Bây giờ đã là đêm khuya, bốn bề yên tĩnh không hề có một tiếng động, Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước đi vào phòng của anh, anh bật đèn pha lê lên, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu xuống. Tô Lạc Lạc nhìn Long Dạ Tước ngồi ở trên sô pha, cô ngồi xuống bên cạnh anh. Những ngón tay thon dài của Long Dạ Tước mở nút áo, Tô lạc lạc không khỏi có chút thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác, vóc người của người đàn ông này tuyệt đến nỗi khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng vào. Bởi vì sợ nhìn lâu sẽ sinh ra tà niệm. Long Dạ Tước thấy cái đầu nhỏ vặn vẹo không yên của cô, không kìm được nhắc cô: “Mau kiểm tra vết thương cho anh.” Tô Lạc Lạc không thể làm gì khác hơn là nghiêng người sang, nhìn thấy cơ ngực cường tráng, rắn chắc của anh, cô thật sự rất muốn lấy tay chọc thử một phát, thử xem có thật sự rắn chắc như thế không. Có điều cô cũng không muốn làm điều gì đó khiến người đàn ông này hiểu lầm. Ánh mắt của cô sáp lại gần vết thương của anh, cũng không thấy chảy máu, cô nói với anh: “Em thay băng cho anh, băng lại lần nữa đi!” “Ừm!” Long Dạ Tước đồng ý. Tô Lạc Lạc mau chóng xách hòm thuốc tới, từ bên trong lấy ra một cái kéo, nhẹ nhàng cắt băng gạc của anh ra, nhìn qua, có vẻ hồi phục rất tốt. “Không có việc gì, vết thương của anh hồi phục rất tốt, không có chảy máu nữa.” Tô Lạc Lạc nói với anh. Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước khóa chặt hình bóng của cô, nhìn vẻ mặt chăm chú đến đáng yêu của cô, yết hầu của anh khẽ lăn. Tô Lạc Lạc bắt đầu băng bó lại cho anh, kĩ thuật của cô cũng không tệ lắm, xem ra cũng có chút kinh nghiệm. “Được rồi, sau này chú ý một chút, đừng để miệng vết thương nứt ra nữa, như vậy rất khó lành.” Tô Lạc Lạc dặn dò, khom lưng dọn dẹp đồ trên bàn. Bỗng chốc, một bóng người đè xuống, Tô Lạc Lạc đột nhiên ngẩng đầu, hai bàn tay của Long Dạ Tước giữ chặt lấy tay cô. Cô thậm chí còn chưa kịp phản kháng, cứ như vậy bị người đàn ông này đè lên ghế sô pha. “Long Dạ Tước, anh làm cái gì vậy hả? Anh mau thả tôi ra, đừng có làm bậy!” Tô Lạc Lạc lập tức tức giận hét lên. “Cái gì gọi là làm bậy?” Long Dạ Tước đột nhiên cười nhẹ, cúi đầu, dùng đôi môi mỏng của anh chặn cái miệng nhỏ của cô lại, mạnh mẽ cưỡng hôn cô một phen, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Lạc Lạc mà cười: “Đây có tính là làm bậy không?” “Anh…” Tuy nhiên, ngay sau đó nụ hôn nóng bỏng của anh lại rơi trên xương quai xanh của cô, cười hỏi: “Đây có tính là làm loạn không?” Tô lạc Lạc cảm thấy càng ngày càng có xu hướng tiến về phía dưới, cô lập tức hét lên: “Tính, tất cả đều là xằng bậy, anh mau thả em ra.” “Phụ nữ các em không phải đều thích đàn ông làm loạn sao?” Long Dạ Tước nhếch môi cười hỏi. Tô Lạc Lạc nghẹn họng, trừng mắt nhìn anh: “Còn lâu mới thế!” “Tô Lạc Lạc, em cũng hai mươi tư tuổi rồi, chắc hẳn phương diện kia cũng có nhu cầu, vừa hay, anh cũng có. Vì thế, sao chúng ta không vui vẻ ở bên nhau? Cùng trải qua cuộc sống vợ chồng?” Long Dạ Tước kiên nhẫn, từ từ hướng cô. Tô Lạc Lạc trợn mắt tức giận nhìn anh chẳm chằm: “Em không có, cả đời này em cũng không cần.” “Đó là điều được cho là tuyệt vời nhất trên thế gian này, em chắc chắn không muốn thử một chút sao?” Tô Lạc Lạc hung hăng trừng mắt với anh, nói: “Ở trong mắt em, đó là điều buồn nôn nhất. Năm năm trước anh đã cho em cơn ác mộng hết sức đen tối, anh đừng nghĩ em còn thích loại chuyện như vậy.” Long Dạ Tước lập tức nghĩ tới cái đêm của năm năm trước, anh như lang như hổ muốn cô hết lần này đến lần khác, bây giờ lần đầu tiên nghe cô nhắc đến, vậy mà lại là cơn ác mộng của cô? “Anh chưa đủ mạnh mẽ đến như vậy sao?” Vậy mà Long Dạ Tước lại cho rằng là do năng lực của mình không đủ thỏa mãn cô. Tô Lạc Lạc hiểu rồi, mặt lập tức đỏ lên, nói: “Không liên quan đến cái này. Dù sao cả đời này em đều bị ám ảnh, tất cả là tại anh.” “Anh có trách nhiệm giúp em loại bỏ loại ám ảnh này, tin anh, anh sẽ để em được hài lòng.” Long Dạ Tước cảm thấy đó là trách nhiệm trọng đại của mình. Hai cánh tay bị giữ chặt của Tô Lạc Lạc giãy giụa, nói: “Thả em ra, tốt nhất là anh đừng làm gì cả, nếu không đời này em sẽ hận chết anh.” Long Dạ Tước nghe thấy quyết tâm của cô, anh thả tay cô ra, phức tạp nhìn chằm chằm Tô Lạc Lạc: “Em chắc chắn cả đời này không cần đàn ông?” “Chắc chắn, chắc chắn vô cùng.” Tô Lạc Lạc nói xong, liền đứng dậy bỏ đi, cũng không thèm thu dọn hòm thuốc nữa. Nhưng sau khi ra khỏi cửa phòng, Tô Lạc Lạc phát hiện tim đập thật nhanh. Chẳng lẽ là bởi vì vừa nãy Long Dạ Tước hôn cô? Không. Cô làm sao lại có thể phản ứng như vậy cơ chứ? Tâm trạng Tô Lạc Lạc rối bời đi về phòng, lăn qua lộn lại có chút khó ngủ. Đều tại người đàn ông này quá đáng ghét, về sau cô không thể để anh ta có cơ hội làm vậy nữa. Sáng sớm. Long Dạ Tước nhận được điện thoại của mẹ anh, bên nhà họ Tô cả kia đã đồng ý rồi, Long Dạ Tước vốn dĩ là muốn Tô Vĩ Khâm và Uông Nguyệt Dung đến xin lỗi Tô Lạc Lạc, nhưng bây giờ cô không muốn đối mặt với hai người kia, chuyện này trước mắt cứ gác lại đã, chờ Tô Vũ Phỉ được thả ra rồi hẵng đến xin lỗi cô. Vợ chồng Tô Vĩ Khâm nghe thấy Long Dạ Tước đồng ý không để con gái phải ngồi tù, đều thở phào nhẹ nhõm, bây giờ chỉ là tạm giam một tháng, đối với Tô Vũ Phỉ đã là hình phạt nhẹ nhàng nhất rồi. Buổi trưa, Long Dạ Tước đi tới công ty, Tô Lạc Lạc một mình ở nhà đọc sách, đúng lúc này điện thoại của cô vang lên, cô cầm lên nhìn, chị Mai đã mấy ngày không liên lạc với cô thế mà lại gọi đến. Sao chị ta lại gọi cho cô? “Alo, chị Mai.” Tô Lạc Lạc vẫn là vô cùng khách khí nghe máy. “Lạc Lạc, em ở nhà sao?” “Vâng ạ!” “Em có rảnh thì qua đây xem Dạ Trạch Hạo được không? Cậu ta bị thương.” “Cái gì? Sao anh ấy lại bị thương?” “Hôm qua là ngày đầu tiên cậu ấy quay phim mới, lúc quay cảnh tai nạn cậu ấy bị đụng, chân trái bị thương rồi. Sáng nay mới xuất viện về nhà, cậu ấy lại không muốn để ai tới thăm, chị nghĩ, em đi cậu ấy chắc chắn sẽ hoan nghênh.”: “Có nghiêm trọng lắm không?” “Tuy là không tổn thương tới xương, thế nhưng cũng khá nghiêm trọng, em mau đi thăm cậu ấy một lát đi!” “Được! Bây giờ anh sẽ đi thăm anh ấy.” “Một lúc nữa chị để trợ lí đem một ít thức ăn tới, em hầm một chút canh bổ cho cậu ấy uống nhé, để cậu ấy bồi bổ cơ thể.” “Được! Em biết rồi.” Tô Lạc Lạc nói xong liền cúp máy. Cô có chút lo lắng cho Dạ Trạch Hạo, anh ta làm sao lại bị thương cơ chứ? Tô Lạc Lạc chạy đến cửa nhà của Dạ Trạch Hạo, đưa tay nhấn chuông cửa, hướng mặt về phía camera nói: “Dạ Trạch Hạo, là tôi đây, mở cửa đi.” Cạch một tiếng, cửa mở ra, Tô Lạc Lạc mau chóng đẩy cửa bước vào, đi tới bên ghế sô pha trong phòng khách, chỉ thấy Dạ Trach Hạo một chân bó thạch cao, ngồi đó nghe nhạc. Tô Lạc Lạc vội ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn chân của anh, quan tâm hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?” Dạ Trạch Hạo tháo tai nghe xuống, nhìn cô: “Sao em lại qua đây?” “Chị Mai gọi điện cho tôi, chị ấy nói anh không muốn ai tới chăm sóc anh, sao anh lại tùy hứng như vậy chứ? Anh đang bị thương đó!” Tô Lạc Lạc có chút khổ tâm nói. Dạ Trạch hạo nhếch môi cười thầm, anh biết ngay là chị Mai sẽ làm vậy, mà chị Mai chỉ cần cầu xin cô là cô sẽ mềm lòng qua đây chăm sóc anh..