Người Bình Thường
Chương 17
Sau khi spoil thành công, Tưởng Bác Sâm cảm thấy cuối cùng mình cũng thỏa mãn. Ai bảo tối qua nằm trên người mình mà Thư Quân còn lẩm bẩm tên người khác cơ chứ?
Có điều —
“Spoil thoải mái nhất thời… CMN đúng là chỉ thoải mái nhất thời thôi.” Tưởng Bác Sâm vừa viết báo cáo vừa cau mày nói thầm. Cậu cảnh sát bên cạnh cười he he, hỏi: “Sao hả sếp, em đã nói spoil xong xem phim chán lắm đúng không?”
“Đều tại thằng nhóc mày!” Tưởng Bác Sâm tiện tay ném bút qua: “Ai bảo cậu spoil cho anh? Không biết spoil đáng ghét lắm hay sao?”
Cậu trai kia giơ tay bắt được chiếc bút: “Nói phải có lương tâm chứ sếp… Em đây khuất phục trước dâm uy của anh chứ lòng em cũng rất chống cự với spoil lắm á anh hỉu hoonnn?”
“Cút đê, anh bảo nói thì cậu nói hả? Phú quý bất năng dâm uy vũ bất năng khuất, hiểu không? Cậu, chiều nay trước khi tan làm đưa báo cáo đến cho tôi.”
“Đừng mà… Không phải nói ngày mai sao ạ?”
“Chiều – nay – trước – khi – tan – làm.” Tưởng Bác Sâm gằn từng chữ từng chữ, cuối cùng cũng cảm thấy tà hỏa vẫn đè nén trong bụng tiêu tan nửa phần, trong đầu hắn bắt đầu cân nhắc nên quấn lấy Thư Quân thế nào để cậu tha thứ.
─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*
Sau khi spoil cho Thư Quân, người ấy nom vẫn rất bình thường. Ngoại trừ ban đầu còn phê bình vài câu, còn lại cậu chẳng làm gì với Tưởng Bác Sâm cả. Thế nhưng giờ hắn lại ước thà cậu “làm gì” còn hơn, mấy ngày nay hắn quả thật phải khổ sở vì bị Thư Quân giày vò rồi.
Hôn buổi sáng, hôn chúc ngủ ngon, căn dặn mỗi ngày, tất cả đều như thường, nhưng cậu lại không chịu tiến hành “Thâm nhập giao lưu thêm một bước nữa” với hắn. Tưởng Bác Sâm biết vấn đề nằm ở đâu, nhưng spoil cũng spoil rồi, hắn cũng đâu có cách đảo ngược thời gian chứ. Bây giờ hắn không nghĩ ra những cách khác để giảm bớt cơn giận của Thư Quân, mà cứng rắn lại càng không nỡ. Thế là hắn chỉ đành tự mình nếm vị đắng của việc spoil.
Tối hôm đó sau khi lên giường, Tưởng Bác Sâm nghiêng đầu ngửi mùi hương của người thường. Sữa tắm vị sữa bò khiến Thư Quân có mùi của một viên kẹo sữa trắng mềm thơm ngọt. Tưởng Bác Sâm sợ đánh thức cậu nên chỉ dám đặt tay lên eo Thư Quân rồi vuốt ve một cách chậm chạp nhẹ nhàng. Đã nhịn mấy ngày, giờ khắc này chỉ lén lút như vậy thôi cũng khiến bụng dưới hắn như dấy lên một ngọn đuốc cháy bùng.
Thứ dưới thân dưới đã sưng to đau đớn, Tưởng Bác Sâm nghiến răng khẽ hôn nhẹ lên tóc Thư Quân một cách rồi nhẹ nhàng nhấc chăn xuống giường.
Trong phòng tắm lạnh hơn rất nhiều, Tưởng Bác Sâm phải rùng mình một cái vì không khí lạnh lẽo trong đây. Nhưng vật dưới thân kia lại không thấy uể oải, trái lại còn bị kích thích dậy tinh thần hơn một chút. Tưởng Bác Sâm cúi đầu cười khổ một tiếng, trong đầu tất cả đều là hình ảnh của Thư Quân, hai tay mình vuốt ve không sánh được xúc cảm của một tấc da dẻ trên người em ấy. Từ khi khai bao hắn rất ít khi làm thế này, người đã hưởng qua vi thịt chắc chắn sẽ không còn nhớ mùi của cải xanh.
Dù giờ đang uất ức thì cũng phải phát tiết rồi hẵng nói tiếp. Tưởng Bác Sâm dựa lưng vào tường gạch lạnh lẽo của phòng tắm, theo bản năng hô một tiếng Thư Quân.
“Sao thế?”
Không ngờ lời vừa thốt ra khỏi miệng, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng trả lời.
Thư Quân vốn cũng không ngủ say, khi cậu cảm nhận được động tác đặt tay lên eo mình của Tưởng Bác Sâm là gần như tỉnh lại ngay lập tức. Nhưng trong lòng cậu đang muốn giở trò bèn nín cười cố ý vờ ngủ. Sau đó Thư Quân thấy Tưởng Bác Sâm đi tới phòng tắm, lại nghe thấy hắn đang gọi tên mình. Cậu còn tưởng rằng có chuyện gì nên vội vã đáp lại một tiếng.
Tưởng Bác Sâm bị tiếng đáp lời đột ngột này dọa cho suýt mềm nhũn. Hắn hít sâu một hơi, hỏi: “Tiểu Quân à?”
“Em ở đây, anh sao thế?” Thư Quân chỉ cảm thấy hơi thở Tưởng Bác Sâm lúc nói chuyện rất dồn dập, còn tưởng hắn bị lạnh chứ không nghĩ đến việc người này đang làm gì ở bên trong.
“Không có chuyện gì đâu…” Tưởng Bác Sâm nghe tiếng Thư Quân mà chỉ cảm thấy sống lưng mình tê dại từng hồi, động tác tay liên tục không dừng, và đồng thời cũng nói chuyện với Thư Quân: “Em có lạnh không?”
Trên người Thư Quân đang khoác chiếc bành tô dày nặng: “Em không lạnh. Anh lạnh thì mở đèn sưởi đi.”
“…Quên mất.” Tưởng Bác Sâm dùng cái tay đang để trống để bật công tác, lúc này mới cảm thấy bên trong ấm hơn: “Mấy giờ rồi?”
“Mấy giờ?” Thư Quân ngơ ngác dụi mắt: “Có lẽ… 12 giờ?” Xác nhận Tưởng Bác Sâm không có chuyện gì, cậu bèn định về làm ổ trên giường, thế nhưng Tưởng Bác Sâm lại gọi cậu lại: “Tiểu Quân, nói chuyện với anh đi.”
Thư Quân hơi sửng sốt. Cậu bắt đầu nhớ lại xem liệu có phải mình đã chọc ghẹo quá mức khiến Tưởng Bác Sâm có bóng ma trong lòng hay không nhỉ? Nghĩ đến đây cậu lại hơi sốt ruột: “Anh đi ra đi, hai chúng ta ngồi một chỗ nói chuyện nào.”
“Ừm…” Người bên trong thở một hơi dài nhẹ nhõm: “Không, không cần… Cứ thế đi… Em còn nhớ hồi tụi mình học cấp ba không. Hồi đó nghe nói đổi đồng phục, tụi mình bèn đặt may riêng, khi đó quần áo mới không to quá khổ như trẻ con mặc đồ người lớn.”
*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*
Hồi học cấp ba Thư Quân là học sinh nhỏ nhất và thấp nhất trong lớp. Đồng phục khi mặc lên người dù có xắn tay áo ống quần vài gấu cũng có vẻ dài rộng. Khi đó Tưởng Bác Sâm hay cười cậu là con nít mặc trộm đồ người lớn, có điều cười thì cười, cứ mỗi thứ hai đi học sớm hắn lại kiên nhẫn ngồi xổm trước mặt Thư Quân để xắn quần cho cậu.
Thư Quân cảm thấy rất mắc cỡ, cậu thấy mình là một đứa con trai lại được chăm sóc vậy thì kỳ quái quá. Thư Quân ngồi trên ghế đung đưa chân, muốn tránh khỏi động tác của Tưởng Bác Sâm: “Nếu, nếu không… cứ để tự tớ làm đi.”
Tưởng Bác Sâm nửa quỳ trước mặt cậu, một tay cầm lấy cổ chân Thư Quân không cho cậu lộn xộn nữa rồi ngẩng đầu lên nhìn: “Anh trai muốn chăm sóc em thì đã làm sao, đừng như con gái thế chứ.”
Trước khi gặp Tưởng Bác Sâm, Thư Quân không hề có kinh nghiệm thân thiết với bạn học khác như vậy. Cậu không chắc được đây có phải đang nằm trong phạm vi hợp lý hay không, nhưng nào có đứa trẻ nào lại không thích thân thiết với bạn bè? Bởi vậy tuy còn có hơi ngại, nhưng cậu cũng không chống cự nữa.
*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*─*
Thư Quân không hiểu đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà tại sao Tưởng Bác Sâm lại nhớ đến chuyện này. Cậu nở nụ cười: “Nghe giọng anh thì có vẻ đang tiếc nuối nhỉ?”
“A… Đương nhiên là tiếc rồi.”
Thư Quân kỳ quái hỏi: “Anh tiếc cái gì?”
Giọng nói của người bên trong nhiễm mấy phần ý cười: “Anh tìm cho em một bộ đồng phục cấp ba để mặc nhé? Chiều cao bây giờ của em ắt hẳn mặc vừa rồi đấy… Đẹp biết bao.”
“….Phắc…” Quả thật Thư Quân phải sợ ngây ngẩn vì mạch não của người này. Hồi học cấp ba cậu vẫn còn là vị thành niên, ngoại trừ hôn môi thì hai người họ chưa từng làm chuyện gì thêm nữa. Lúc này khi nghe Tưởng Bác Sâm nói những lời ấy, Thư Quân không nhịn được mà hồi tưởng về người yêu tràn ngập thanh xuân khi ấy. Tưởng Bác Sâm cao to chân dài, dù năm đó mặc đồng phục màu xanh trắng rộng thùng thình như đồ thể thao vẫn khiến Thư Quân phải động tâm.
Bởi vậy giờ khắc này khi nghe hắn nói thế, trong lòng Thư Quân cũng thật sự có mấy phần động lòng, trên mặt cũng đượm ba phần ý cười: “Cũng được, trước tiên anh mặc vào cho em nhìn cái đã. Đúng rồi. anh mặc bộ đó xong phải gọi em là anh hai đấy.”
Từ nhỏ Thư Quân đã nhảy lớp, bạn bè bên cạnh hầu như đều lớn hơn cậu vài tuổi. Sau khi gặp Tưởng Bác Sâm thì càng như vậy, người này hở ra là ghìm lấy Thư Quân bắt cậu gọi anh hai, thật sự đã khiến cậu trở nên lưu tâm với cách gọi này. Nếu Tưởng Bác Sâm có thể tội nghiệp nhìn mình gọi anh hai…. Ngẫm lại thật sự không tệ.
Ở bên trong, Tưởng Bác Sâm hỏi lại một lần: “Gọi gì?”
“Anh hai.” Thư Quân đáp không hề nghĩ ngợi, vừa dứt lời liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng thở dốc nặng nề.
Thư Quân quá quen thuộc với âm thanh này, quen thuộc đến mức sau nửa giây ngây ngẩn cậu lập tức nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Tưởng Bác Sâm! Rốt cuộc anh đang làm gì trong đó?”
Tưởng Bác Sâm tựa vào bồn rửa tay, lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống. Sau khi lên đỉnh, một nơi sâu thẳm trong cõi lòng bắt đầu kêu gào không vừa lòng, giờ khắc này hắn hận không thể hóa thân làm thú dữ để cắn chặt lấy sau gáy Thư Quân không để cho cậu trốn thoát. Bởi vậy sau khi Thư Quân kéo cửa ra liền chìm ngập trong ánh mắt thẳm sâu nặng nề của người kia.
Thư Quân cảm thấy sau lưng mình mát lạnh, bỗng ý thức được động tác mở cửa này giống như khiến mình bước chân vào một hố sâu. Cậu hấp háy mắt với Tưởng Bác Sâm, nỗ lực mở to mắt giả vờ đáng thương: “Ấy… Em đi ngủ nha?”
Tưởng Bác Sâm cười nhẹ một tiếng, bàn tay còn dính dịch trắng thò vào trong quần ngủ của Thư Quân: “Ngủ đương nhiên phải ngủ cùng.”
Đây là lần đầu tiên Thư Quân dùng cách này để biểu đạt bất mãn, nhưng phỏng chừng cũng là một lần cuối cùng. Vì rốt cuộc cậu cũng phát hiện, cấm dục vốn dĩ không dằn vặt đối phương, mà là chính mình.
Không biết có phải quá lâu không được ăn mỹ vị sẽ khiến người ta trở nên vô cùng quý trọng hay không mà lần này chuyện khởi động của Tưởng Bác Sâm lại dài đến mức khiến Thư Quân không biết làm thế nào. Dù Thư Quân có cầu xin thế nào đi nữa thì hắn cũng không chịu cho cậu.
Cuối cùng Thư Quân phải khóc lóc hô anh hai anh hai. Tuổi cậu không tính là nhiều, thoáng nhìn còn có thể thấy được dáng vẻ của cậu trai gầy gò nho nhỏ hồi cấp ba kia, trong lòng Tưởng Bác Sâm như chứa mật. Hắn rải thật nhiều thật nhiều nụ hôn lên từng tấc da thịt Thư Quân.
Ánh trăng ngoài cửa sổ mênh mang như vẽ, thế nhưng chỉ sánh được ba phần với sóng mắt người thương.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
40 chương
53 chương
29 chương
12 chương