Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL
Chương 243
“Anh Quyền, thực sự đứa trẻ này không có quan hệ gì với anh sao?” Phó đội trưởng đơn giản thắc mắc anh ấy có phải là ba của đứa trẻ không.
Quyền Quân Lâm cười khổ một tiếng: “Tôi chắc chắn rằng tôi mới gặp đứa trẻ này lần đầu tiên, mấy năm nay tôi đều ở nước ngoài, mới về nước chỉ có ba ngày thì làm sao tôi có con được chứ?”
“Vậy thực sự đứa trẻ này quá kì lạ, mới gặp anh lần đầu đã nhận anh làm ba cô bé.” Nữ cảnh sát cũng không hiểu.
Quyền Quân Lâm cũng rất bối rối, có điều đứa trẻ trong ngực rất yên tĩnh, hai cánh tay nhỏ của cô bé ôm chặt cổ anh ấy, nếu như không phải người thân của cô bé thì vốn dĩ không có khả năng trong thời gian ngắn lại an ủi cô bé được.
Cho dù đó là người thân cũng chỉ có ba mẹ mới làm được như vậy.
“Các người có thể điều tra về người nhà của đứa trẻ này? Nói không chừng cô bé sẽ có trên hộ khẩu và chứng minh nhân dân.”
“Được rồi, anh chờ một lát tôi liền đi kiểm tra, có điều đứa trẻ này còn quá nhỏ, ngay cả tuổi cũng chưa đủ để đi mẫu giáo, tôi thấy những đứa trẻ hai ba tuổi thì cũng không có ảnh chụp trong hộ khẩu, cho nên rất khó khăn tìm kiếm, có điều khi không thấy con mình đâu thì ba mẹ cũng sẽ đi báo cảnh sát!”
“Được rồi, trước tiên kiểm tra một chút đi!”
“Tôi sẽ chụp ảnh cho đứa trẻ nên cần anh hợp tác một chút, hiện tại chỉ có anh mới làm con bé yên tâm!”
Quyền Quân Lâm cúi đầu xuống, nhìn đứa trẻ trong ngực rồi cười, liền thấy đứa trẻ dường như đang khóc, đôi mắt to đẫm nước mắt chớp một cái, giống như là đang muốn ngủ.
Cũng may Quyền Quân Lâm an ủi một chút lại làm cho khuôn mặt đứa trẻ lộ ra để chụp hình, kiểm tra một chút thì quả nhiên không điều tra được tin tức nào, mà Quyền Quân Lâm cũng đã thử hỏi thông tin từ đứa bé mà cơ bản là đứa trẻ không nói rõ ràng.
Trước mắt điều duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là chờ mẹ đứa bé đến báo cảnh sát, sau đó giao cho ba mẹ cô bé.
Đứa trẻ này được nuôi tốt như vậy, lại đáng yêu và dễ thương như vậy, chắc chắn người nhà của đứa bé sẽ không vứt bỏ, chắc chắn là cục cưng trong nhà, cho nên bọn họ tin rằng không lâu nữa sẽ có người đến báo cảnh sát.
Đột nhiên điện thoại Quyền Quân Lâm vang lên, anh ấy liền nghe điện thoại: “Xin chào.”
“Quyền tổng, người mà anh hẹn đã chờ trong khách sạn rồi.” Đầu bên kia, trợ lý của anh ấy Tiểu Tô nói.
Quyền Quân Lâm đã quên mất, hôm nay anh ấy có hẹn người để bàn chuyện mua tòa nhà, anh ấy nói với trợ lý: “Một lúc nữa tôi sẽ về.”
Cúp điện thoại, Quyền Quân Lâm nhìn đứa trẻ trong ngực, phát hiện cô bé đã ngủ, anh ấy nhẹ nhàng ôm cô bé một lúc đứa trẻ liền tỉnh táo mở mắt, đôi tay nhỏ nắm chặt áo anh ấy, giống như cô bé sợ anh ấy sẽ vứt bỏ mình.
Anh ấy ôm đứa trẻ đến trước mặt nữ cảnh sát và nói: “Đứa trẻ đã ngủ rồi, tôi có chuyện muốn rời khỏi có lẽ mọi người có thể chăm sóc cô bé!”
“Có thể, anh giao cho tôi đi!” Nữ cảnh sát đến gần anh ấy, gương mặt xinh đẹp có chút phiếm hồng, chắc chắn Quyền Quân Lâm là một anh chàng đẹp trai hiếm có, hơn nữa vóc người khỏe mạnh và to lớn, giờ phút này người phụ nữ khẽ đến gần, đương nhiên có thể cảm nhận được hơi thở nam tính của người đàn ông này.
Cho nên, không đỏ mặt mới là lạ!
Có điều hai tay của nữ cảnh sát vừa mới đụng vào cơ thể đứa bé, đã nhìn thấy đứa trẻ đã ngủ liền mở to đôi mắt ra, đôi mắt to đen như ngọc, mặc dù vô cùng bối rối, nhưng mà cô bé thấy mình bị nữ cảnh sát ôm liền khóc lên.
Nữ cảnh sát liền ôm cô bé, vỗ bờ vai của cô bé, dỗ dành cô bé có thể đi ngủ lại, nhưng hai cánh tay ngắn của cô bé liền giãy dụa muốn về lại trong ngực Quyền Quân Lâm
Quyền Quân Lâm cũng khỏi sửng sốt với tốc độ tỉnh dậy của đứa trẻ này, rõ ràng đã ngủ! Tại sao lại đột nhiên tỉnh dậy?
“Ba.
.
.
Ba ôm.
.
.
Ba ôm.
.
.” Đứa trẻ lại chảy nước mắt, nước mũi, đưa cánh tay nhỏ ra và khóc với giọng trẻ con.
Quyền Quân Lâm thực sự hết cách đành phải đi đến ôm lấy đứa trẻ vào trong ngực, đứa trẻ liền giống một con gấu túi, treo người trên cơ thể anh ấy thật chặt rồi thút thít, rất là đáng thương.
Nữ cảnh sát thở dài một hơi rồi nói: “Anh Quyền, đứa trẻ này đã nhận anh làm ba, sợ là chúng tôi không có cách nào, nếu không cô bé sẽ luôn khóc lại khiến cho người ta đau lòng.”
Quyền Quân Lâm đã trải qua hai lần thất bại để cô bé xuống, trong lòng anh ấy cũng đau, đứa trẻ nhỏ như vậy nếu khóc như thế này, anh ấy mà không ở đây có lẽ cô bé sẽ khóc đến ngất đi!
“Nếu không như vậy đi! Tôi sẽ để lại địa chỉ khách sạn mà tôi đang ở và số điện thoại, nếu người nhà cô bé đến thì tìm tôi, trước tiên tôi sẽ đưa cô bé này đi.” Quyền Quân Lâm nói với nữ cảnh sát.
“Cái này.
.
.”
“Tôi có thể đưa chứng minh nhân dân của tôi, thẻ ngân hàng, hoặc là đưa hộ chiếu của tôi cho cảnh sát, mọi người có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi chắc chắn sẽ không bắt cóc đứa trẻ này.” Quyền Quân Lâm tiếp tục nói.
Phó đội trưởng đi đến, nghe đứa trẻ không chịu ở lại đồn cảnh sát, mà Quyền Quân Lâm lại muốn rời khỏi, anh ta cũng cảm thấy hơi khó khăn, anh ta thử để nữ cảnh sát ôm lại lần nữa thì đứa trẻ lại khóc lên, nữ cảnh sát chỉ cần duỗi cánh tay ra, cô bé bèn cảnh giác nhìn qua, sau đó khóc lên.
“Được rồi! Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc cô bé, bảo vệ cô bé, chờ người nhà của cô bé xuất hiện.” Quyền Quân Lâm không muốn lại dọa cho đứa trẻ này khóc.
“Được rồi! Anh Quyền, xin anh mở điện thoại luôn hai mươi bốn giờ, để chúng tôi luôn biết tung tích của anh, còn có đứa bé này cũng xin anh quan tâm, có bất cứ chuyện gì thì có thể liên lạc đến với cảnh sát chúng tôi.”
“Được rồi!” Quyền Quân Lâm thở dài một hơi, cũng may cảnh sát tin tưởng anh ấy.
Anh ấy ôm đứa trẻ đi ra, nữ cảnh sát lúc đi ra ngoài, cầm hai cái bánh mì cho cô bé, đứa trẻ ngược lại là nhận lấy ôm vào trong ngực, giống như rất đói bụng.
Quyền Quân Lâm để đứa trẻ ngồi ở phía sau, đứa trẻ liền muốn khóc, anh ta vội vàng giải thích với cô bé: “Chú ngồi phía trước, còn con hãy ngồi phía sau đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây, được không?”
Đứa trẻ nghe hiểu liền không khóc nữa, Quyền Quân Lâm ngồi ở chỗ lái, lúc này, đứa trẻ mở túi bánh mì ra, Quyền Quân Lâm cười rồi giúp cô bé mở ra, đứa trẻ lấy rồi ghé vào bên cạnh anh ấy.
Miệng nhỏ từng ngụm chăm chú bắt đầu ăn, Quyền Quân Lâm cúi đầu xuống nhìn nét mặt của đứa trẻ, lại ngạc nhiên một lần nữa, tại sao đứa trẻ này lớn lên trông rất giống anh ấy?
Không biết bộ dạng ba đứa bé sẽ như thế nào? Hoặc là bộ dạng của mẹ đứa bé như thế nào? Quyền Quân Lâm vô cùng tò mò.
“Ba.
.
.
Ba ăn đi.” Đột nhiên đứa trẻ đưa bánh mì đã cắn qua đưa cho anh ấy, muốn chia cho anh ấy.
“Chú không ăn.” Quyền Quân Lâm mỉm cười đẩy ra.
Đứa trẻ thất vọng chu miệng nhỏ ra, khăng khăng đưa bánh mì đến trước mặt anh ấy, muốn anh ấy phải ăn.
Quyền Quân Lâm không còn cách nào khác đành lấy một miếng nhỏ bỏ vào miệng rồi dỗ dành cô bé: “Được rồi, chú đã ăn, còn lại thì con ăn đi.”
Lúc này đứa trẻ mới cười lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhỏ, cực kỳ đáng yêu, đột nhiên Quyền Quân Lâm cảm thấy muốn nuôi đứa trẻ này và trong lòng anh ấy có ý nghĩ muốn con bé làm con gái anh ấy..
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
68 chương
34 chương
157 chương
23 chương
7 chương
8 chương
148 chương