Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL
Chương 150
Trong căn phòng trên lầu hai, sau khi Dạ Trạch Hạo đoán được chuyện gì đang xảy ra anh ta lập tức vươn tay kéo Tô Lạc Lạc lên, kéo cô ôm vào trong ngực: “Lạc Lạc, tôi đưa em đến bệnh viện.
”
Khi Tô Lạc Lạc bị Dạ Trạch Hạo kéo vào trong lòng, sự khó chịu ở sâu trong lòng lập tức biến thành vui sướng, cô hơi sủng sốt nhưng mà lúc này lý trí của cô có chút mơ hồ rồi…
Cô đột nhiên chủ động quấn lên cổ Dạ Trạch Hạo, thân thể cũng dán lên người anh ta.
Dạ Trạch Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồ mê người đang ngẩng lên, cổ họng anh ta thắt lại, đây vốn là người con gái mà anh ta hằng mong ước cho nên dưới tình huống như vậy làm sao anh ta có thể kiềm chế được?
Lẽ nào anh ta không nên đưa cô đến bệnh viện mà trực tiếp giúp cô giải quyết sao?
Hô hấp của Dạ Trạch Hạo có chút gấp gáp, anh ta nhìn đôi môi đỏ mọng đang hé mở của Tô Lạ Lạc, anh ta nuốt nước bọt rồi có chút không kiềm chế được mà dùng một tay kìm lấy eo của cô, một tay chế trụ cái ót, anh ta chậm rãi cúi người xuống, chuẩn bị hôn vào cặp môi đỏ mọng của cô…
Mà đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó thô bạo đá một cước văng ra…
Dạ Trạch Hạo lập tức quay đầu.
Ở cửa ra vào, khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm đan xen sự tĩnh mịch lãnh lẽo, quả thực còn lạnh hơn so với tuyết rơi mùa đông khắc nghiệt.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân phát ra hơi thở nham hiểm và lạnh lùng.
Giờ phút này hình ảnh Dạ Trạch Hạo ôm Tô Lạc Lạc ở cùng một chỗ làm anh rất khó không nghĩ đến giữa hai người bọn họ đang làm cái gì, bọn họ đang hôn nhau, bọn họ ôm chặt nhau, đưa lưng về phía anh, không biết là hôn bao lâu rồi!
Còn nữa, sau lưng anh bọn họ chuẩn bị làm gì trong căn phòng này?
Giờ khắc này Long Dạ Tước cảm thấy vô cùng phẫn nộ vì có cảm giác bị phản bội, điều này làm anh đột ngột bước đến đẩy người phụ nữ trong lòng Dạ Trạch Hạo ra, sau đó giáng một cú đấm trời giáng vào khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo bị đánh ở một bên, sau đó giây tiếp theo Dạ Trạch Hạo vung một quyền, Long Dạ Tước không nghĩ đến anh ta sẽ đánh trả nên bên mặt cũng bị một quyền đánh trúng.
Tô Lạc Lạc khó chịu, đôi mày thanh tú nhíu lại nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau, cô dùng hết sức lực thấp giọng kêu một tiếng: “Đừng đánh nữa…”
Long Dạ Tước nheo đôi mắt sắc bén và lạnh lùng nhìn cô gái đang trên ghế sô pha, lúc này mọi sự tức giận của anh đều bị thay thế bằng sự khiếp sợ.
Tô Lạc Lạc khuôn mặt đỏ bừng, hơn nữa sắc mặt cũng vô cùng thống khổ, anh lập tức tiến đến nói nhỏ với cô: “Lạc Lạc, em sao vậy?”
“Chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ấy bị bỏ thuốc sao?” Dạ Trạch Hạo đứng một bên tức giận gầm lên.
Long Dạ Tước lập tức đưa tay qua sờ trán, khuôn mặt, còn có tay của Tô Lạc Lạc, quả nhiên nóng đến kinh người.
“Cô ấy như vậy lâu chưa?” Long Dạ Tước nhìn về phía Dạ Trạch Hạo.
“Đã được một lúc rồi.
” Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Trạch Hạo vẫn còn vết nắm đấm!
Mà khuôn mặt của Long Dạ Tước cũng có vết sưng đỏ nhàn nhạt, vươn tay ôm ngang Tô Lạc Lạc đi ra ngoài.
Dạ Trạch Hạo nói với bóng lưng anh: “Tốt nhất là anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện.
”
Câu này là đang cảnh cáo anh không được phép lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, bây giờ Tô Lạc Lạc chỉ là bị bỏ thuốc thôi chứ không phải tỉnh táo cho nên anh không nên áp dụng phương pháp kia để trị cho cô.
Long Dạ Tước giống như là không nghe thấy, ôm Tô Lạc Lạc bước nhanh ra ngoài.
Tô Vũ Phỉ đang trốn sau cây cột nhìn Long Dạ Tước ôm Tô Lạc Lạc trong lòng đi nhanh như bay xuống lầu, cô ta lập tức sửng sốt, tại sao Long Dạ Tước lại không hiểu lầm cô? Còn ôm cô đi xuống nữa.
Tô Lạc Lạc đang trong cơn mơ mơ hồ hồ cảm thấy mình được ôm, cô biết người ôm cô là Long Dạ Tước, hơn nữa được anh ôm như vầy thân thể cô cảm thấy rất thoải mái, cô chưa bao giờ muốn gần anh như thế, muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
Cô là bị sao vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, hô hấp cũng trở nên gấp rút.
Hơn nữa còn…. nóng quá, nóng quá…
Toàn thân cô như bị bỏ thả vào nồi lẩu vậy.
Tô Lạc Lạc được Long Dạ Tước ôm nhanh chóng ngồi vào trong xe, anh để vệ sĩ lái xe, bản thân cùng Tô Lạc Lạc ngồi ở ghế sau, anh kéo vách ngăn xuống, chỗ ngồi phía sau liền trở thành không gian riêng tư.
Tô Lạc Lạc nằm y nguyên trong ngực của Long Dạ Tước. cô cố gắng nắm chặt hai tay muốn bản thân tỉnh táo một chút nhưng xung quanh đều là hơi thở mát lạnh tràn đầy hormone nam tính của người đàn ông này, cô khống chế không nổi liền vươn tay ôm lấy anh.
Đôi mắt quyến rũ mờ mịt của Tô Lạc Lạc say mê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, bàn tay nhỏ bé nhịn không được xoa lên khuôn mặt anh: “Giúp…giúp em…khó chịu quá…Long Dạ Tước…giúp em…”
Nghe cô nỉ non nhỏ nhẹ cầu xin anh, hơi thở nóng bừng trong miệng phun ra.
Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước cứng đờ, anh nghiêng người ghé sát vào tai cô khàn giọng nói: “Em xác định muốn anh giúp em sao?”
“Ừm…thật khó chịu.
” Sự tỉnh táo của Tô Lạc Lạc đã bị thuốc khống chế, cô không thể bình tĩnh suy nghĩ được nhưng trong lòng cô tìm kiếm sự giúp đỡ của Long Dạ Tước chính là hi vọng anh có thể tìm được một cách nào đó để cô dễ chịu hơn.
Nhưng dưới sự khống chế của thuốc làm cho đôi mắt cô có chút tan rã, cô khó chịu thốt ra một tiếng rên rỉ đầy quyến rũ.
Gương mặt tuyệt đẹp của Long Dạ Tước lọt vào mắt cô, không thể hiểu tại sao, cô rất muốn được gần anh, cô muốn hôn lên đôi môi gợi cảm của anh…
Tô Lạc Lạc lập tức ngồi lên đùi anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, gương mặt mang theo chút ngây ngô cứ như vậy mà chủ động hôn xuống môi anh.
Thân thể Long Dạ Tước phải kiềm chế đến cực điểm, anh muốn nhân cơ hội này để thưởng thức sự ngọt ngào của cô thế nhưng mà không thể đảm bảo sau khi cô tỉnh táo có hận anh hay không.
Không dễ gì mới xây dựng được một chút tình cảm với cô, nếu bây giờ anh mạnh mẽ muốn cô thì sẽ lại quay về để xuất phát, cũng có chút không đáng, dù sao anh có thể chờ, chờ sau khi cô yêu anh rồi thì cô sẽ là người của anh thôi.
Vì vậy anh không do dự có nên làm hay không.
Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này căn bản là đang châm lửa, xem ra Long Dạ Tước phải nói cho cô biết hậu quả rồi.
“Tô Lạc Lạc, em tỉnh táo một chút, em bị bỏ thuốc, bây giờ anh muốn nói với em, em xác định muốn anh cứu em sao?”
“Muốn…muốn…”Tô Lạc Lạc khó chịu sắp phát khóc đến nơi, anh lại còn không cứu cô.
“Ý của em là muốn tối nay anh ngủ cùng em?” Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Long Dạ Tước ghé sát vào tai cô hỏi.
Thần kinh trung ương của Tô Lạc Lạc đang bị thuốc điều khiển nhưng bởi vì những lời này lập tức bị dọa cho tỉnh táo, cô kêu to: “Không muốn…không muốn…Long Dạ Tước, đưa em đến bệnh viện…cứu em…đưa em đến bệnh viện được không?”
Long Dạ Tước không nghĩ đến người phụ nữa này đã nóng thành như vậy nhưng vừa nói muốn ngủ với cô cô liền có thể duy trì một tia lí trí mà cự tuyệt anh.
Trên thực tế trong tình huống như thế này, ngay cả khi thật sự muốn cô thì sau khi cô tỉnh dậy cũng sẽ khó bề ăn nói.
Dù sao thì tình hình khẩn cấp.
“Được, anh đưa em đến bệnh viện.
” Long Dạ Tước bỏ qua cơ hội lần này, kéo tấm màn che nói với vệ sĩ: “Đến bệnh viện gần nhất.
”.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
27 chương
46 chương
11 chương
1391 chương