Tô Lạc Lạc dùng hàm răng trắng ra sức cắn cánh môi, vẻ mặt bối rối. Nếu cô thật sự mang theo bọn trẻ đi cùng anh có nghĩa là nhà họ Tô sẽ không buông tha cô. Người đàn ông này là vị hôn phu của Tô Vũ Phỉ., nhưng lại là cha của con cô. Chuyện năm đó hình như không giấu diếm được. – Mẹ, mẹ… Hai đứa trẻ thấy mẹ lâu như vậy chưa đến lập tức từ chỗ ngồi chạy lại. Tô Lạc Lạc bối rối ngẩng đầu, thấy hai đứa con đang chạy về phía cô, cô cúi người, mỗi tay bế một đứa lên. Tô Tiểu Hinh ôm mẹ, khuôn mặt nhỏ gục vào cổ cô, còn Tô Tiểu Sâm lạnh lùng nhìn người đàn ông, giống như là ông ta đã thừa lúc cậu không chú ý để bắt nạt mẹ mình. Long Dạ Tước cúi người, nhìn cậu nhóc có khuôn mặt đang hờn giận kia nói: – Xin chào, tôi là Long Dạ Tước là ba ba của hai con. Tô Tiểu Hinh lập tức ngẩng mặt từ cổ mẹ lên, vui mừng hỏi – Ông thật sự là ba ba của chúng ta sao? – Mặc kệ ông là ai, nếu ông dám bắt nạt mẹ tôi, tôi sẽ không thích ông. Tô Tiểu Sâm hừ một tiếng, cậu ta cảm giác tâm tình của mẹ không tốt. Tô Lạc Lạc thấy con trai bảo vệ mình như vậy trong lòng hơi lo lắng, cô khuyên con: – Tiểu Sâm, ông ấy không bắt nạt mẹ. Từ giờ trở đi chúng ta sống cùng ông ấy được không? – Không phải chúng ta sẽ ra nước ngoài sao? Tô Tiểu Hinh chớp mắt hỏi. – Không đi nữa, chúng ta sống ở thành phố này. Tô Lạc Lạc nói xong đứng dậy nhìn về phía người đàn ông cao lớn – Đừng quên lời hứa của anh. Long Dạ Tước cười cười – Đến giờ tôi vẫn luôn giữ lời. Tô Lạc Lạc không dám đối diện với ánh mắt của anh – Hiện giờ anh dẫn chúng tôi đi đâu? – Đến biệt thự riêng của tôi – Mẹ, ông ấy thật sự là ba ba của bọn con sao? Nhưng mẹ đã từng nói ba ba của con đã ngủ dưới đất. Tô Tiểu Hinh bị Tô Lạc Lạc nắm tay đi ngẩng đầu lên hỏi. Khuôn mặt người đàn ông đi bên cạnh trở nên khó nhìn liếc mắt nhìn cô một cái. Cô gái này dám nói với bọn trẻ là anh đã chết sao? Chết tiệt, cô gái này rôt cuộc giáo dục con anh như thế nào vậy? Khi mấy người ra khỏi sân bay, buổi lễ đính hôn ở khách sạn Hoàng Gia đã tan. Nhà họ Long có vài người gọi điện thoại cho Long Dạ Tước nhưng anh không nghe điện thoại mà Tô Vũ Phỉ cũng gọi hơn mười lần, anh cũng không bắt máy. Nhà họ Long cũng không sao. Biệt thự nhà họ Tô lúc này mới là oán khí tận trời. Khuôn mặt phu nhân của Vương Nguyệt Dung tức giận đến rơi mấy lớp phấn, nhìn Tô Vĩ Khâm đang ngồi đối diện tực giận nói: – Ông xem, một lễ đính hôn tốt đẹp của con gái bị cô con gái riêng của ông làm hỏng. – Tôi cũng không ngờ, cô ta đột nhiên xuất hiện. Trong mắt Tô Vĩ Khâm đã từ lâu đã không có cô con gái này. – Còn có hai đứa trẻ bên cạnh cô ta là sao? Cô ta sinh hai đứa bé khi nào? Còn chạy đến sảnh tiệc đính hôn quấy rối. Tôi thấy rõ ràng là cô ta cố ý phá hỏng hôn lễ của con gái chúng ta. Vương Nguyệt Dung tức giận đến cắn răng. Lúc này, Tô Vũ Phỉ đang chậm rãi bước xuống cầu thang màu trắng ngà, mắt cũng hơi hồng. Khi cô xuống lầu nghe mẹ nói trong lòng cũng tức giận. 5 năm trước Tô Lạc Lạc đã biết mất trước mặt bọn họ. Vì sao lại cố tình xuất hiện trong lễ đính hôn của cô? Không phải cô ta cố ý còn là gì? Chắc chắn là báo thù năm đó ba không đưa tiền cứu mẹ cô ta. – Ba, mẹ chuyện này chúng ta phải bàn bạc kỹ. Lễ đính hôn của con và Dạ Tước chỉ lui lại sẽ không hủy bỏ. Tô Vũ Phỉ ngồi xuống sô pha khuôn mặt đã bình tĩnh lại..