lâm Thiển Hạ cố kìm nén sự tức giận của mình lại rồi an ủi con gái bằng giọng nói vô cùng dịu dàng. Cô bé bèn quay đầu sang nhìn Quyền Quân Lâm bằng ánh mắt sáng long lanh rồi trả lời mẹ bằng giọng non trẻ: “Đó là ba con mà.” Bây giờ thì Quyền Quân Lâm đã hiểu tại sao mà đột nhiên cô bé này lại nhận anh là ba rồi. Hóa ra do dì của cô bé nói rằng ba đang ở bên trong nên khi nhìn thấy anh thì cô bé nghĩ theo chiều hướng rất tự nhiên rằng anh chính là ba của mình. Lâm Thiển Hạ biết bây giờ rất khó để giải thích rõ mọi chuyện cho con gái nên cô chỉ còn cách quay sang nói với Quyền Quân Lâm: “Thật xin lỗi anh nhé, con gái tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện nên mới nhận nhầm người, anh đừng để ý nhé.” “Ba của cô bé đã không còn trên đời nữa ư?” Quyền Quân Lâm nheo nhẹ đôi mắt, anh thấy hơi ngạc nhiên vì thấy Lâm Thiển Hạ còn trẻ như thế mà đã làm mẹ đơn thân. Ánh mắt của Lâm Thiển Hạ lóe lên vẻ phức tạp rồi cô gật đầu một cái: “Đúng thế, ba của con bé đã không còn trên thế giới này nữa rồi.” Cô nói như vậy cũng không tính là đang lừa gạt Quyền Quân Lâm đâu nhỉ? Vì chắc cả đời này cô sẽ không thể tìm được ba của Nhan Nhan nữa, mà vốn dĩ cô cũng không có ý định đi tìm. Lâm Thiển Hạ không còn nhớ rõ rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vào buổi tối của bốn năm về trước nữa, cô chỉ biết có một kẻ khốn nạn nào đó đã xâm hại mình rồi sau đó biến mất không còn dấu vết. Trái tim của Quyền Quân Lâm khẽ thắt lại, anh nhắc nhở Lâm Thiển Hạ một cách nghiêm túc: “Rõ ràng dì của Nhan Nhan không phải là người tốt đẹp gì cả, sau này cô phải đề phòng cô ta đấy, đừng giao Nhan Nhan cho cô ta nữa nhé.” “Tôi sẽ không để cô ta đụng vào con gái của tôi thêm một lần nào nữa đâu, không bao giờ!” Trong mắt Lâm Thiển Hạ tràn ngập vẻ căm phẫn như thể muốn giết chết Lâm Mộng Di ngay tức khắc. “Để tôi mở một căn phòng cho cô, cô nghỉ ngơi đi nhé.” “Cảm ơn anh nhưng chắc tôi phải đưa con bé về nhà một chuyến trước đã. Tối nay tôi sẽ đặt bàn ở một nhà hàng, hy vọng anh có thể đến nhé.” Lâm Thiên Hạ mời Quyền Quân Lâm một cách chân thành. Trong đôi mắt to lúng liếng như chứa đầy nước của Nhan Nhan cũng đang tràn ngập vẻ đợi mong. “Vậy tối gặp lại.” Tất nhiên là Quyền Quân Lâm sẽ tới, ánh mắt của anh dừng lại trên người Nhan Nhan. Anh cúi người xuống rồi nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi chúm chím của cô bé rồi nói: “Cô bé, tối nay gặp lại cháu nhé.” Lần này thì Lâm Thiển Hạ thực sự đã bị dọa sợ rồi nhưng cũng may mắn là con gái đã trở về với cô một cách an toàn mà không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì. Biến cố hôn nhân xảy ra vào bốn năm trước đã khiến cô nhìn thấu bộ mặt thật của tất cả mọi người. Người đàn ông đã từng nói yêu cô đã cùng Lâm Mộng Di vạch ra một kế hoạch vô cùng tàn nhẫn. Họ đưa cô tới phòng của một người đàn ông khác rồi ép cô biến mất trước khi lễ thành hôn diễn ra khiến ba cô vô cùng tức giận, rồi để Lâm Mộng Di thế chỗ của cô bước vào lễ đường. Năm đó Lâm Thiển Hạ bay đến một đất nước xa xôi và hoàn toàn không biết một sinh linh bé nhỏ đang lặng lẽ thành hình trong cơ thể mình. Bụng cô ngày càng to ra nên cô đã sinh con ở nước ngoài, sau đó trở về nước tiếp tục sự nghiệp diễn xuất của mình để kiếm tiền nuôi con. Còn ba Lâm Thiển Hạ thì làm ăn vô cùng phát đạt nhưng vì bị mẹ kế dùng đủ mọi cách ngăn cản nên ba cô đã không cho cô thêm bất cứ một đồng nào nữa, thế nên cô đều phải tự chi trả cho mọi khoản tiền của mình. Thế nhưng Lâm Thiển Hạ chưa từng cúi đầu khuất phục trước số phận của mình, cô đã thuê một bảo mẫu đến làm bạn với mình và chăm sóc Nhan Nhan rồi tận dụng mọi cơ hội để có thể kiếm tiền. Mặc dù không được tính là giàu có gì cho cam nhưng hai mẹ con vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường và ổn định. Cô đã từng làm người mẫu, diễn viên phụ, nộp sơ yếu lý lịch cho đủ mọi đoàn phim. Dù vai diễn đó có đau đớn và mệt mỏi đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng nhận vai mà không kêu ca lấy một lời. Sau khi trải qua những năm tháng vất vả đó, cô mới biết dù Lâm Mộng Di đã trở thành mợ chủ của nhà họ Sở, trở thành một người phụ nữ giàu có, vượt trội hơn người nhưng cô ta vẫn nhất quyết không buông tha cho mình. Cô ta đã dẫn sinh mạng của cả cuộc đời Lâm Thiển Hạ vào một ngôi nhà hoang với ý định để con bé tự sinh tự diệt khiến Lâm Thiển Hạ kích động đến mức muốn giết người. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không bao giờ để một người phụ nữ độc ác như Lâm Mộng Di đến gần con gái của mình nữa. May mà Quyền Quân Lâm xuất hiện, đưa con gái cô ra khỏi ngôi nhà đó rồi chăm sóc con bé tận hai ngày. “Mẹ, con muốn ba của con cơ.” Nhan Nhan được mẹ dắt ra khỏi khách sạn, cô bé vươn thẳng hai bàn tay ngắn cũn cỡn về phía khách sạn như muốn nói rằng cô bé không muốn rời xa Quyền Quân Lâm. “Nhan Nhan, con nhận nhầm người rồi, chú ấy không phải ba của con đâu.” Lâm Thiển Hạ kiên nhẫn giải thích cho con gái. Trong sảnh lớn của khách sạn, đột nhiên thế giới của Quyền Quân Lâm trở nên thật yên tĩnh khiến anh có cảm giác như thiếu mất thứ gì đó. Rồi dường như vừa nhớ ra chuyện gì nên anh ấy vội vàng chạy ra khỏi khách sạn. Quyền Quân Lâm thấy Lâm Thiên Hạ đang ôm Nhan Nhan đứng đợi taxi ở trên đường lớn bên ngoài khách sạn. Anh bước nhanh về phía xe của mình rồi chậm rãi lái xe về phía Lâm Thiển Hạ. Lâm Thiển Hạ đang giơ tay vẫy một chiếc taxi thì đột nhiên nghe thấy tiếng reo phấn khích của con gái: “Ba ơi, ba ơi…” Cô bèn quay đầu sang nhìn thì thấy một chiếc xe hơi sang trọng đã dừng bên cạnh mình từ lúc nào. Sau khi cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt của Quyền Quân Lâm hiện ra. “Lên xe đi. Đúng lúc tôi phải ra ngoài có chút việc nên tiện đường cho hai mẹ con đi nhờ một đoạn.” Quyền Quân Lâm giả vờ như mình đi ra ngoài có việc..