Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL
Chương 167
Hô hấp của Tô Lạc Lạc lập tức cứng lại, trên đỉnh đầu có một luồng khí tức mạnh mẽ nam tính khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô thoát cái ửng đỏ.
Cô đẩy người đàn ông trên người mình ra, có chút tức giận nói: “Anh buông em ra…”
Long Dạ Tước nheo mắt, ánh mắt nguy hiểm nhìn cô chăm chú: “Tô Lạc Lạc, anh cảnh cáo em lần nữa, nếu em lại quan tâm hắn ta, ngày mai anh sẽ để cho anh ta thân bại danh liệt.”
Tô Lạc Lạc sợ đến trợn tròn mắt, đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông này uy hiếp cô như vậy.
“Anh có thể nói chuyện có lí lẽ hơn chút được không?”
“Không thể.”
“Anh…”
“Hiện tại quan hệ của chúng ta cả nước này đều biết, nếu như em dám ở bên ngoài đội mũ xanh cho anh thì cứ thử xem.” Long Dạ Tước nặng nề gằn từng chữ lên tiếng.
Tô Lạc Lạc vừa uất ức vừa bực tức, chỉ có thể trừng mắt với anh.
“Ba ngày sau, anh sẽ sắp xếp chuyển nhà.” Long Dạ Tước lạnh lùng mở miệng nói, đồng thời cũng buông cô ra, cất bước đi lên lầu.
“Tại sao phải dọn nhà?” Tô Lạc Lạc có chút không phản ứng kịp.
Long Dạ Tước quay đầu ánh mắt sắc bén quét về phía cô: “Ngăn chặn tuyệt đối không cho em cùng Dạ Trạch Hạo qua lại.”
Chính là bởi vì cự li gần cho nên cô mới không có việc gì cũng chạy đến nhà của Dạ Trạch Hạo.
Nếu chuyển đến một nơi cách đó xa gấp mấy lần, cô không có phương tiện đi lại thì cô không thể làm gì được nữa.
Trong nháy mắt Tô Lạc Lạc không biết phải nói gì.
Chính là bởi vì việc này mà người đàn ông này liền muốn từ bỏ căn biệt thụ to như vậy, lựa chọn chuyển nhà?
“Được, em đồng ý với anh, sau này em sẽ không đi tìm Dạ Trạch Hạo nữa.
Anh đừng chuyển nhà, bọn trẻ vừa mới quen trường học ở gần đây, chuyển đi sẽ ảnh hưởng tới chúng.”
Long Dạ Tước lười biếng dựa lên lan can, xoay người, đôi mắt thâm sâu nheo lại khóa chặt trên người cô, đôi môi mỏng khẽ mở, nói: “Em thề đi!”
“Không cần phải thề, em nói được làm được.”
“Được, nếu như em không thực hiện được, dám làm trái lại quy định này thì phải để anh tự do xử trí.
Em không được phép dị nghị, xử trí bao gồm cả việc làm ấm giường và giải quyết nhu cầu sinh lí của anh.”
Tô Lạc Lạc ngay lập tức bị dọa đến trợn tròn mắt, người đàn ông này nói chuyện làm việc đều tuyệt đường sống của người ta như vậy sao?
“Anh…”
“Đổi ý rồi hả?” Long Dạ Tước cười lạnh.
Tô Lạc Lạc bị anh dồn ép đến không thể nói gì, cô chìm sâu vào suy nghĩ.
“Em đồng ý với anh là được rồi chứ.”
“Đừng nghĩ đến việc tránh khỏi tầm mắt của anh.
Ở trong nhà này, đối với việc đi lại của em chính là anh nắm trong lòng bàn tay.” Long Dạ Tước tiếp tục uy hiếp một tiếng.
Tô Lạc Lạc biết anh đang nói tới cái gì, chính là cái camera giám sát ở cửa ra vào kia, cô có chút bất lực, có cảm giác như con chim nhỏ bị nhốt trong lồng tre vậy.
“Ba, mẹ…Hai người đang ở trên lầu sao?” Tô Tiểu Hinh giọng nói non nớt mềm mại hỏi.
Long Dạ Tước lập tức tỏa ra sự dịu dàng của người cha, cất bước xuống lầu.
“Ba ở đây.”
Tô Lạc Lạc theo anh xuống lầu, ở trước mặt các con, cô vẫn luôn thu lại hết tất thảy tâm tình, lo lắng cho chuyện đi học của bọn nhỏ.
Tô Lạc Lạc đưa mắt nhìn Long Dạ Tước đưa hai đứa trẻ đi, cô thở phào một cái, quay lại lầu ba, tiếp tục một mình tập luyện.
Nhà họ Tô.
Tô Vũ Phỉ tránh được lao ngục, bị giam một tháng, đây đã là cực điểm mà nhà họ Tô có thể làm được rồi.
Sau khi cầu xin Long gia, bọn họ biết sau này mối liên hệ này xem như hoàn toàn đoạn tuyệt rồi.
Tô Vĩ Khâm cũng vội vàng đóng cửa nhà máy, quyết định tạm thời duy trì hoạt động của mấy nhà máy nhỏ, không dám hi xọng xa vời lại nhận được đơn đặt hàng từ chỗ Long Dạ Tước nữa.
Ông ta chỉ có thể che giấu thực lực, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian.
Ông ta không thiếu tiền xài, chỉ là không thể chiếm thế thượng phong trên thương trường nữa khiến ông ta cảm thấy tiếc nuối.
Mà hôm nay lúc ông ta xem tin tức, vậy mà lại nhìn thấy tin tức Long Dạ Tước mới một phen công khai tình cảm ra ngoài.
Tô Vĩ Khâm nhìn thấy scandal của Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc quả thực là hối hận cực điểm.
Nếu sớm biết đứa con gái này mới là quân cờ có thể tiến vào hào môn, lúc trước ông ta sẽ không đối xử với nó như vậy.
Nếu như lúc trước để lại đường lui, nói không chừng bây giờ ông ta còn có thể nhận lại đứa con gái này.
Nhưng hiện tại, tất cả đều miễn bàn tới rồi, Tô Lạc Lạc đối với ông ta đã oán hận sâu đậm.
Cả đời này đều không tính rõ được nữa.
Tập đoàn Long thị.
Khoảng mười một giờ.
Từ cửa đại sảnh một bóng người cao gầy bước vào như cơn gió, một thân tao nhã mặc váy màu trắng gạo, từ trên người cô tản ra một loại khí chất thông minh tháo vát, nhưng đồng thời lại có vẻ phá lệ thời thượng.
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?” Lễ tân lập tức đứng dậy, nghênh đón cô không dám thất lễ.
“Tôi tìm ông chủ của các cô, ngài Long Dạ Tước.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Cô trực tiếp gọi cho anh ấy, nói cho anh ấy biết, có một cô gái tên Lý Tĩnh Như tìm anh ấy.
Anh ấy sẽ gặp tôi thôi.” Cô gái mang kính râm, đôi môi đỏ đầy khiêu gợi nói xong, tự tin nở một nụ cười.
Lễ tân vừa nhìn thấy cách ăn mặc trang điểm của cô, lại nhìn khí chất tao nhã trên người cô ấy liền không dám hỏi nhiều nữa, vội gọi cho trợ lí của Long Dạ Tước, sau khi đem sự việc nói một lần rồi chờ bên kia trả lời điện thoại.
Long Dạ Tước ngồi ở trước bàn làm việc, xoay xoay chiếc bút máy trong tay, kí tên xuống.
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn anh vang lên, ánh mắt của anh rơi trên văn kiện, tự nhiên đưa tay ra đón lấy điện thoại: “Chuyện gì?”
“Tổng giám đốc Long, bên lễ tân truyền tin đến nói có một cô gái tên Lý Tĩnh Như muốn hẹn gặp anh, xin hỏi anh muốn gặp cô ấy không ạ?”
Bàn tay đang kí tên của Long Dạ Tước hơi dùng lại một chút, giọng nói bình tĩnh: “Mời cô ta lên đây.”
Ở quầy lễ tân, cô gái Lý Tĩnh Như nhận được phản hồi của cô gái lễ tân, bóng dáng tao nhã được lễ tân đưa đến thang máy.
Trong thang máy, cô lễ tân không giấu nổi tò mò cười hỏi một câu: “Tiểu thư, cô cùng tổng giám đốc Long của chúng tôi có quan hệ như thế nào vậy!”
“Quan hệ bạn học.” Lý Tĩnh Như nói xong, ở nơi đáy mắt rõ ràng có thêm chút ý cười đắc ý, hiển nhiên không phải đơn thuần chỉ là quan hệ bạn bè.
Lễ tân vừa nghe tới là liền biết đó là mối quan hệ như thế nào.
Nhưng Long tổng không phải là mới có tin Long tổng hẹn hò với một cô gái hay sao? Có điều, vị tiểu thư này bất kể là tướng mạo hay là vóc dáng, khí chất đúng là không có gì để bàn cãi.
Đến cửa thang máy phòng tổng giám đốc, Lý Tĩnh Như được một trợ lí đón rồi đưa về hướng văn phòng của Long Dạ Tước.
Gõ cửa phòng làm việc, trợ lí đẩy cửa, mời Lý Tĩnh Như tiến vào.
Đáy mắt Lý Tĩnh Như hé lên một tia chờ mong cùng ý cười, đôi chân thon dài bước vào.
Cô ta đi vào văn phòng, nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc.
Cô ta từng bước từng bước đi đến chỗ anh, khóe miệng cong lên ý cười vui mừng: “Dạ Tước, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp, làm sao lại rảnh rỗi trở về vậy?” Long Dạ Tước nheo mắt dò hỏi.
“Nhớ anh chứ sao!” Lý Tĩnh Như thẳng thắn trả lời, sau đó tỉ mỉ quan sát anh, đi tới bên cạnh anh, giang hai cánh tay ôm lấy bờ vai anh, môi đỏ ở gò má Long Dạ Tước hôn một cái: “Dạ Tước, em rất nhớ anh.”
“Sao lại không muốn làm cái danh vương phi của em rồi hả?” Mặt Long Dạ Tước không gợn sóng.
Sắc mặt Lý Tĩnh Như khẽ thay đổi, nhìn anh có chút oan ức: “Anh còn đang trách quyết định lúc trước của em sao? Giữa anh và Hall lúc đó, em lựa chọn anh ta, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn giận em sao?”.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
46 chương
11 chương
1391 chương