“Nhưng mà…” Hạ Thấm vẫn đau lòng cho cô, Tô Lạc Lạc một lòng suy nghĩ cho nhà họ Thiện nhưng cô lại làm tủi thân chính mình. Rõ ràng ba mẹ ở ngay trước mặt mà cô lại không thể nhận mặt với họ. “Tiểu Thấm, đi chào hỏi bà Thiện với tớ đi, nói là có việc bận nên phải đi trước!” Tô Lạc Lạc nói với Hạ Thấm. “Tớ đi thì không có gì, nhưng cậu thật sự có tư cách ở lại đây mà.” “Thôi, lát nữa chúng ta ra ngoài tìm một chỗ rồi ngồi.” Nói xong, Tô Lạc Lạc và cô ấy đi ra khỏi phòng tổ chức tiệc đứng. Trong phòng khách tụ tập đông đảo các vị khách mời như bữa tiệc của những người trong giới thượng lưu, điều này làm cho Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm không khỏi cảm thấy hơi lạc lõng, vì những người đến tham dự vào tối hôm nay đều không giàu cũng sang. Tô Lạc Lạc và Hạ Thấm bắt đầu tìm kiếm bà Thiện, nơi đây quá đông người, muốn tìm được cũng không dễ dàng. Cho đến khi có một phu nhân mới đến bắt gặp Tô Lạc Lạc, bà ấy lập tức mỉm cười: “Dì mới vừa chào hỏi với mẹ cháu đấy! Tối nay cháu đẹp quá, Tiểu Oánh.” “Bà ấy đang ở đâu ạ?” Tô Lạc Lạc đành hỏi vị phu nhân này. “Ở đó đấy.” Bà ấy chỉ về một phía, cô thấy bà Thiện trong bộ sườn xám đắt tiền, trên cánh tay là một dải khăn lụa đại diện cho sự phúc hậu và sang trọng đứng cùng với những quý phu nhân khác, trông bà ấy không hề bị lu mờ chút nào. Nhìn người mẹ cao quý mà ưu nhã của mình, trong lòng Tô Lạc Lạc hết sức vui vẻ. Nhất định mẹ cô xuất thân từ dòng dõi thư hương rồi! “Đi thôi! Chúng ta qua đó.” Tô Lạc Lạc kéo Hạ Thấm tới gần bà Thiện. Bà ấy lập tức chú ý tới cô và vui mừng đi qua, cầm lấy tay của Tô Lạc Lạc: “Cô Tô, hai người tới rồi, vừa nãy tôi tìm hai người mà không thấy.” “Chúng tôi ở trong phòng tiệc đứng.” Tô Lạc Lạc nhìn mẹ, nhoẻn môi cười. “Vậy sao! Ăn ngon chứ?” “Nhiều món lắm ạ.” “Ừm! Vậy hai người phải thưởng thức thật vui nhé.” Đôi mắt chứa đầy ý cười của bà Thiện quan sát Tô Lạc Lạc. Bà thật lòng hi vọng cô gái này chính là đứa con đã mất tích của bà, nhưng sao chuyện này có thể xảy ra chứ? Cuối cùng thì hi vọng của bà vẫn không thể trở thành sự thật. “Xin lỗi, thưa bà Thiện, chúng tôi có chuyện gấp nên phải về sớm.” Hạ Thấm mở lời giúp Tô Lạc Lạc, cô ấy biết Tô Lạc Lạc không tiện nói. “Gì cơ? Giờ hai người phải về rồi à? Sao không ở lại chơi thêm một chốc nữa?” Rõ ràng bà Thiện không muốn hai người về. Thấy mẹ mình có lòng như thế, Tô Lạc Lạc cảm thấy rất thỏa mãn. Mặc dù cô không thể được bà ấy thừa nhận là con gái của bà nhưng sự dịu dàng và từ ái trong đôi mắt của bà ấy đã làm cô rất hạnh phúc rồi. “Không được ạ, một người bạn của chúng tôi có chút chuyện gấp nên chúng tôi đành về sớm, cảm ơn bà đã mời chúng tôi đến tham dự.” Hạ Thẩm tiếp tục nói. Dĩ nhiên bà Thiện rất không nỡ nhưng lúc này cũng chỉ có thể gật đầu, nói: “Vậy được rồi! Hai người đi từ từ nhé, khi nào có thời gian tôi sẽ liên hệ lại.” Nói xong, bà ấy nhìn thoáng qua Tô Lạc Lạc, cầm tay cô, sự quyến luyến được thể hiện rất rõ ràng: “Nhớ liên lạc với tôi nhiều nhé.” “Vâng, tôi sẽ.” Tô Lạc Lạc cong môi cười, khóe mắt hơi ươn ướt, nếu cô còn nán lại đây thì sẽ bật khóc mất. Cô kéo tay Hạ Thấm tiến về phía cửa ra vào, ra ngoài rồi tới thang máy, lúc này các vị khách đều đã tới nên hành lang rất trống trải. Đứng ở đây chờ thang máy, trên khuôn mặt Tô Lạc Lạc là sự buồn bã hiện rõ mồn một, thật ra cô cũng muốn ở lại lắm. Nếu Thiện Oánh không đuổi cô đi thì cô đứng trong một góc để nhìn ba mẹ cũng không sao. Hạ Thấm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, nói: “Hay là chúng ta ở lại thêm chút nữa để cậu xem ba mẹ cậu đi? Cho dù Thiện Oánh đuổi ra thì cũng không sao, bọn mình được mẹ cậu mời đến mà.” Tô Lạc Lạc nhớ đến ánh mắt khó chịu của Thiện Oánh khi cô ta nhìn mình, lắc đầu nói: “Thôi, chúng ta cứ về đi!” Ngay lúc đó, thang máy vang lên tiếng “Đinh!” rồi mở ra, Tô Lạc Lạc vốn đang hơi thơ thẩn, ngẩng đầu nhìn thấy người đàn ông cao quý đầy sức hút trong thang máy thì trợn to hai mắt. Sao Long Dạ Tước lại đến đây? Long Dạ Tước mặc đồ vest màu đen, tóc được tạo kiểu rất đẹp, ngũ quan thâm thúy, toàn thân đều tỏa ra khí thế mạnh mẽ của một người có địa vị cao. Anh chỉ đứng một mình trong thang máy thôi mà đã toát lên sự cao quý khiến người ta đều ngưỡng mộ. “Anh… Sao anh lại tới?” Tô Lạc Lạc kinh ngạc bật thốt. Long Dạ Tước nhìn hai cô gái đang chờ thang máy, đôi mắt chim ưng híp lại: “Sao vậy? Hai người vừa tới đã muốn về à?” Hạ Thấm không khỏi thấy mừng thay Tô Lạc Lạc, có Long Dạ Tước ở đây, Tô Lạc Lạc nhất định có thể ở lại rồi. Cô ấy nói với Long Dạ Tước: “Ban đầu chúng tôi cũng không định về đâu, không còn cách nào, Thiện Oánh không thích chúng tôi nên đuổi chúng tôi đi.” “Tiểu Thấm, đừng nói…” Tô Lạc Lạc lén nhìn thoáng qua bạn mình, không mong Long Dạ Tước biết chuyện. “Sự thật là vậy mà! Chẳng lẽ tớ nói sai?” Hạ Thấm trừng cô, sau đó cô ấy nói với Long Dạ Tước: “Anh Long, Lạc Lạc không hề muốn về đâu, anh dẫn cậu ấy vào đi! Tôi sực nhớ ra ở văn phòng còn việc chưa xong, tôi đi trước đây.” Hạ Thấm nhanh nhạy lắm đó! Vào thời điểm thế này, Tô Lạc Lạc có một người đàn ông như Long Dạ Tước ở bên là được, cô ấy không nên làm bóng đèn thì hơn. Tô Lạc Lạc nhìn bạn tốt của mình, hơi cạn lời. Lúc Long Dạ Tước bước ra, Hạ Thấm nhẹ nhàng đẩy một cái, Tô Lạc Lạc không đứng vững nên ngã vào lòng Long Dạ Tước. Hạ Thấm lập tức vào thang máy, vừa cười hihi vừa vẫy tay chào cô và bấm nút tầng một. Thang máy đóng cửa lại, Tô Lạc Lạc rời khỏi ngực Long Dạ Tước đứng vững, ngẩng đầu nhìn anh và hỏi: “Sao anh không nói em biết anh sẽ đến dự?” “Ban đầu anh định không đi nhưng biết em cũng đến đây nên anh qua luôn.” Long Dạ Tước nhìn chăm chú vào cô, sau đó cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên và nói: “Em là bạn gái anh, để xem ai dám đuổi em đi.” Tô Lạc Lạc nhoẻn môi cười nhưng trong lòng lại thầm thấy rối bời, cô thật sự không muốn đối đầu làm căng với Thiện Oánh, nhưng cô biết chắc chắn người đàn ông này sẽ không cho cô đi. “Hay là chúng ta về đi!” Tô Lạc Lạc nhỏ giọng hỏi. Long Dạ Tước nghe Hạ Thấm nói Thiện Oánh đuổi cô ra thì rất tức giận, sao anh có thể để cô đi chứ? Anh muốn cô đứng cạnh anh, cho dù không lấy tư cách là người nhà họ Thiện cũng phải lấy tư cách là bạn gái của Long Dạ Tước này để tham dự bữa tiệc. “Không được, tối nay phải ở lại, hơn nữa anh còn có chuyện cần làm.” “Sao?” “Anh để ý một vật, muốn đấu giá lấy nó về.” Nói xong Long Dạ Tước dắt tay cô tiến về phía đại sảnh bữa tiệc. Lúc này cửa đại sảnh đang đóng, hai thanh niên giữ cửa thấy hai người tay trong tay tới đây thì lập tức kéo hai bên cửa ra, kính cẩn nghênh đón họ đi vào..