Editor: Zombie cưỡi Lợn【 Tuần thứ mười một – Thứ tư 】 Phòng làm việc của Lục Bách Chu đương nhiên nằm trong trại giam ở Thành Bắc, chắc chắn không thể dùng làm nơi gặp Bạch Thịnh, cũng may cách đó không xa là nhà y — bọn họ hẹn gặp vào buổi sáng thứ tư tại nhà y. Vì vậy, sáng sớm Lăng Thần Nam đã lái xe đến dưới lầu nhà Bạch Thịnh đón người —— nhà cậu cách phòng khám của Lăng Thần Nam không xa, so với nhà của Lục Bách Chu là hai thành phố chéo nhau, nếu đi bộ thì sợ là phải bắt đầu đi từ tối hôm trước mới có thể đến nơi, tất nhiên việc này bị Lăng Thần Nam bác bỏ thẳng thừng. Trên đường đi có hơi chán, Lăng Thần Nam đến trễ năm phút so với giờ hẹn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Thịnh dưới lầu đâu, anh phải đợi một chốc nên mở cửa xe muốn hóng mát, liền bị một cơn gió quái dị ập vào mặt mới lấy lại tinh thần, đứng trên bãi đất trống chợt nhớ tới cảnh tượng rất nhiều năm về trước, ngày nào mình cũng chờ dưới lầu nhà đứa bạn học chung, cùng hắn lên lớp. Vừa trở lại trong xe, Lăng Thần Nam đang do dự xem có nên gọi điện thoại cho Bạch Thịnh hay không thì người kia đã xuất hiện ở chỗ rẽ cầu thang. Tuyết tan, thời tiết càng lạnh hơn, Bạch Thịnh trùm bản thân như một cái bánh chưng, chậm rãi bước từng bước. Tay áo của cậu vừa dày vừa dài, mấy ngón tay chỉ để lộ ra nửa đoạn mà vẫy vẫy với anh, sau đó chậm rãi đi tới, mở cửa xe. “Bác sĩ…” Giọng Bạch Thịnh hình như mềm mại hơn so với khi trước, mang theo chút giọng mũi mà gọi. Lăng Thần Nam nghiêng đầu nhìn cậu, mỉm cười: “Chào buổi sáng.” Cậu ‘vâng’ một tiếng, gật gật đầu, cố gắng chống đỡ mi mắt trĩu nặng mà nhìn anh: “Chào buổi sáng, bác sĩ.” Lăng Thần Nam cảm thấy dáng vẻ cậu như vậy có chút buồn cười, liền nói đùa: “Ai hả?” Bạch Thịnh mờ mịt: “Sao?” Lăng Thần Nam: “Không phải nên gọi là anh Lăng à?” Bạch Thịnh buồn ngủ tới ngơ ngác cả người, chậm tiêu vài giây nên thành thật lặp lại: “Anh… anh Lăng, chào buổi sáng.” Lăng Thần Nam hỏi: “Bình thường tối mấy giờ cậu ngủ?” Bạch Thịnh nheo đôi mắt lại: “Hôm nay… bốn giờ rưỡi sáng mới ngủ.” Lăng Thần Nam bất đắc dĩ: “Chẳng phải là ba tiếng đồng hồ trước sao hả?” Bạch Thịnh lầm bầm: “Buổi tối tối lắm, ngủ không được, buồn ngủ… buồn ngủ quá… Cảm ơn bác sĩ.” Sau đó cậu liền như bọn mèo buồn ngủ trong mấy clip trên mạng, mắt mở không lên mà ngồi nghiêng trên ghế dựa, muốn ngủ. Lăng Thần Nam nhìn hai mắt cậu, lay lay cậu mà nói: “Cởi áo khoác ra, trong xe có máy sưởi, đợi lát nữa xuống xe hẵng mặc vào.” Bạch Thịnh bị anh lắc đến lắc đi mà không vui, lại gọi một tiếng: “Bác sĩ!” Lăng Thần Nam không chút dao động đối với hành vi làm nũng của cậu, tiếp tục lúc la lúc lắc cậu: “Ôi trời, dọa chết tôi rồi, nhanh nào, muộn mất!” Bạch Thịnh hết cách, đành xốc tinh thần lên mà cởi áo khoác, tay nhét vào dưới chiếc khăn quàng cổ to đùng của mình, đầu lệch sang một bên, ngủ mất. Nếu là lúc bình thường, người lạ mà tới gần thì cậu đã chạy biến đi như một làn khói rồi. Động vật nhỏ không biết cảnh giác, Lăng Thần Nam thầm nghĩ trong lòng. Chạy xe một tiếng, Bạch Thịnh tỉnh lại, điều đầu tiên đó là nghiêng người nằm trên ghế, nhìn anh chăm chú một hồi mới khôi phục lại tinh thần, hỏi: “Tôi, tôi ngủ bao lâu rồi?” Lăng Thần Nam mặt không cảm xúc mà nhìn chăm chú con đường phía trước: “Ngủ hơn nửa ngày, gọi mãi cũng không tỉnh, bác sĩ Lục trả lớp, hủy buổi hẹn của chúng ta, bây giờ đang trở về.” Bạch Thịnh “A!” một tiếng ngồi thẳng dậy, nhìn xung quanh nửa ngày, hoảng hồn, kết quả đúng lúc gặp được tiếng phát thanh báo giờ trên đường mới phát hiện ra Lăng Thần Nam nói bậy. “Bác sĩ!” Bạch Thịnh ấm ức kháng nghị. Lăng Thần Nam làm như mình chính trực lắm, nói sang chuyện khác: “Muốn uống nước không? Trên cửa xe có đó, sắp đến rồi.” Lập tức, Bạch Thịnh quên mất việc chỉ trích anh, gật đầu nói cảm ơn, ôm bình nước một lúc mới mở nắp ra mà chậm rãi uống. Sau khi uống mấy ngụm, cậu liền miết bình nước đến vang ra tiếng. Lăng Thần Nam dùng dư quang nhìn cậu: “Làm sao vậy, căng thẳng?” Bạch Thịnh thất vọng nói: “Sớm biết thế thì đã tỉnh lại trễ một chút.” Lăng Thần Nam cười ra tiếng, nói: “Gì đây?! Đây là lời mà một phó lái ưu tú nên nói sao? Không tán gẫu với tôi chưa tính, còn liều mạng ngủ.” Bạch Thịnh tưởng thật, vô cùng tự trách: “Mỗi lần đều làm phiền đến bác sĩ, ít khi bác sĩ mới được nghỉ… Đều tại tôi vô dụng quá, ngay cả xe cũng không dám tự lái, không ở cạnh bác sĩ liền ngủ không được, sau này, tôi nhất định có thể khắc phục!” Lăng Thần Nam nhớ đến bộ dáng buồn ngủ của cậu trên ghế nằm mỗi lần tới phòng khám, buồn cười nói: “Đừng nói những ngày điều trị trước đây là cậu trả tiền chỉ để tới ngủ thôi nhé?” Không chờ Bạch Thịnh đáp lại, giọng nữ của GPS nhắc nhở đã nơi đến, Bạch Thịnh liền ngồi thẳng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm ra kính chắn gió. Lăng Thần Nam nói: “Mặc áo vào.” Cậu liền mặc áo vào. Lăng Thần Nam nói: “Cởi dây an toàn.” Cậu liền cởi dây an toàn. Lăng Thần Nam tăng cao âm lượng: “Xuống xe!” Bạch Thịnh rốt cục phản ứng lại, mở cửa đi ra ngoài. Trong nháy mắt hai người bị đông cứng. Sau khi lên lầu thì ấn chuông cửa, Lục Bách Chu mặc quần áo ngày thường đi ra mở cửa, trong tay cầm một tách cà phê đậm màu, chỉ ngửi thôi đã nghe đắng, y chào: “Ồ, học đệ, hế lô Tiểu Bạch.” Lăng Thần Nam nhằn một tiếng: “Đừng có gọi như gọi chó!” Lục Bách Chu không chút đàng hoàng mà sửa lời: “Hế lô nhân loại Tiểu Bạch.” Lăng Thần Nam quyết định không cho người này một chút cảm giác tồn tại. Bạch Thịnh nửa trốn sau lưng Lăng Thần Nam, nhỏ giọng nói: “Chào anh.” Lăng Thần Nam vào phòng, quen đường quen nẻo mà đi tìm một cái ly để rót nước cho mình, quay đầu lại thấy Bạch Thịnh vẫn còn cầm theo bình nước trong xe, vì vậy không hỏi cậu. Lục Bách Chu nói chuyện phiếm vài câu với anh —— đều là Lục Bách Chu nói, anh gật đầu hoặc lắc đầu. Sau đó Lục Bách Chu bảo: “Tôi lải nhải hai câu với bác sĩ nhà cậu chút xíu, cậu cứ ngồi đi.” Bạch Thịnh gật gật đầu, cẩn cẩn thận thận mà nửa ngồi lên ghế. Lăng Thần Nam đi theo Lục Bách Chu vào thư phòng của y, đóng cửa lại, vừa thổi khí bốc lên từ ly nước vừa giải thích: “Cậu ấy không thể ngồi xe buýt hay tắc xi, cũng không thể đến quá gần ai, sẽ khó chịu… ầy… ít nhất là không thoải mái.” “Xem cậu nuông chiều người ta kìa.” Lục Bách Chu nói: “Là ở chung với những người khác thì không thoải mái, còn với cậu thì rất thân đúng không?” Lăng Thần Nam: “Thì quen em mà.” Lục Bách Chu cười ra tiếng: “Cùng lắm cũng chỉ mới quen được hai tháng thôi.” Lăng Thần Nam nói: “Em quen cậu ấy hai tháng, cậu ấy quen em nửa năm.” Lục Bách Chu nhất thời không bắt kịp, suy nghĩ một phút chốc mới phản ứng lại: “Má, thật hả? Cậu ta thật sự theo dõi cậu?” Lăng Thần Nam cau mày trừng y: “Anh nhỏ giọng một chút có được không?” Lục Bách Chu bày ra vẻ mặt khó mà tin được: “Vậy cậu còn dẫn cậu ta chạy khắp chốn, gan cậu cũng lớn ghê.” “Công việc của chúng ta, nếu không để ý bệnh nhân, không tích cực trợ giúp bệnh nhân, thì bọn họ còn có thể đặt hi vọng vào ai?” Lăng Thần Nam nói: “Có điều… cậu ấy nói người chụp hình và theo dõi em là một nhân cách khác, lúc trước em đã từng kể với anh, tên là Chim Ruồi. Sau này em nhớ lại một chút, những bức hình kia và thời gian sắp xếp vô cùng ngay ngắn rõ ràng, logic và manh mối đều rất nề nếp, không giống như sáng tác một tác phẩm nghệ thuật, cơ mà… có một số việc không giống lắm, những gì nên bàn giao lại em cũng đã nói hết với anh, tiếp theo là do anh phán đoán, hơn nữa… một khi anh bắt đầu khám và chữa bệnh, em cũng không tiện dò xét những chi tiết nhỏ.” Lục Bách Chu vẫn chưa muốn cho qua cái đề tài trước, nói: “Cậu biết các nhân cách khác nhau sẽ có thể trạng và thể năng khác nhau không? Đừng thấy cậu ta bây giờ mang bộ dáng thư sinh yếu đuối, nếu đổi thành những nhân cách khác thì chưa biết chừng liều có xử đẹp được cậu không, cậu coi chừng một chút, đừng để bị dằn vặt tới hỏng.” Lăng Thần Nam không nói cho đối phương biết chuyện mình từng bị Chim Ruồi tấn công hai lần, chỉ gật gật đầu, thật ba phải mà nói: “Em biết rồi.” Lục Bách Chu thở dài, phất tay nói: “Đi ra đi, truyền ngôi thôi nào.” Lăng Thần Nam lườm y một cái, ra khỏi thư phòng, thấy Bạch Thịnh vẫn còn ngồi một cách đàng hoàng ở vị trí cũ, giấy bọc chai nhựa đã bị xé nát, anh không khỏi mềm giọng gọi: “Bạch Thịnh. Qua đây.” Bạch Thịnh nghe lời mà đứng dậy, đi về phía anh, Lăng Thần Nam dẫn cậu vào trong ngồi, vỗ nhẹ cánh tay cậu, sau đó đi ra ngoài, đóng cửa. Bọn họ sẽ nói về cái gì đây? Lăng Thần Nam không nhịn được mà nghĩ. Nhất định là sẽ tìm hiểu đơn giản về nhau, để tự mình nghe nhiều hơn nữa về mọi chuyện, học trưởng cũng sẽ dựa theo các bước để tiếp xúc và phán đoán. Bạch Thịnh có thoải mái khi ở cùng học trưởng không, để hai người cùng ở chung trong một căn phòng nhỏ có khiến cậu ấy khó chịu không? Nhân cách Chim Ruồi thật sự tồn tại sao? Hành vi của cậu ấy hoàn toàn không bị khống chế ư? Liệu học trưởng có đưa ra kết quả suy đoán giống mình không? Lăng Thần Nam trở lại phòng khách, đi qua đi lại vài vòng, cuối cùng bình tĩnh lại, ngồi trên ghế sa lon lướt điện thoại. Sau nửa tiếng đồng hồ xử lý mail, lại xem tin tức, Lăng Thần Nam cảm thấy đói bụng, bắt đầu vào nhà bếp lục tung tùng phèo, rốt cuộc cũng tìm ra nửa hộp ngũ cốc, liền đổ sữa bò lạnh vào rồi ngồi trở lại ghế sô pha mà ăn. Lạnh quá… Lăng Thần Nam cau mày, bây giờ muốn nóng thì cũng đã chậm, đám ngũ cốc bên trong rất không nể mặt mà mềm xèo thành một đống. Đúng lúc này, cửa thư phòng chợt mở, Lăng Thần Nam ngậm cái muỗng trong miệng, quay đầu, mắt to mắt nhỏ nhìn Lục Bách Chu. Lục Bách Chu nhăn mặt: “Ngài coi nhà tôi như nhà mình ấy nhỉ, tuyệt không khách sáo luôn.” Lăng Thần Nam nhả cái muỗng ra: “Không khách sáo, không khách sáo.” Lục Bách Chu vẫn tiếp tục đu cái cửa: “Nhưng mà, sao cậu vẫn còn ở nhà anh?” Lăng Thần Nam vui vẻ: “Học trưởng, lúc bình thường anh rất ít nói mấy lời thế này đó.” Lục Bách Chu nghe hiểu, nghiến răng nghiến lợi: “Trước mặt người ngoài, anh không muốn đánh cậu.” ‘Người ngoài’ được nhắc đến cũng đi ra, nhìn qua nhìn lại hai người bọn họ, gọi một tiếng: “Bác sĩ.” Hai người cùng lúc quay đầu lại. Lục Bách Chu chỉ vào mũi mình: “Tôi mới là bác sĩ, bắt đầu từ hôm nay cậu là người của tôi, biết chưa?” Lăng Thần Nam đẩy y ra: “Đừng nghe anh ta nói bậy, sao, xong rồi hả?” Bạch Thịnh gật gật đầu. Lăng Thần Nam: “Về nhà chưa?” Bạch Thịnh suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Lục Bách Chu kêu lên một tiếng quái dị: “Không phải chứ, bao luôn cả việc đưa đón à? Học đệ đưa anh đi làm nữa hả?” Lăng Thần Nam cầm lấy áo khoác của Bạch Thịnh, đưa cho cậu, không thèm quay đầu lại đã đi ra ngoài cửa: “Hẹn gặp lại bác sĩ Lục! Em chưa có rửa bát đâu!” Lần thứ hai đi ra ngoài, mặt trời đã lên cao, vàng chói, chiếu rọi đường phố chỉ có một mảnh xám trắng đơn giản, vậy mà lại tạo nên chút tình thơ ý hoạ đặc biệt. Lăng Thần Nam chậm rãi xoay người, nói: “Ăn nửa bát ngũ cốc lạnh lại càng đói hơn.” Bạch Thịnh liền vội vàng bảo: “Tôi tôi tôi…” Lăng Thần Nam: “Lại ca cái bài gì đấy?…” Bạch Thịnh sốt ruột nói: “Tôi, tôi mời bác sĩ ăn cơm!” Lăng Thần Nam đùa: “Đừng nghĩ một bữa cơm thịt xào tiêu xanh là tôi sẽ cho không tiền xe.” Bạch Thịnh: “Sẽ sẽ sẽ trả tiền xe mà…” Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Cứ điều gì quan trọng là cậu sẽ nói ba lần sao?” Bạch Thịnh nhếch miệng, sắp xếp lại ngôn ngữ mà mở miệng: “Xin anh đấy bác sĩ, mời anh đi ăn cơm.” “Chưa từng nghe có ai lại xin được mời người ta ăn cơm.” Lăng Thần Nam cười đến híp mắt lại: “Cái này thật miễn cưỡng người đòi hỏi mà, được rồi được rồi.” Bạch Thịnh không khỏi vui mừng, chủ động chạy đến bên ghế phụ, thế nhưng không mở được cửa xe, liền quay đầu nhìn anh đầy chờ đợi. Ánh mắt kia… Lăng Thần Nam không diễn tả được cảm giác trong lòng mình là gì, khựng lại hai giây mới ấn chìa khóa xe. Sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động, chờ động cơ nóng lên. Bạch Thịnh nhích tới nhích lui trên chỗ ngồi, Lăng Thần Nam hỏi: “Vừa rồi trò chuyện với bác sĩ Lục thế nào? Có thuận lợi không?” Bạch Thịnh quay đầu lại nhìn anh, gật đầu một cái nói: “Không nói gì quá sâu, đều rất thoải mái, tùy tiện tán gẫu vài chuyện.” Lăng Thần Nam gật gật đầu, Bạch Thịnh kể tiếp: “Bác sĩ Lục, anh ta rất tốt… rất thân cận, tuy rằng, có lúc không phân biệt được anh ta đang nói đùa hay nghiêm túc, cái này rất, rất giống với bác sĩ.” Lăng Thần Nam bật cười: “Vậy tôi phải tự kiểm điểm lại rồi.” Bạch Thịnh lom lom nhìn anh, hỏi: “Quan hệ giữa bác sĩ và bác sĩ Lục rất tốt sao? Trông có vẻ như thật sự rất tốt.” Lăng Thần Nam mím môi nhướng mày mà gật đầu: “Cũng tốt.” “Ồ thế à…” Bạch Thịnh thu lại tầm mắt: “Tôi… tôi cũng muốn…” Giọng cậu quá nhỏ, Lăng Thần Nam không nghe rõ, hỏi: “Hả?” Bạch Thịnh nói: “Tôi không muốn gọi bác sĩ là bác sĩ.” Lăng Thần Nam vui vẻ: “Lại vụ này hả? Chẳng phải đã sớm nói là không cần gọi như thế rồi à.” Bạch Thịnh buồn bực nói: “Tôi không biết nên gọi tên gì, gọi anh Lăng thì kỳ quá, tên đầy đủ lại có chút không lễ phép.” Lăng Thần Nam: “Bạch Thịnh, cái này chẳng phải là tên đầy đủ sao?” Bạch Thịnh vẫn chưa thoả mãn: “Tại vì tên tôi là, là hai chữ mà!” Cậu đăm chiêu một lúc, hỏi: “Mẹ anh thường gọi anh là gì vậy?” Lăng Thần Nam nói: “Ha, tôi biết rồi, muốn gọi tôi là Nam Nam đúng không? Tôi sẽ không đồng ý.” Bạch Thịnh nhỏ giọng xì xì, sau đó đánh bạo: “Nam, Nam Nam…” Lăng Thần Nam nghiêm mặt: “Cậu kêu đi, tôi sẽ không đồng ý.” Bạch Thịnh cảm thấy thật thú vị, lại gọi: “Nam Nam.” Lăng Thần Nam dài mặt ra, không chút cảm xúc: “Tôi có tôn nghiêm đó.” Bạch Thịnh hắng giọng một cái, gọi thật rõ ràng: “Nam Nam!” Lăng Thần Nam vẫn cứ nghiêm mặt, lại giòn thanh đáp: “Ôi chao!” “Ha ha!” Bạch Thịnh cười ra tiếng, Lăng Thần Nam quay đầu nhìn cậu, cậu không thu nụ cười lại. Chưa từng thấy một Bạch Thịnh như thế này bao giờ, đôi mắt đang cười, Lăng Thần Nam cảm thấy càng dễ nhìn hơn cả lúc bình thường. Tiêu rồi, anh thầm nghĩ.