Tô Lạc Lạc nhanh chóng làm theo lời anh. Sau khi làm xong, cô thấy gạc cầm máu có tác dụng, máu chảy trên tay anh chậm lại, cuối cùng cũng ngừng chảy. Nhưng trên chỗ ngồi, trong tay anh toàn là vết máu tươi, có một chút đau lòng khi nhìn thấy. Sau khi Tô Lạc Lạc lấy gạt vải quấn quanh chỗ băng bó cho anh, cô liền hít mũi một cái. Những giọt nước mắt đau lòng xoay vòng trong hốc mắt. Đầu óc cô chỉ toàn hình ảnh vết thương của anh. Lúc đó, anh chỉ nhìn chằm chằm về phía cô không chớp mắt, dường như vết thương không tồn tại trên thân thể anh. “Anh vừa rồi … tại sao anh không tránh? Rõ ràng anh có thể tránh được …” Sau khi nhìn thấy kỹ năng của anh, Tô Lạc Lạc biết rằng tên cầm đầu kia hoàn toàn không thể tấn công anh. Long Dạ Tước dùng đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm cô: “Tôi không muốn tránh.” “Tại sao?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu hỏi, nhưng trong lòng cô đã hiểu rõ. Anh là vì đang bảo vệ cô, anh bắt buộc phải nhìn cô, sợ con dao trong tay người đàn ông kia sẽ làm cô bị thương. “Anh thật là ngốc …” Tô Lạc Lạc trong nháy mắt có chút bối rối, trong miệng thì chửi anh. Long Dạ Tước cong môi cười: “Hôm nay, em thật thông minh, biết gọi tới số điện thoại của anh.” Tô Lạc Lạc đâu có thời gian rút điện thoại. Bởi vì khi cô rút điện chính là lúc cô bị con dao kia uy hiếp, tất nhiên cô chỉ có thể thuận tay cất điện thoại vào túi xách. “Sao anh không cúp máy?” Tô Lạc Lạc hiếm khi nói chuyện ôn hòa với anh như vậy. “Em có muốn tôi cúp máy không?” “Tôi…Tôi đương nhiên không muốn, nhưng khi anh đến cứu tôi, tại sao anh không mang theo vệ sĩ? Đề phòng…” “Hôm nay tôi chỉ mang theo hai vệ sĩ. Tôi hi vọng bọn họ có thể bảo vệ tụi nhỏ về tới nhà họ Long bình an. Điện thoại của tôi lúc đó đang giữ liên lạc với em, em nghĩ tôi có thể gọi người đến không?” Tô Lạc Lạc nhìn anh: “Nhưng … nếu nhiều người hơn thì sao?” Điều gì sẽ xảy ra nếu có hai mươi kẻ bắt cóc ngày hôm nay? Liệu anh có thể đấu một chọi hai mươi không? “Không có nếu như, cho dù là một đấu một trăm thì tôi vẫn phải đến. Bởi vì tôi không muốn con của tôi không có mẹ.” Lúc nói ra câu này, khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước chỉ cách cô một gang tay. Tô Lạc Lạc cảm giác được hơi thở của anh trên mặt cô, trong lòng tràn ngập phức tạp. Người đàn ông này mặc dù nói là vì tụi nhỏ, thế nhưng, cuối cùng anh là vì cứu mạng cô. Dù nói thế nào đi chăng nữa, anh bất chấp nguy hiểm đến tính mạng đã chạy đến cứu cô, làm cho cô cảm động. Anh vừa rồi giống như một thiên sứ tới thế giới, thắp lên hi vọng và sức sống cho trái tim tuyệt vọng của cô. Hơn nữa, nếu không có sự xuất hiện của anh, cô sẽ trải qua số phận còn tồi tệ hơn cả cái chết. Lúc Tô Lạc Lạc còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên phát hiện khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông càng ngày càng gần, Tô Lạc Lạc lập tức cảm giác được anh định làm gì. Anh ấy muốn hôn cô. Theo bản năng, cô giấu đầu mình về phía sau. “Đừng lẩn tránh, để anh hôn một cái.” Người đàn ông đột nhiên độc đoán nói. Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, sau đó cô ngoan ngoãn đưa cái đầu nhỏ của mình trở lại vị trí ban đầu, người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu hoắm mang theo nụ cười mãn nguyện. Tô Lạc Lạc mở to mắt nhìn khuôn mặt rất đổi tuấn tú của người đàn ông này, đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, lộ ra hơi thở quyến rũ. Anh đang tiến lại gần, lông mi dài của cô hoảng sợ rung lên, hai tròng mắt to tròn không ngừng đảo quanh, tuy nhiên, môi người đàn ông vô cùng nhẹ nhàng áp lên đôi môi đỏ mọng của cô. Tô Lạc Lạc thở một hơi, cảm giác được đôi môi ôn nhu của anh nhẹ nhàng cọ xát môi cô, trong cơ thể cô có một luồng điện lạ chạy qua. Như thể cảm nhận được phản ứng của cô, người đàn ông nhướng mày, thì thầm một tiếng, cười thầm trong lòng. Trong con ngươi của đôi mắt sâu thẳm kia, quét qua một tia quỷ dị. Mặc dù lúc này, anh muốn nếm thử vị ngọt trong miệng cô. Thế nhưng, vẫn là nên đưa người phụ nữ này về nhà trước. Hơn nữa, trải qua sự việc này, anh tin rằng trong tương lai, anh và người phụ nữ này rất nhanh sẽ có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. “Vừa rồi trong xe, mấy người đó có đụng vào chỗ nào không?” Anh đột nhiên hỏi dò. Tô Lạc Lạc đáy mắt còn có chút mơ hồ, vội vàng lắc đầu, thành thật trả lời: “Không có!” Long Dạ Tước nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi mới tin cô. Khởi động xe và lái ra khỏi ngã ba, nhanh chóng chạy về hướng trung tâm thành phố, tiến về nơi biệt thự của anh. Tô Lạc Lạc từ trong xe lấy điện thoại di động ra, phát hiện ra điện thoại hết pin khi đang gọi điện. Hiện tại không biết Dạ Trạch Hạo có đang lo lắng không cho cô không? Long Dạ Tước thở dài khi thấy cô cầm điện thoại, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên trầm xuống: “Trong xe của anh không được nghĩ đến người đàn ông khác.” Tô Lạc Lạc lập tức kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông này có khả năng nhìn thấu suy nghĩ của cô sao? Tại sao cô nghĩ gì anh cũng có thể đoán được? Tô Lạc Lạc không có phủ nhận bởi vì cô thật sự đang nghĩ đến Dạ Trạch Hạo. “Đừng quên vừa rồi em đã hứa với anh cái gì, sáng mai nghỉ làm ở chỗ Dạ Trạch Hạo, nói em không làm nữa.” Thực tế Long Dạ Tước có chút hối hận. Vừa rồi trong hoàn cảnh đó, nên yêu cầu người phụ nữ này gả cho anh, có thể đang trong lúc lo lắng và khủng hoảng lý trí, cô ấy sẽ đồng ý. Thế nhưng, điều anh nghĩ được lúc đó hoàn toàn chỉ là kêu cô rời khỏi Dạ Trạch Hạo. “Nhưng… nhưng em đã ký hợp đồng năm năm với anh ta, nếu em vội vàng nói không làm nữa thì sẽ phải bồi thường thiệt hại.” Tô Lạc Lạc cắn môi, cô nghĩ, chuyện này có chút khó khăn? “Mang bản hợp đồng mà em đã ký với anh ta đưa cho anh, anh sẽ bảo luật sư của anh xem cho em, tính toán cần bù bao nhiêu tiền, anh sẽ trả thay em.” “Hợp đồng nằm trong tay Dạ Trạch Hạo.” “Vậy thì hỏi anh ta. Nếu anh ta làm khó dễ em, anh sẽ thay mặt em lộ diện.” Long Dạ Tước nhất định phải làm cho cô rời khỏi đó. Tô Lạc Lạc hơi giật mình nhìn anh: “Tại sao anh muốn em rời khỏi anh ta?” “Bởi vì anh không thích.”Giọng điệu của Long Dạ Tước chán ghét. Tô Lạc Lạc nuốt nước miếng, chẳng lẽ người đàn ông này vẫn nghĩ đến việc sẽ kết hôn với cô sao? “Không ngờ Tô Vũ Phỉ lại độc ác như vậy.” Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói. Sắc mặt Long Dạ Tước cũng căng thẳng, đáy mắt lóe lên một tia độc ác. Món nợ này, anh nhất định sẽ trả lại cho nhà họ Tô gấp đôi. “Em yên tâm, chuyện này anh sẽ bắt nhà họ Tô phải trả giá.” Long Dạ Tước lạnh lùng nói. Tô Lạc Lạc sửng sốt, quay đầu nhìn anh. Long Dạ Tước đồng thời cũng liếc xéo cô: “Trừ phi em nuốt được cục tức này.” “Em nuốt không trôi!” Tô Lạc Lạc có thể nuốt được sự tức giận này sao? Tô Vũ Phỉ ức hiếp người quá đáng. “Chuyện đã như vậy, em cứ chờ xem kết cục của nhà họ Tô!”Ánh mắt của Long Dạ Tước đằng đằng sát khí. Tô Lạc Lạc mím môi không muốn nói gì, nhưng cô thật sự rất bất ngờ và cảm kích vì người đàn ông này đã đứng về phía cô. Về đến biệt thự, Tô Lạc Lạc cầm điện thoại đi sạc pin, cô vội vàng đi tắm, chà đi chà lại mấy lần những chỗ mà bọn bắt cóc đụng vào trên người cô..