Tô Lạc Lạc yên lặng quan sát, đầu óc trống rỗng như không nghĩ được gì khác nữa. Giúp việc đã làm xong bữa tối, Tô Lạc Lạc nhất định phải đưa hai đứa nhóc đi tắm rồi mới được ăn cơm vì đứa nào đứa nấy đều một thân mồ hôi. Tô Lạc Lạc tắm xong cho con gái, thu dọn một hồi, đi ra đã thấy Tô Tiểu Sâm cùng Long Dạ Tước từ phòng của anh bước ra. Long Dạ Tước cũng đã thay đồ mới, trên tóc vẫn còn ướt, rõ ràng là cũng vừa mới tắm xong. Lúc này Tô Lạc Lạc lại nghe thấy con trai cất lên một câu: “Ba, tại sao chim nhỏ của ba to như vậy còn của con lại nhỏ như thế?” Đại não Tô Lạc Lạc nổ ầm ầm, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt thành thật của con trai mình đang nhìn người nào đó. Mà gương mặt của người nào đó rõ ràng cũng có mấy phần cứng lại, anh trầm thấp cười một cái: “Yên tâm, của con sau này cũng sẽ lớn lên.” “Ừm. Con cũng phải giống ba biến to như vậy.” Tô Tiểu Sâm một mặt chắc nịch nói. Tô Lạc Lạc không nghe nổi cuộc nói chuyện của bọn họ nữa. Đúng lúc cô chuẩn bị thu hồi tầm mắt, đôi mắt thâm thúy có chút ý tứ khó hiểu của người đàn ông vô tình va vào ánh mắt cô, Tô Lạc Lạc vội vàng né tránh. Nhưng đổi lại là tiếng cười trầm thấp của anh: “Nghe thấy?” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng: “Sau này đừng tắm ở trước mặt con trai nữa, anh như vậy sẽ dạy hư nó.” “Cái này gọi là thú vui ba con, em không hiểu được đâu.” Long Dạ Tước trầm giọng trả lời. May là Tô Tiểu Hinh đã xuống lầu trước rồi. Tô Lạc Lạc không muốn tiếp tục chủ đề này nữa. Xuống lầu, bữa tối vẫn như mọi khi vô cùng phong phú, hơn nữa còn có cua. Tô Lạc Lạc có chút đói, muốn ăn một bữa thật ngon. Bọn nhóc cũng rất đói, Tô Lạc Lạc cầm lấy một con cua, lấy thìa xúc thịt cua cho con gái ăn, mà càng cua cứng quá, nhất thời cô có chút hết cách. Bên cạnh có để một bộ dụng cụ nhưng cô lại không biết dùng. “Mẹ, hay là mẹ để ba giúp đi!” Tô Tiểu Hinh thấy mẹ không tách được càng cua ra, liền nghĩ đến ba bé không có gì là không biết làm. Long Dạ Tước không hề ghét bỏ cầm lấy càng cua mà Tô Lạc Lạc đã cắn, anh ung dung cầm dụng cụ lấy phần thịt cua ra bỏ vào bát con. Tô Lạc Lạc mở to mắt nhìn theo từng động tác của anh, phát hiện tại sao người đàn ông này làm chuyện gì cũng có thể tao nhã đến vậy! Thật không công bằng! Cô ăn một con cua thôi mà không còn tí hình tượng nào đây! “Ngon quá đi! Ba, ba cũng cho một ít thịt cua vào bát của mẹ đi!” Tô Tiểu Hinh có ăn vẫn không quên mẹ. “Ách, mẹ không ăn.” Tô Lạc Lạc lập tức từ chối, cô không muốn người đàn ông này giúp. Tuy rằng cô thích ăn. Vậy mà anh lại lấy con cua cuối cùng, lấy thịt cua ra, gắp bỏ vào bát Tô Lạc Lạc. Tô Lạc Lạc sững sờ vài giây, không còn cách nào khác là gắp lên ăn. Bữa tối kết thúc trong tiếng cười của hai bạn nhỏ. “Mẹ, ngày kia là sinh nhật của mẹ đó!” Đột nhiên Tô Tiểu Sâm lên tiếng. Tô Lạc Lạc tính lại kĩ càng, đúng là sinh nhật của cô thật, đến cô còn không nhớ rõ, vậy mà tiểu tử này lại nhớ kĩ như thế. Tô Lạc Lạc cảm thấy rõ ràng ở phía đối diện Long Dạ Tước đang nhìn cô, cô nghĩ thầm, không biết nên tổ chức sinh nhật ra sao đây. “Mẹ, con muốn ăn một cái bánh ga tô thật lớn.” Tô Tiểu Hinh nói chen vào. Tô lạc Lạc suy nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Được, ngày kia mẹ đặt một cái bánh thật to về ăn có được không?” “Ừm! Được ạ! Vậy người một nhà chúng ta cùng tổ chức sinh nhật cho mẹ.” Tô Tiểu Sâm đột nhiên nói, như thể cậu sợ sinh nhật của mẹ sẽ bị ai đó giành vậy. Tô Lạc Lạc suy nghĩ một chút, nếu như mời Hạ Thấm tới thì hình như không được hay cho lắm, dù sao đây cũng là nhà của Long Dạ Tước. Hạ Thấm đến khẳng định là vô cùng mất tự nhiên. Còn không bằng đơn giản mua một cái bánh cho bọn nhỏ ăn là được rồi. “Được, vậy chỉ chúng ta người một nhà ở nhà ăn bánh sinh nhật đi!” Tô Lạc Lạc quyết định như vậy. Ăn tối xong, cho hai đứa nhỏ rửa mặt xong, Tô Lạc Lạc đuổi chúng vào trong phòng, ra lệnh cho hai đứa lên giường đi ngủ, ngày mai vẫn phải dậy sớm đi học đó! Hai đứa nhỏ nằm trên giường, Tô Tiểu Hinh lúc thì ôm anh trai, lúc sau liền ôm con gấu nhỏ đặt ở bên cạnh, sau đó hỏi Tô Tiểu Sâm: “Anh ơi, cần em tặng cho anh con gấu nhỏ này để ôm ngủ không?” “Không cần.” Tô Tiểu Sâm đối với chuyện này không hề có hứng thú. “Ồ” Tô Tiểu Hinh có chút mất hứng, chu miệng. Tô Lạc Lạc cầm lấy một quyển truyện cổ tích ngồi vào bên giường các con. “Mẹ kể cho hai đứa một câu chuyện, sau đó hai đứa ngoan ngoãn đi ngủ nhé?” “Ừm, được ạ!” Hai đứa nhỏ đồng thanh trả lời. Tô Lạc Lạc lật tới câu chuyện bọn nhỏ đều thích nghe, bắt đầu chiếu theo câu chuyện trong sách, tình cảm dạt dào mà kể. Tô Lạc Lạc không hề biết cửa phòng không đóng, bởi vì biệt thự đủ yên tĩnh, giúp việc cũng rời đi, nên không hề có chút ồn ào nào. Giọng Tô Lạc Lạc hết sức ngọt ngào, dễ nghe. Sau khi kể chuyện xong, Tô Tiểu Hinh lại đòi cô hát một bài hát ru. Tô Lạc Lạc chiều theo ý con, hát một bài hát trước đây cô hay hát dỗ con ngủ : “Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng của mẹ, bàn tay mẹ đưa con nhẹ nhàng…” Tiếng hát của Tô Lạc Lạc rất có sức thôi miên, hai đứa nhóc trong chốc lát đã chớp chớp mắt, dáng vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ. Tô Lạc Lạc còn chưa hát hết bài, bọn nhóc đã nhắm mắt đi vào giấc mộng rồi. Tô Lạc Lạc ém chăn cho con, quay đầu lại thì bị dọa cho sợ hết hồn. Không biết từ lúc nào ngoài cửa phòng đã xuất hiện một bóng người cao lớn. Tô Lạc Lạc lúng túng, vừa nãy cô kể chuyện cổ tích rồi hát người đàn ông này nhất định đã nghe thấy hết hồi! Mặt Tô Lạc Lạc hơi ửng hồng đi ngang qua anh, đồng thời nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Sau khi đóng cửa, Tô Lạc Lạc định đi về phòng mình. Đúng lúc này, Long Dạ Tước trầm giọng hỏi cô: “Em muốn tổ chức sinh nhật như thế nào?” Tô Lạc Lạc ngơ ngác vài giây, anh vậy mà lại hỏi chuyện này, cô nhàn nhạt đáp: “Thì mua một cái bánh cho bọn nhỏ ăn thôi! Còn có thể thế nào nữa?” Nói xong, cô liền trở về phòng, để an toàn, cô còn khóa trái cửa phòng lại. Đứng trước cửa, trong một không gian yên tĩnh, Long Dạ Tước nghe thấy Tô Lạc Lạc ở bên trong khóa cửa, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, người phụ nữ này thật sự không tin tưởng anh đến nỗi vậy sao? Thời thời khắc khắc đề phòng anh như vậy? Tô Lạc Lạc nằm trên giường, không khỏi nhớ lại những gì nói với Long Dạ Tước lúc ở trên xe chiều nay, càng nghĩ càng tức, anh ta dựa vào đâu mà chỉ vì cô lại muốn ra tay với Dạ Trạch Hạo chứ? Trong bực bội, Tô Lạc Lạc bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Nhưng Long Dạ Tước lại không ngủ nhanh được như vậy, trong đầu anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, nghĩ tới tin đồn tình cảm của cô và Dạ Trạch Hạo, may mà lúc nói chuyện trên xe anh đã dụ được cô nói ra. Vẻ mặt cùng giọng điệu lúc đó của cô, anh tin cô. Nói như thế, hiện tại cô và Dạ Trạch Hạo thật sự chỉ là quan hệ công việc? Không hề đi quá giới hạn?.