Thật ra Tô Lạc Lạc cũng không muốn phun ra, nghe con trai nói vậy, xem ra cô không ăn cũng không được. Trong mắt người đàn ông ngồi đối diện lộ ra một ý cười khó đoán: “Đậu hủ của anh ăn ngon không?” Lúc này Tô Lạc Lạc mới phát hiện ra người đàn ông này đã hiểu lầm lời cô nói rồi. Đậu hủ của anh không thể ăn được! “Mommy, há miệng nào, a…” Cuối cùng Tô Tiểu Hinh cũng gắp thức ăn thành công, đưa lên miệng cô. Tô Lạc Lạc lập tức giơ ngón tay cái lên: “Con giỏi quá.” Cơm nước xong, đã có chị Trương dọn bàn. Long Dạ Tước định dẫn các con đến phòng chiếu phim xem phim thiếu nhi, Tô Lạc Lạc cũng muốn xem cùng các con một lát. Phòng chiếu phim ở lầu ba, thiết kế cực kỳ xa hoa, sô pha mềm mại, còn có màn hình cực to rộng, hiệu quả tốt chuẩn cơm mẹ nấu rồi. “Daddy, mommy, hai người ngồi ở hàng sau, con và em gái ngồi phía trước được không?” Tô Tiểu Sâm sắp xếp. Tô Lạc Lạc không có ý kiến, cô ngồi xuống hàng ghế dưới. Long Dạ Tước cũng ngồi xuống bên cạnh cô, thân hình cao lớn tản ra khí thế áp bách vô hình. Ở đằng trước, hai đứa trẻ ngồi sóng vai với nhau cực nghiêm túc. Long Dạ Tước chọn cho hai bé hai bộ phim thiếu nhi rất có ý nghĩa nhân văn, chỉ dài khoảng ba mươi phút, xem xong sẽ vừa đúng thời gian đi ngủ của hai đứa bé. Bình thường thì hai đứa bé này cũng khá ngoan, sẽ không đòi xem ti vi, nhưng cũng cần thiết phải chọn mấy bộ phim có ý nghĩa giáo dục cho hai bé xem. Những bộ phim có chủ đề kính già yêu trẻ, không nhặt của rơi của người khác làm của mình được thể hiện bằng hình thức phim hoạt hình, như vậy thì các bé sẽ dễ hiểu hơn. Phim bắt đầu được chiếu, điều khiến Tô Lạc Lạc thích thú nhất là nhìn hai đứa trẻ ngồi nghiêm túc ở phía trước, ánh mắt cô tràn ngập sự dịu dàng và thỏa mãn Phim rất sinh động, phối âm cũng cực kỳ thú vị, hai đứa trẻ lập tức xem phim rất chăm chú. Tô Lạc Lạc vốn cúi người nhìn hai đứa trẻ, bởi vì vị trí bọn họ ngồi thấp hơn một chút. Đến khi cô quyết định xem phim, định dựa lưng vào ghế thì bỗng có một cánh tay cường tráng của người đàn ông, không biết đã duỗi ra từ khi nào, cứ thế ôm lấy eo của cô. Tô Lạc Lạc sợ tới mức há hốc miệng, một bàn tay đã kịp thời bưng kín miệng của cô, đè tiếng mà cô chưa kịp phát ra trở về. Ngay sau đó Tô Lạc Lạc đã dựa sát vào ngực người đàn ông. Tô Lạc Lạc tức giận đến nỗi mặt đỏ lên, người đàn ông này dám động tay động chân với cô trước mặt hai con, đáng ghét, thật là đáng ghét. Cô đang định giãy giụa, bên tai bỗng có tiếng hít thở trầm thấp lại nóng rực: “Đừng lộn xộn.” Ai mới là người đang lộn xộn? Tô Lạc Lạc cảm thấy bàn tay to đang đặt trên eo mình nóng như bàn ủi, mà hắn một cái tay khác của anh còn nhẹ nhàng che lại cái miệng nhỏ của cô. Tô Lạc Lạc tức đến nỗi đầu óc nóng lên, há miệng định cắn lên ngón tay anh. Đầu tiên, Long Dạ Tước ngẩn ra, ngay sau đó thì bị cô cắn ngón trỏ, nên anh cứ tiếp tục xằng bậy trong miệng cô, Tô Lạc Lạc lập tức nhả tay anh ra. Trong bóng tối, ánh mắt Long Dạ Tước nóng rực như muốn đốt chết người ta. Tô Lạc Lạc gỡ cái tay đang ôm eo cô ra, nói với hai đứa bé đang ngồi phía trước: “Mommy đi WC xíu, các con cứ xem phim đi.” Hai đứa bé hoàn toàn không phát hiện ra mommy nhà mình đã đi ra ngoài với khuôn mặt đỏ bừng. Ra khỏi phòng chiếu phim, Tô Lạc Lạc tức giận đến nỗi hít sâu mấy hơi liền. Nghĩ đến chuyện vừa nãy mình cắn ngón tay anh, cô vỗ đầu một cái, sắp tức đến mức nổ tung. Làm sao mà cô biết được anh sẽ dùng phương thức này để trừng phạt cô chứ? Tô Lạc Lạc cảm thấy mình sắp phát điên, đành phải quay lại phòng. Cô lấy laptop ra, viết tiếp câu chuyện của ngày hôm qua, đúng lúc cô cũng viết đến đoạn nữ chính làm việc ở một công ty lớn. Mà nam chính lại là tổng giám đốc của công ty này, còn về hình tượng của tổng giám đốc, trong đầu Tô Lạc Lạc cứ thế dùng luôn hình tượng của Long Dạ Tước. Dùng một đống tính từ để miêu tả sự đẹp trai của nam chính, đến khi cô kiểm tra lại thì mặt hơi đỏ lên. Đây chẳng phải là cô viết dựa theo hình tượng của Long Dạ Tước sao? Đây hoàn toàn là viết về anh ấy! Cô nghĩ, nếu sau này bộ tiểu thuyết của cô được xuất bản, tuyệt đối không được để người đàn ông này nhìn thấy nó. Tô Lạc Lạc trau chuốt lại cốt truyện của mình cho rõ ràng, dù sao thì đây là lần đầu tiên cô viết truyện theo motip này, cần phải dùng rất nhiều nơron thần kinh. Chờ đến khi cô khép laptop lại, vừa nhìn thấy giờ, cô lắp bắp sợ hãi. Đã chín giờ rưỡi rồi, đến lúc phải giục hai đứa bé lên giường đi ngủ. Tô Lạc Lạc ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Long Dạ Tước đang nhẹ nhàng đi ra từ phòng hai đứa bé. Tô Lạc Lạc nhìn về phía anh, nhỏ giọng tìm hỏi: “Hai con ngủ rồi sao?” Long Dạ Tước gật đầu: “Mới ngủ rồi.” Tô Lạc Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô xoay người chuẩn bị về phòng, bỗng có một giọng nói bá đạo gọi cô lại: “Chờ một chút.” Tô Lạc Lạc lập tức cảnh giác nhìn anh: “Anh có chuyện gì sao?” “Ánh mắt của em là ý gì đấy?” Long Dạ Tước có chút không vui cất bước tới gần cô. “Có chuyện gì thì cứ nói đi, đừng đến gần như vậy, chúng ta không thân.” Tô Lạc Lạc lập tức lùi về phía sau vài bước theo bản năng, mà sau khi lùi vài bước lại là mặt tường. Long Dạ Tước duỗi tay ra bao vây cô ở giữa ngực mình và vách tường, giọng điệu mờ ám: “Chúng ta không thân sao? Không thân chỗ nào?” Tô Lạc Lạc nghe thấy rõ ràng là anh đang đùa giỡn mình, cô tức giận không ngừng đẩy anh ra: “Không thân chỗ nào cả.” Long Dạ Tước hưởng thụ cảm giác hơi ngứa khi hai bàn tay nhỏ của cô đặt lên ngực mình: “Tô Lạc Lạc, sau này chúng ta sẽ sống với nhau cả đời, em định từ chối anh cả đời sao?” “Ý anh là gì?” Hành động đẩy Long Dạ Tước ra của Tô Lạc Lạc cứng đờ lại, nhìn anh bằng ánh mắt chứa chút sợ hãi. “Dù sao thì cả đời này anh cũng sẽ bảo vệ em và hai con, mà em, trừ anh ra thì cũng không được phép có người đàn ông nào khác.” Tô Lạc Lạc choáng váng vài giây, ngay sau đó, cô hơi ngại ngùng đỏ mặt, nói: “Sống cả đời thì cả đời, nhưng anh đừng có động tý là táy máy tay chân là được.” Long Dạ Tước nghe xong, mặt đen xì vài giây: “Tất nhiên nếu chúng ta đã quyết định sống cùng nhau, vậy thì em chính là người phụ nữ của anh. Mà nếu đã làm người phụ nữ của anh, em phải biết mình cần làm cái gì.” Tô Lạc Lạc nuốt nước bọt, cảm thấy có một luồng điện mạnh mẽ đang vây quanh mình. Cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay túa mồ hôi: “Làm cái gì?” “Phụ trách nhu cầu sinh lý của anh.” Long Dạ Tước nói thẳng. Tô Lạc Lạc vội đẩy anh ra: “Anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác em cũng không nói gì đâu.” Nói xong, cô chui ra cạnh người anh, định chạy thoát. Long Dạ Tước kéo tay cô lại bằng một tay, một câu cảnh cáo chứa đầy sự không vui thoát ra khỏi miệng anh: “Tô Lạc Lạc, em nói lại lần nữa xem.” Tô Lạc Lạc thử tránh mà không tránh ra được, cô quay đầu lại buồn bực nói: “Nếu anh không thỏa mãn về tình dục, có nhiều người phụ muốn bò lên giường của anh như vậy, hà cớ gì anh phải làm em khó xử?” Long Dạ Tước tức giận đến nỗi gõ đầu cô một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh là một người chung tình, nếu đã ngủ với em một lần, thì cả đời này chỉ ngủ với em.” Tô Lạc Lạc che đầu lại vì bị anh gõ đau điếng: “Em không muốn bị anh ngủ.” “Chuyện này không phải do em quyết định, anh cho em thời gian suy nghĩ là ba tháng, nếu em không trả lời, thì ba tháng sau, anh sẽ ngủ với em.” “Anh dám ngủ em thử xem.” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu khiêu khích. Long Dạ Tước đã ngắm chuẩn cái miệng nhỏ của cô từ lâu, cứ thế phủ môi mình lên môi cô, nói mơ hồ: “Thử thì thử.” “Ưm.”.