Tưởng Bác Sâm nhìn chằm chằm tờ giấy màu hồng trong tay mà đờ ra, năm tháng khiến màu của lá thư có hơi phai, mép giấy còn ngả sang màu ố vàng. Hoa văn trong tờ giấy là những trái tim be bé màu hồng nhạt, bên trên là ba chữ thật to – Gửi Thư Quân. Dĩ nhiên đây là một lá thư tình, lại còn là thư tình gửi cho Thư Quân. Mà có lẽ Tưởng Bác Sâm là người quen thuộc với nội dung của lá thư tình này hơn so với bất cứ ai trên thế giới, quen thuộc đến nỗi chỉ cần mở lá thư và lấy ra tờ giấy hồng nhạt kia, trong nháy mắt hắn có thể thấp giọng đọc thuộc lòng nội dung bên trong — ” Thư Quân thân mến của anh, chào em…” *─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─* “Thân mến của anh…” Tưởng Bác Sâm nhíu nhíu mày, lại dùng bút gạch bốn chữ kia đi. Mới bắt đầu đã viết thân mến có phải quá tùy tiện không nhỉ, lỡ may Thư Quân không thích phong cách dẹo dẹo sến súa này thì làm sao? Hắn giả vờ lơ đãng nghiêng đầu nhìn Thư Quân đang ngồi phía sau mình một cái, người kia hình như đang gặp một vấn đề khó. Cậu đẩy kính cau mày, thỉnh thoảng cầm bút viết viết vẽ vẽ lên giấy nháp đặt cạnh bên. Ôi, đáng yêu quá… Tưởng Bác Sâm còn chưa than thở xong thì Thư Quân hình như cảm giác được mà ngẩng đầu lên. Lập tức ánh mắt hai người chạm phải nhau, lông mày Thư Quân giãn ra, trên mặt lộ ra một nụ cười, lúm đồng tiền bên khóe miệng như ẩn như hiện. Tưởng Bác Sâm chợt cảm thấy tim mình đập điên cuồng, bèn vội vàng quay đầu lại bày ra vẻ chăm chỉ học hành. Bạn cùng bàn vừa lúc duỗi eo thấy tất cả những chuyện này, cậu ta thấy khá kỳ quái, nhỏ giọng hỏi hắn: “Tưởng Bác Sâm, cậu cãi nhau với Thư Quân à?” Tưởng Bác Sâm nhíu nhíu mày: “Sao hỏi thế? Có đâu.” “Vậy Thư Quân cười với cậu mà cậu quay đầu lại làm gì?” Bạn cùng bàn khó hiểu: “Vẻ mặt còn rất hung dữ, giống như Thư Quân thiếu nợ cậu tám trăm mười nghìn ấy.” Tưởng Bác Sâm thầm nghĩ, không ổn rồi, mình sẽ không dọa đến Thư Quân đấy chứ? Hắn vội vã quay đầu nhìn lại, nhưng  Thư Quân vẫn cứ cười híp mắt nằm nhoài trên bàn học nhìn hắn, dường như đã biết nhất định hắn sẽ quay đầu lại vậy. ….Mặc kệ, Thư Quân đáng yêu như vậy phải là của mình! Tưởng Bác Sâm không nói thêm lời nào, lại cầm bút viết thêm một hàng chữ bên trên dòng cũ đã bị gạch be bét: “Thư Quân thân mến của anh, xin chào. Viết xong hai chữ “Xin chào”, hắn cảm thấy có hơi là lạ, lại nhanh chóng đổi sang một chiếc bút đỏ vẽ một trái tim ở đằng sau. Không thể nghi ngờ được, đấy chính là một lá thư tình. Trong chừng mười mấy năm kinh nghiệm nhân sinh có hạn của mình, Tưởng Bác Sâm chưa từng yêu thích một ai, vì thế sau khi phát hiện mình thích Thư Quân, cậu thiếu niên xưa nay hành sự chẳng hề kiêng nể lại gặp một vấn đề khó khăn rất lớn – làm thế nào để tỏ tình. Hắn không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không biết nên chọn cách nào để thổ lộ tâm ý của mình. Chặn người chỗ vắng để nói thắng? Đúng là Tưởng Bác Sâm từng thử một lần, nhưng vừa mới dẫn Thư Quân tới phòng sách không người của thư viện, mắt thấy bầu không khí hợp lúc rồi, Tưởng Bác Sâm hít một hơi thật sâu đang muốn nói chuyện thì Thư Quân đã vui mừng trợn to mắt nhìn giá sách sau lưng hắn: “Cuốn sách này tớ đã tìm lâu lắm rồi mà vẫn không thấy! Cảm ơn cậu nhé Tưởng Bác Sâm.” Dáng vẻ cười rạng rỡ vui mừng của cậu thiếu niên thật sự khiến người ta hận không thể đưa toàn bộ đồ tốt trên thế giới này đến trước mặt cậu. Tưởng Bác Sâm bất đắc dĩ mỉm cười tránh ra, còn lấy cuốn sách xuống đưa cho Thư Quân. Thư Quân còn nhỏ, hắn cũng không muốn hù đến cậu. Nếu trực tiếp tỏ tình không được thì Tưởng Bác Sâm chỉ có thể tìm cách khác. Khi vô tình nhìn thấy cảnh tưởng người khác đưa thư tình, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: Nếu không thể nói thì viết chắc là có thể đấy nhỉ! Có điều hắn lớn ngần này rồi mà đã thấy trong tờ thư tình nó thế nào đâu, dù sao thì ngoại trừ đối xử dịu dàng với Thư Quân, Tưởng Bác Sâm cũng không đối xử tốt với người ngoài, sẽ không có nữ sinh muốn tìm một bạn trai không dịu dàng không biết săn sóc. Vì thế Tưởng Bác Sâm không chỉ chưa bao giờ viết thư tình, mà còn chưa từng nhận được. Bây giờ vì Thư Quân mà hắn lần đầu tiên nghiên cứu thứ này. Trước khi viết Tưởng Bác Sâm còn cố ý tra cứu một đống sách kiểu như “99 lá thư tình lãng mạn nhất”, gắng sức tìm kiếm tài liệu mà tiền nhân cung cấp để tham khảo. Cuối cùng hắn phát hiện mấy kiểu câu hở ra là “Này! Anh yêu em” thật sự không hợp với học sinh học Tự nhiên cao lớn thô kệch như hắn. So sánh Thư Quân như hoa tươi mưa xuân giống sách viết? Chi bằng nói Thư Quân giống một khẩu QSZ 92* đặc chế, mỗi một linh kiện đều do chính hắn chế tạo riêng còn hơn. *QSZ-92 là súng ngắn tiêu chuẩn biên chế cho binh sĩ Trung Quốc. Súng có bề ngoài các mẫu súng phương Tây, bên trong chia thành 4 bộ phận chính, gồm vỏ làm bằng vật liệu nhựa tổng hợp, nòng thép, khung thép và rãnh thép gắn cụm máy súng. QSZ-92 sử dụng đạn cỡ 5,8 x 21 mm. Kích thước đạn nhỏ hơn mẫu 9×19 mm Parabellum giúp hộp tiếp đạn của QSZ092 chứa được 15-20 viên, nhiều hơn hầu hết các loại súng ngắn hiện nay của Mỹ và NATO. <img alt="súng 92" src="https://banhbaotrungcut.files.wordpress.com/2019/07/sc3bang-92.jpg" data-pagespeed-url-hash=3912589803 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Đương nhiên câu này Tưởng Bác Sâm không viết trong thư tình, hắn gãi đầu gãi trốc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng viết ra một lá thứ thật sự không thể gọi là một lá thư tình ra dáng. Nom nó còn giống một lá thứ vòi vĩnh hơn, đòi hỏi tình yêu trọn vẹn cả xác lẫn hồn của Thư Quân — “Lần trước hôn em lúc nửa đêm, anh biết em không ngủ, vậy có phải là em đồng ý cho anh hôn đúng không? Thế chúng ta cứ ở bên nhau nhé. Nếu em dám không bằng lòng, vậy hãy tự gánh lấy hậu quả đi.” *─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─* Tưởng Bác Sâm vừa lúc đọc đến mấy chữ cuối cùng thì người bên cạnh bỗng thò tay cướp lấy tờ giấy, sau đó là gương mặt mang nụ cười oán giận của Thư Quân: “Em đang thắc mắc anh nghịch lung tung gì ở đây.” Tưởng Bác Sâm đưa phong bì đang cầm trong tay trái cho cậu, nét mặt nghiêm túc đến kỳ cục, giống như đang thẩm vấn phạm nhân: “Không phải em nói đã vứt rồi hả? Sao vẫn còn ở đây?” “Anh đưa cho em rồi thì đó chính là của em, em ném hay cất liên quan gì đến anh.” Thư Quân làm mặt quỷ với hắn, lại cẩn thận gấp kỹ lá thư bỏ vào, đến nếp giấy cũng giữ nguyên vị trí ban đầu một cách cẩn thận. Tưởng Bác Sâm nhìn cậu dán lại lá thư, không nhịn được giơ tay xoa nhẹ tóc Thư Quân. Giống như lúc trước hắn vừa phát hiện mình thích tiểu Thư Quân, rồi lại không dám thân mật quá mưc với cậu. Ngoại trừ đêm khuya kín đáo lấy tâm tư bí ẩn mà đi hôn lén người ta, còn ban ngày thì thậm chí đến tiếp xúc tay chận cũng phải cực kỳ thận trọng, chỉ lo dọa người ấy. Dám xoa đầu đã coi như là bày tỏ thân mật lắm rồi. *─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─ Lúc trước Tưởng Bác Sâm viết thư tình xong, thừa dịp Chủ nhật về nhà bèn lén trộm nước hoa của mẹ, xịt toàn bộ lá thư thơm lừng nức mũi, lúc này mới lén lút nhét vào chiếc chăn được xếp gọn gàng của Thư Quân. Buổi tối Thư Quân học xong về phòng đã bị mùi thơm nồng nặc kia kích thích hắt xì mấy cái. Chờ khi xốc chăn ra phát hiện lá thư màu hồng kia chính là nguồn gốc của mùi thơm, ban đầu cậu còn cho rằng Tưởng Bác Sâm cố ý đùa giỡn mình. Lúc đó Tưởng Bác Sâm không ở phòng ngủ, chờ lúc trở về hắn mới nhìn tháy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Thư Quân, lúc nhìn thấy mình lại càng cà lăm: “Cậu…. Cậu viết linh tinh, viết linh tinh cái… Cái gì thế!” Đột nhiên Tưởng Bác Sâm cũng có chút sốt sắng, hắn ôm quả bóng rổ cúi đầu không dám nhìn vào mắt Thư Quân, chỉ thấp giọng hỏi: “Lá thư kia, khụ… Cậu đã xem chưa?” “Vứt rồi!” Tiểu Thư Quân tức giận trả lời. “Hả? Sao lại ném? Tôi đã phải nhọc nhằn khổ sở viết trong hai buổi tối tự học đấy…” Tưởng Bác Sâm cuống lên ngẩng đầu nhìn Thư Quân, lại thở dài: “Ném… Nghĩa là cậu không đồng ý hả?” Hắn lại cúi mặt xuống, nom như một chú cún bự đáng thương. Nhưng lần này lại đốt cháy dây pháo Thư Quân, cậu vỗ quả bóng trong tay Tưởng Bác Sâm, gấp gáp đến mức mắt long lanh: “Ai, ai nói, nói là không đồng ý?” Tưởng Bác Sâm sửng sốt, đôi mắt mở to lộ ra thần sắc kinh ngạc, lúc nói chuyện suýt nữa đã cắn phải đầu lưỡi: “Đồng ý… Cậu đồng ý rồi ư?” Thư Quân cũng không nhìn hắn, hai người cứ cúi đầu nhìn sàn phòng ngủ, chỉ có quả bóng rổ rơi xuống phát ra tiếng bịch bịch. Không biết là ai cười trước tiên, đến cuối cùng cả hai người họ cùng chắp tay sau lưng ngẩng đầu nhìn người kia, trong mắt chứa chan vui mừng. *─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─* Sau đó Tưởng Bác Sâm có hỏi lại một lần về lá thư tình kia, Thư Quân vẫn cứ nói là mất rồi. Tưởng Bác Sâm cũng không nghĩ nhiều, thư tình chẳng qua là một phương tiện truyền đạt, giờ Thư Quân đã ở trong ngực mình, làm sao còn nhớ được thứ khác? Chỉ là không ngờ nhiều năm sau hắn lại thấy được lá thư màu hồng kia được bảo quản thật cẩn thận trong nhà. “Em giấu kĩ như vậy, sao anh thấy được?” Thư Quân vừa hỏi vừa kéo ngăn kéo chiếc bàn trong thư phòng ra thả lá thư vào – Trước kia sợ người yêu nhìn thấy nên cậu mới giấu kín đi, bây giờ nếu bị phát hiện thì cứ thoải mái. Không đợi Tưởng Bác Sâm trả lời, cậu lại nháy mắt đùa giỡn: “A em biết rồi, có phải anh cất giấu tiền riêng ở đây mà tìm không được không? Nhanh thành thật khai báo cho em.” Tưởng Bác Sâm cười đi đến bên cạnh cậu, cố ý dùng nửa thân dưới hẩy hẩy Thư Quân: “Anh giấu tiền riêng trong nhà không em còn không biết ư? Chỗ này có mấy chục triệu chờ em đến lấy lại đấy.” “Vậy em không cần, tự anh giữ đi.” Thư Quân nói, nhưng tay lại thuận thế sờ xuống. —- Lúc trước còn dám uy hiếp mình tự gánh lấy hậu quả, chi bằng bây giờ xem rốt cuộc ai là người phải chịu hậu quả.