Editor: Zombie cưỡi Lợn【 Tuần thứ mười bốn – Thứ tư – tối 】 “Tần suất Chim Ruồi xuất hiện quả nhiên tăng lên đúng không?” Lăng Thần Nam hỏi. Bạch Thịnh ôm ly nước ngây ngốc suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Sau khi cậu được nửa ôm nửa dìu về nhà thì vì thuốc an thần mà tiếp tục ngủ mê man hồi lâu, mãi đến tận khi trời tối, trong tiểu khu truyền ra mùi dầu khói và thức ăn thơm phức của hàng xóm mới chậm rãi tỉnh lại. Lăng Thần Nam kéo cái ghế xoay lớn trong thư phòng vào phòng ngủ, ngồi bên giường, bật một chiếc đèn bàn nho nhỏ mà xử lý công việc, cứ thế ngồi suốt buổi trưa. Dư quang nhìn thoáng qua người trên giường hơi giật giật thân thể, Lăng Thần Nam nhấc mắt lên, trùng hợp Bạch Thịnh cũng đưa mắt lại —— mặt đối phương không hề có cảm xúc, tựa hồ như không nhận ra anh. Lăng Thần Nam nhìn hồi lâu, không xác định được mà cất tiếng gọi: “Bạch Thịnh?” Bạch Thịnh mở to mắt nhìn, sau đó gật đầu một cái. Lăng Thần Nam đặt notebook qua một bên, tiến lên trước hỏi: “Em cảm thấy thế nào?” Bạch Thịnh mở miệng muốn nói nhưng lại không có âm thanh nào phát ra, phải hắng giọng một cái, âm mũi rất nặng: “Không có tý sức lực nào, không làm gì được… ” Cậu khẽ thở dài: “Em cho rằng mình sẽ không trải qua cảm giác này nữa, nhưng vẫn rất quen với cách phân chia này.” Miễn cưỡng đùa một chút cũng không có tác dụng gì, Lăng Thần Nam đưa tay sờ sờ tóc Bạch Thịnh, đứng dậy khom người hôn nhẹ lên trán cậu, hỏi: “Có đói bụng không? Uống nước trước nhé.” Bạch Thịnh ngồi lọt thỏm giữa một núi gối mềm mại như bông, nhận lấy cốc nước, miệng nhỏ mím lại, ánh mắt nhìn vào không trung không có tiêu cự. Lăng Thần Nam nhìn cậu một chốc, nhẹ giọng hỏi: “Em đã nói chuyện gì với bác sĩ Lục? Lúc ban ngày ấy.” Bạch Thịnh có hơi mờ mịt, cứ xuất thần đi đâu, hình như không nghe thấy anh nói chuyện, nhưng sau đó vẫn chậm rãi tập trung lại, cắn cắn vành cốc: “Anh ta nói, Thẩm Dần Xuyên sẽ được ra tù sớm, hơn nữa còn gọi điện thoại cho em… cho Chim Ruồi.” Một chút may mắn còn sót lại trong hy vọng của Lăng Thần Nam đã tan vỡ, âm thầm đạp mạnh vào mông Lục Bách Chu một cái. “Trước khi đó, anh ta hỏi em một ít chuyện có liên quan đến Thẩm Dần Xuyên, kỳ thực cũng không có nói đến Thẩm Dần Xuyên, đều là kể chuyện hồi còn nhỏ của em. Trước khi anh ta hỏi em, em vốn… vốn cho rằng sẽ rất khó khăn để bàn luận vấn đề này, thế nhưng, có lẽ từng nói với anh một lần nên đã dễ dàng hơn… Ít nhất thì cảm giác nghẹt thở nghiêm trọng đã không còn nữa. Nói chung, em kể cho anh ta nghe về ham muốn khống chế, khuynh hướng bạo lực và mức độ cố chấp cực đoan của Thẩm Dần Xuyên, hắn không có bất kỳ ràng buộc nào, muốn làm gì thì làm, hắn không khống chế được tâm tình của mình, hắn muốn giết em, cũng suýt chút nữa thật sự giết em. Em nói với bác sĩ Lục nếu như hắn ra tù, hắn sẽ lần nữa làm hại em, và cũng sẽ làm hại những người khác.” “Em cũng biết thời gian hắn bị giam không dài, điều này là do em không báo án đúng lúc, mà em nghĩ, dù sao vẫn có thời gian hơn một năm, tuy rằng tình cờ nghĩ đến sẽ sợ, nhiều lúc theo bản năng mà trốn tránh để không đối mặt với chuyện này, an ủi mình rằng vẫn còn sớm, vẫn còn có thời gian, không cần lo lắng, đến lúc đó chắc hắn đã quên em rồi, cũng có khi bản thân em đã quên luôn tất cả những chuyện đó? Cho nên, khi bác sĩ Lục nói với em hắn sẽ ra tù sớm, mà hắn vẫn không buông tha em, vẫn liên hệ với em… Em đã sợ tới ngây người, ác mộng đã không còn là ác mộng nữa rồi, mà trở thành hiện thực. Thẩm Dần Xuyên ra tù sẽ làm những gì, hắn đã nói gì với Chim Ruồi, hắn sẽ trả thù em ư, hắn sẽ theo dõi em và nhốt em lại ư, lần này hắn chắc chắn sẽ không phạm sai lầm để em có cơ hội chạy trốn nữa…” “Em cảm thấy mình không suy nghĩ được gì, nhưng bác sĩ Lục vẫn cứ hỏi em, anh ta bảo rằng… bảo rằng không muốn nói chuyện với em, gọi Chim Ruồi ra nói chuyện với anh ta.” “Sau đó…” Bạch Thịnh không nói được nữa, không phải là bởi vì tâm tình kích động, mà là thật sự không nhớ nổi khi ấy đã xảy ra chuyện gì, cậu dùng đôi mắt đen của mình nhìn Lăng Thần Nam như một chú nai con đáng thương, không tự chủ được mà làm nũng: “Em có hơi sợ.” Lăng Thần Nam xốc một góc chăn của cậu lên, cởi dép lê chui vào, vòng cánh tay ra phía sau cổ cậu, đầu tiên là ôm chặt lấy cậu, sau đó giả vờ nhẹ nhàng ung dung mà cười, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu: “Bạch Bạch của tôi ấm ghê.” Bạch Thịnh bị chen vào trong hơi nhích nhích người, nhưng lại bị đè xuống bắt nạt, dáng vẻ ỉu xìu thoát không nổi, cảm giác trầm trọng ban nãy bị quét bay sạch sành sanh, cậu thở phì phò trừng anh: “Đừng ghẹo em nữa, đang phát sầu đây!” Lăng Thần Nam nhào lên cắn vào cổ cào vào eo cậu, nhìn cậu bày ra dáng vẻ mặc người hiếp đáp, vừa giận vừa bất đắc dĩ, chọc cho anh nhịn không được mà cười: “Sầu cái gì hả? Có chuyện gì thì nói với chồng em đây.” Bạch Thịnh bỗng nhiên trợn to mắt, màu đỏ lan từ mặt ra tới lỗ tai, đánh tay anh một cái, không thể tin được mà trừng mắt: “Cái gì, tại sao lại như vậy…” Lăng Thần Nam nhìn ra ý tại ngôn ngoại của cậu, rõ ràng đang bảo anh là lưu manh! Dùng cái tay mát lạnh của mình sờ sờ vành tai nóng bừng của Bạch Thịnh để hạ nhiệt cho cậu, Lăng Thần Nam dần dần thu nụ cười lại, nhẹ giọng hỏi: ” Tần suất Chim Ruồi xuất hiện quả nhiên cao hơn đúng không?” Bạch Thịnh gật gật đầu: “Tuy không bằng khi còn bé, thế nhưng hai tháng gần đây càng lúc càng nhiều.” Cậu nghiêng người sang, vòng tay ôm lấy eo Lăng Thần Nam, chôn mặt vào hõm vai anh, lẩm bẩm: “Bác sĩ thật thơm… vừa ngửi liền cảm thấy buồn ngủ.” Dứt lời cậu còn thoải mái nheo mắt lại. Lăng Thần Nam giật nhẹ vai, nói: “Đừng ngủ nữa, có đói bụng không, ăn cơm tối.” “Không ngủ, muốn ôm.” Bạch Thịnh hờn dỗi nói. Một lát sau, Lăng Thần Nam còn tưởng rằng cậu đã ngủ mất, ai ngờ cậu lại mở miệng nói: “Em biết tại sao Chim Ruồi xuất hiện càng lúc càng nhiều rồi.” Lăng Thần Nam vừa dùng ngón tay chải tóc cho cậu, vừa nhíu mày: “Ồ? Tại sao?” Bạch Thịnh nói: “Trước đây cậu ấy không phải là không muốn ra, chỉ là mỗi lần ra ngoài đều không có kết quả gì tốt, mẹ không thích cậu ấy, mọi người xung quanh cũng rất khó ở chung, lâu dần cậu ấy không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa. Thế nhưng, anh quá tốt với cậu ấy, cậu ấy nhất định cũng cảm thấy anh rất dịu dàng, mỗi khi xuất hiện trước mặt anh cũng sẽ không bị thương, cho nên mới liên tục xuất hiện, lúc đi ra không thấy anh thì chạy đi tìm anh.” Lăng Thần Nam chọt chọt gò má cậu: “Ai dịu dàng, chẳng phải là bởi vì em sao?” “Có thật không?” Bạch Thịnh ngẩng đầu lên, dùng cái cằm nhọn của mình chọt chọt ngực anh: “Là bởi vì em nên mới đối xử tốt với mọi người đúng không? Thích em nhất đúng không?” Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Vâng vâng vâng, gì thế này, đang ghen với chính mình sao?” Đối phương lại vùi đầu vào ngực anh, vừa cọ vừa lầm bầm: “Không có.” Sau đó cậu nhổm người lên, chậm rãi bò dậy, cười với Lăng Thần Nam một cái, nói: “Ăn cơm đi, đói bụng.” Cơm nước xong, không bao lâu sau, Bạch Thịnh vừa xem ti vi vừa ngủ gật trên ghế salon, Lăng Thần Nam dùng một tấm thảm lông xù bao lấy cậu, không di chuyển cậu mà chỉ tắt tiếng ti vi rồi ngồi bên cạnh dùng máy tính. Anh mở trang web của nhà giam thành phố, trên đó có công bố tên Thẩm Dần Xuyên được giảm nhẹ án phạt —— hắn là một trong số ba người được giảm. Anh xem sơ qua điều kiện để tội phạm lập công —— “Có thành tích đột phá trong cải cách kỹ thuật mới của nghiên cứu về sản xuất” —— cái này không thể, anh nghĩ. “Tích cực giải nguy cứu trợ trong các sự cố lớn”—— không thể, “xả thân cứu người trong quá trình lao động”, lúc nhìn thấy điều này Lăng Thần Nam không kìm được mà cười một tiếng, cuối cùng, nhìn thấy “Tố giác vạch trần hoạt động phạm pháp của người trong lẫn bên ngoài ngục giam, cung cấp các manh mối để phá án”, Lăng Thần Nam dùng ngón tay gõ gõ máy tính —— có lẽ chính là cái này. Lập công giảm nhẹ án phạt, việc này muốn được phê duyệt là một quá trình khá rườm rà, đệ đơn xin chỉ là bước thứ nhất, còn phải qua các đơn vị bộ ngành thẩm tra, qua giám sát và một loạt các bộ ngành điều tra liên quan xác nhận mới tạm thời nhận xét duyệt, sau đó tới lượt nhà giam kiểm soát, ký tên, nêu ý kiến, cuối cùng là do các trưởng ngục trại giam quyết định, trình báo lên toà án nhân dân. Sau khi qua tất cả quá trình này mới công bố. Nhưng mà, giảm nhẹ án phạt, ý nghĩa như tên, cũng chỉ là giảm bớt thời gian thụ án của phạm nhân, khác với việc giám định tình trạng tâm lý của phạm nhân trước khi ra tù, đừng nói là tạm tha, dù là giam cách ly hay thăm người thân cũng phải thỏa mãn việc ‘tù nhân có biểu hiện tốt, sau khi rời khỏi nhà giam sẽ không gây nguy hại cho xã hội’, mà dựa theo quan sát của Lục Bách Chu —— bất luận là động cơ nào, Thẩm Dần Xuyên đúng là trong khoảng thời gian ngắn đã tiễn vài bạn cùng phòng vào phòng y tế. [Quy định cải tạo và giáo dục trong ngục], Lăng Thần Nam mở ra xem một chút —— bộ tư pháp đã quy định tất cả những phạm nhân được ra tù đều phải nhận giáo dục cải tạo trong ba tháng, bộ phận ngục giam có tính toán sớm hơn, phỏng chừng hoạt động mà lần trước tham dự cùng Lục Bách Chu chính là một phần của kế hoạch này —— trước tiên đánh giá và giúp phạm nhân chuẩn bị sẵn sàng từ sinh hoạt, tâm lý đến việc làm sau này. “Biết ăn năn, hối cải, dốc lòng thay đổi.” Lăng Thần Nam đọc khẩu hiệu của ba tháng giáo dục cải tạo, không khỏi cảm thấy có chút trào phúng. Anh không do dự, điền thông tin của mình vào bảng đăng ký giáo dục cải tạo, click gửi đi. Trong đầu anh có một kế hoạch mơ hồ, nhưng đồng thời anh cũng hy vọng rằng mình sai.