Người Bình Thường
Chương 9
Phùng Tiêu dẫn hai người đến một phòng nhỏ chờ hai người họ chọn món ăn rồi rời đi. Tưởng Bác Sâm uống một ngụm rượu, “Sao lúc trước tới đây không nhìn thấy cậu ta nhỉ.”
Thư Quân cũng nhấp một ngụm, cậu hơi không quen với vị rượu trái cây này bèn uống một ngụm trà lúa mạch để nén xuống, “Nghe phục vụ hồi nãy nói, cậu ta mới được điều từ chỗ khác tới. Bên này là cửa hàng chính, xem ra là thăng chức rồi.”
Cậu liếc nhìn sắc mặt Tưởng Bác Sâm, thấy cũng không khó coi như nãy, lúc này mới yên lòng. Cậu cũng không muốn Tưởng Bác Sâm nuốt giận mà ăn cơm, suy nghĩ một chút lại lấy lòng dùng tay chọc chọc bụng hắn – xúc cảm dưới tay là cơ bụng rắn chắc: “Nếu anh không vui thì chúng ta đổi chỗ khác nhé?”
Tưởng Bác Sâm nắm chặt tay cậu giơ lên, cúi đầu hôn ngón tay thon dài của Thư Quân một cái: “Cũng không phải là không vui, dù sao cũng qua nhiều năm vậy rồi – Chỉ là có chút bất ngờ thôi.”
Người này đã từng là bạn cùng lớp thời cấp ba của họ, cũng đã từng là bạn bè của Thư Quân.
*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*
Lúc trước tuy rằng Thư Quân khăng khăng không chịu thừa nhận quan hệ giữa hai người, nhưng cũng chưa từng hết sức che giấu trước mặt bạn bè. Chảng qua hồi đó phần lớn bạn bè còn rất ngây thơ, thậm chí không ít người cảm thấy hai người này chỉ đơn thuần là quan hệ rất tốt, cũng không hiểu nhầm.
Đối với loại thái độ này hai người cảm thấy vui như mở cờ, chưa từng tận lực comeout. Nhưng nếu có bạn bè thân thiết hỏi đến, họ cũng không chối, trái lại còn thoải mái thừa nhận.
Ngày liên hoan kết thúc thi đại học, đa số mọi người đều uống rượu. Thư Quân và Tưởng Bác Sâm không ngồi cùng bàn, chỉ lúc lớp trưởng bảo tất cả bạn học uống một chén rượu mới giơ chén ra hiệu với Tưởng Bác Sâm.
Ăn chưa được bao lâu, có nam sinh bắt đầu cầm chén rượu đến từng bàn đi mời rượu. Thư Quân vẫn chưa thành niên, tất nhiên là không uống. Người khác uống rượu thì cậu uống trà, thời gian còn lại thì chậm rãi chọn món ăn.
Không ngờ có một chén rượu đặt vào tay, Thư Quân ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Đối diện là đôi mắt đen không thấy đáy của Tưởng Bác Sâm: “Tiểu Quân, hai chúng ta uống một chén nhé?”
Bạn bè chung quanh cũng ồn ào theo, “Uống giao bôi đê!” Ngoại trừ quan hệ quá kém, về cơ bản bạn chung phòng trong lớp đều uống giao bôi. Huống hồ hai người này thân thiết đến độ có thể mặc chung một cái quần, vì vậy với động tác của Tưởng Bác Sâm mấy người cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thư Quân giơ chén trà của mình lên, thử thăm dò hỏi: “Tớ uống trà hả?”
“Oa~ Tiểu Thư Quân còn chưa trưởng thành đâu ~ Tưởng Bác Sâm, cậu muốn uống giao bôi cũng không được rồi ha ha ha ~”
Tưởng Bác Sâm nhìn Thư Quân một cái, bỗng nhiên cầm lấy chén rượu trong tay Thư Quân ngửa đầu uống một hớp, lúc này mới đưa chén rượu còn non nửa đến trước mặt cậu: “Chỉ một ngụm thôi, không say đâu.”
Thư Quân nhìn chén rượu còn một chút kia, tiểu nhân trong lòng tức đến nhảy dựng, nhưng không dám thật sự hô lên: Chỉ là chuyện uống rượu thôi à? Đó là chén cậu đã uống rồi!
Mấy người thật sự biết quan hệ của hai người ở bên cạnh mờ ám cười cười, thầm nghĩ Tưởng Bác Sâm cũng thật sự bắt nạt người yêu của mình. Nhìn dáng vẻ muốn xù lông của Thư Quân kìa, không chừng lát nữa trở lại sẽ làm ầm ĩ với Tưởng Bác Sâm cho coi.
Nhưng trừ mấy người họ ra, so với chuyện thảo luận xem đây là chén rượu của ai, những bạn học khác lại càng thích ồn ào hơn, “Thư Quân cậu uống đi, chỉ có từng ấy thôi, sẽ không bị bố mẹ phát hiện đâu.”
Tưởng Bác Sâm càng được nước lấn tới: “Uống với tớ một chén nào.”
Hắn nói hết sức nhẹ nhàng, mang theo chút yếu thế vì biết Thư Quân luôn nhẹ dạ với mình. Quả nhiên, cậu nhóc đối diện lập tức nhận lấy cốc: “Được.”
Tưởng Bác Sâm hài lòng nhếch khoé miệng, trong tiếng vỗ tay cười đùa của bạn học quấn quít tay với Thư Quân, đồng thời ngửa đầu uống cạn rượu trong chén.
Đây là lần đầu tiên Thư Quân uống rượu, dù chỉ một ngụm cũng lập tức đỏ mặt. Cậu sợ Tưởng Bác Sâm còn muốn làm chuyện gì khác người, nhưng người kia dường như thật sự chỉ là lại đây uống với cậu một chén, uống xong thì không nói câu nào rời đi.
Đầu Thư Quân có chút váng vất, ánh mắt vẫn đuổi theo Tưởng Bác Sâm, đến khi hắn về chỗ ngồi mới thu hồi. Tháy Tưởng Bác Sâm vòng tay ra sau lưng ngoắc ngoắc ngón tay với mình, cậu lập tức nở nụ cười. Mà Phùng Tiêu vẫn ngồi bên cạnh Thư Quân, nhìn cậu và Tưởng Bác Sâm uống rượu. Từ đầu đến cuối cậu ta đều không lên tiếng, thấy Thư Quân nhìn chằm chằm Tưởng Bác Sâm cười ngây ngô mới hạ thấp giọng hỏi một câu: “Thư Quân, cậu với Tưởng Bác Sâm có phải… Tốt quá rồi không”
Phùng Tiêu là kiểu người độc lập trong lớp, luôn theo đuổi kết quả học hành tốt nhất. Thành tích của Thư Quân tốt, cậu ta liền sẵn lòng thân thiết với Thư Quân, còn Tưởng Bác Sâm học lệch nghiêm trọng lại không hề quan tâm. Sau đó Thư Quân đem chuyện này hỏi qua Tưởng Bác Sâm, hắn nói cho cậu biết lúc học cấp hai Phùng Tiêu đã từng cãi nhau mà động thủ với mình một lần. Tuy rằng không quá nghiêm trọng, nhưng có lẽ Phùng Tiêu vẫn vì thế mà bất mãn.
Giờ đây nghe được lời này của Phùng Tiêu, Thư Quân còn say khướt lại nheo mắt nở nụ cười. Cậu Phùng Tiêu này trong mắt chỉ có kết quả học tập, kiểu tám chuyện “Ai với ai thích nhau” truyền trong lớp này cậu ta chưa bao giờ bụng, lại càng không thấy được tim hồng bùm chíu giữa người yêu với nhau. Sao hôm nay lại muốn hỏi đến chuyện này nhỉ?
Thấy cậu không trực tiếp phủ nhận, Phùng Tiêu do dự chốc lát rồi nói: “Cái hôm nghỉ trước khi thi đại học ấy… Tớ về phòng học lấy hộp đựng bút bỏ quên, nhìn thấy các cậu, hình như Tưởng Bác Sâm cũng thấy tớ.” Nói chính xác hơn, cậu ta không chỉ thấy Tưởng Bác Sâm và Thư Quân, mà là nhìn thấy hai người đang hôn.
A… Khi đó Tưởng Bác Sâm đòi nhất định phải hôn mình trong lớp học một cái, nói linh tinh là muốn kỷ niệm thời gian học cấp ba, còn nói trong trường mọi người nghỉ hết rồi, không có ai thấy đâu!
Khi đó cậu nghĩ sắp thi rồi, không thể để Tưởng Bác Sâm tâm tình không tốt mà ảnh hưởng. Do đó dù có chút thẹn thùng, Thư Quân cũng không từ chối hắn, hơn nữa, kỳ thực trong lòng cậu cũng rất muốn hôn môi người yêu trong phòng học để lưu lại kỷ niệm thanh xuân lớp 12… Có điều cậu vẫn muốn giận Tưởng Bác Sâm, hắn ta nhìn thấy Phùng Tiêu sao lại không nói cho mình chứ.
Thấy Thư Quân nhíu mày một cái, Phùng Tiêu hiểu nhầm rằng cậu đang bất mãn vì bị mình phá hỏng, cậu ta bèn vội vàng nói: “Cậu đừng sợ, tớ sẽ không nói cho người khác đâu. Tớ chỉ là có chút không yên lòng nên mới đến hỏi cậu thôi, có phải là tên Tưởng Bác Sâm kia uy hiếp cậu không?”
Thư Quân nở nụ cười. Phùng Tiêu đã làm bạn với cậu ba năm, vẫn có thể tin tưởng được, huống hồ nếu cậu ta đã hỏi thì cũng không cần phải giấu, bèn lắc lắc đầu: “Không phải.”
Phùng Tiêu hơi nghi ngờ mà hỏi một câu: “Thật sự à?”
“Thật sự”. Vành tai Thư Quân dần đỏ, hình như men say nãy uống rượu giờ mới bốc lên. Cậu theo bản năng mà nhìn Tưởng Bác Sâm một cái, lặp lại lần nữa: “Thật đấy, hai đứa tớ ở cùng nhau.”
Phùng Tiêu “À” một tiếng, không nói nữa.
Chuyện này vốn khiến cho Thư Quân cảm thấy vô cùng hài lòng. Dù sao thì thái độ của bạn bè là một sự cổ vũ vô cùng lớn với cậu, đến kiểu người được toàn trường bầu là “Đồ cổ thời ông bà” như Phùng Tiêu cũng không buông lời độc địa không dùng thành kiến mà nhìn cậu và Tưởng Bác Sâm. Thư Quân chỉ muốn, cậu và Tưởng Bác Sâm cố gắng hơn chút nữa, sớm muộn cũng sẽ có ngày có thể bình thản đối diện với cha mẹ, có thể sẽ đến lúc bố mẹ cũng giống thế – dù không ủng hộ, nhưng ít ra cũng không căm ghét.
Nhưng một lần nói chuyện lại khiến cục diện tưởng chừng ấm áp này tan vỡ. Phùng Tiêu học cùng một nơi với Thư Quân, thỉnh thoảng chủ nhật sẽ cùng tụ tập với mấy người bạn cũ trong thành phố. Mọi người đều biết quan hệ của cậu và Tưởng Bác Sâm, lúc gặp mặt còn thường lấy chuyện này trêu đùa, nói Thư Quân là người nhỏ nhất mà lại yêu sớm nhất trong bọn.
Sau một lần gặp, lúc hai người tiện đường về trường Phùng Tiêu hỏi một câu: “Cậu vẫn ở cùng Tưởng Bác Sâm à?”
Ngày thường hầu như Phùng Tiêu chưa bao giờ nói chuyện này với Thư Quân, đến vui đùa cũng không tham gia. Thư Quân cũng không nghĩ nhiều, lúc này nghe cậu ta nói bèn cười: “Đúng thế.”
Phùng Tiêu dường như vô ý mà truy hỏi: “Không phải là trường quân đội quản lý nghiêm lắm à? Các cậu vẫn thường gặp mặt sao? Đây không phải là yêu xa sao? Nghe nói bạn cấp ba của chúng ta cũng vì yêu xa mà chia tay đấy.”
Thư Quân cảm thấy kinh ngạc với chuyện Phùng Tiêu rốt cuộc cũng quan tâm đến tình cảm của bạn học, có điều nhắc tới chuyện này cậu vẫn không nhịn được mà thở dài, “Tất nhiên là rất nghiêm, bọn tớ cũng đã lâu không gặp nhau rồi.” Nhưng vừa than thở xong, lại tự mình không nhịn được bật cười, “Có điều mỗi tuần đều gọi điện, bên kia anh ấy cũng có thể dùng di động lên mạng một chút.”
Trường Tưởng Bác Sâm học mỗi tuần chỉ nghỉ được nửa ngày chủ nhật, nửa ngày này thậm chí còn không đủ để Tưởng Bác Sâm đến chỗ Thư Quân. Vào ngày nhập học hắn đã phải nộp lại di động không thể dùng, chỉ đành thừa dịp chủ nhật ra ngoài lén mua lại một cái. Ngày thường giấu rất kín, chỉ chờ chủ nhật mới lấy ra gọi điện cho Thư Quân. Một khi hai người đã tán gẫu cũng mất vài giờ, do đó tối hôm trước Thư Quân đều sẽ sạc pin thật đầy, chờ Tưởng Bác Sâm gọi điện thoại tới.
Phùng Tiêu thấy dáng vẻ cười đến mắt cũng chứa đầy mật ngọt, nhíu mày một cái: ‘Không phải chứ? Cậu cứ yêu Tưởng Bác Sâm thế à? Tớ cảm thấy hắn không xứng với cậu.”
Nụ cười trên mặt Thư Quân thoáng thu lại, còn tưởng rằng Phùng Tiêu đang nói đùa với mình, bèn nói: “Cái gì mà xứng hay không xứng chứ, cũng có phải là thời cổ đại đón dâu cũng phải xem môn đăng hộ đối không đâu.”
Phùng Tiêu thấy cậu còn cười tít mắt không coi là việc lớn, cũng có chút nóng nảy nói: “Nói thật, tớ cảm thấy tên Tưởng Bác Sâm này tính khí vừa lạnh lùng vừa cứng rắn. Hơn nữa chắc cậu không biết đấy thôi, tớ học cùng trường cấp hai với hắn ta. Người này lúc đánh nhau với người khác ra tay ác độc lắm, bao nhiêu người thấy hắn đều đi đường vòng, có khi một ngày nào đó sẽ đánh cậu đấy.”
Lông mày Thư Quân hơi nhíu lại, nhưng trên mặt vẫn mang ý cười ôn hoà, kiên nhẫn nói: “Không phải, Tưởng Bác Sâm là người rất tốt, tớ rất thích anh ấy. Anh ấy cũng chưa từng đánh tớ, anh ấy rất rất tốt.”
“Hắn ta đã bỏ bùa gì cho cậu thế hả?” Phùng Tiêu nhớ tới dáng vẻ lúc trước Tưởng Bác Sâm đánh một nam sinh mặt đầy máu lại run rẩy. Thời cấp hai, cấp ba cậu ta đều không giao hảo tốt với người này, còn đã từng đánh nhau. Hai người đều là nhìn nhau gai mắt.
Phùng Tiêu cảm thấy rất nhiều người cũng nghĩ như vậy. Thư Quân là người thông minh, bộ dạng cũng đẹp, tính khí lại ôn hoà, cậu muốn tìm kiểu bạn gái nào mà không được, sao nhất định cứ phải ở cùng với loại người như Tưởng Bác Sâm? Kẻ kia tính cách cố chấp, lại là tên đàn ông xấu tính, căn bản không thích hợp với Thư Quân.
Cậu ta luôn nghĩ mình là vì tốt cho Thư Quân, nghĩ đúng lúc hai người học đại học ở hai nơi khác nhau là cơ hội để chia tay, bèn kiên trì nói: “Thư Quân, có lẽ là do cậu không chơi với con gái nên không biết… Huống hồ nếu thực sự cậu thích con trai vẫn có thể tìm người tốt hơn. Tưởng Bác Sâm không đủ xuất sắc cũng không đủ tốt, hắn ta không xứng với cậu.”
“Đủ rồi.” Mặt Thư Quân hoàn toàn lạnh xuống, cậu dừng bước nhìn đối phương, “Phùng Tiêu, cậu là người bạn mà tớ rất coi trọng, Tưởng Bác Sâm là người yêu của tớ. Tớ biết hồi đi học cậu và Tưởng Bác Sâm không hợp nhau, cậu có thể không thích anh ấy, cũng có thể cảm thấy anh ấy không tốt, nhưng sau này đừng nên nói cái gì mà “Hắn không xứng với cậu”. Thứ nhất anh ấy không đánh tớ, thứ hai không ngoại tình, toàn tâm toàn ý muốn cùng tớ, tớ không muốn cậu đánh giá người ta như thế.”
Phùng Tiêu nặng nề thở dài, “Sao cậu lại nóng nảy như thế? Xem đi, trước đây cậu không phải như vậy, cứ tức giận là không muốn nói chuyện với người khác. Tớ nhớ hồi cấp ba hắn còn từng cười nhạo cậu là đồ nói lắp? Có chuyện hay không cũng chọc cậu, quả thực vô cùng không có tố chất. Tớ vẫn không hiểu nổi, sao cậu lại nhìn trúng hắn chứ?”
“Đó là chuyện của tớ. Phùng Tiêu, tuy rằng hiện giờ tớ còn chưa có tài sản riêng để nói cho người trong nhà quan hệ của bọn tớ, nhưng cho dù là bố mẹ tớ cũng không có quyền nhận xét Tưởng Bác Sâm “xứng hay không xứng” với tớ. Anh ấy không cần xứng với tớ, tớ cũng chẳng cần xứng với Tưởng Bác Sâm, tớ và Tưởng Bác Sâm yêu nhau là vì tớ thích anh ấy anh ấy cũng thích tớ. Hai bọn tớ đều cố gắng để hoà hợp với nhau. Đây là chuyện tình cảm của tớ, nếu cậu không thích thì đừng nhìn, chứ đừng nên tuỳ ý chỉ tay bình phẩm, tớ không thích cũng chẳng muốn nghe đâu.”
Thư Quân rất ít khi nói nặng lời với người khác như thế, đặc biệt đó lại là bạn bè mà cậu rất coi trọng. Lúc nói ra lời này trong lòng cậu cũng thầm thở dài, Phùng Tiêu là người bạn thứ nhất thời cấp ba của cậu. Kỳ thực cậu rất coi trọng tình bạn này, nhưng đáng tiếc là giờ xem như đang vẽ nên một dấu hiệu kết thúc – nếu như Phùng Tiêu kiên quyết cho rằng Tưởng Bác Sâm “Không xứng” với mình.
Quả nhiên, Phùng Tiêu đầy mặt chỉ hận mài sắt không nên kim mà nhìn cậu, “Sớm muộn gì cậu cũng phải hối hận, tớ cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi Thư Quân à…”
Lời còn chưa dứt, Thư Quân đã đấm một cú vào mặt cậu ta.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
40 chương
53 chương
29 chương
12 chương