Người bên lầu tựa ngọc

Chương 93 : Đồng cảm như bản thân mình cũng trải qua

Nàng biết lời mình nói có lẽ đã xúc phạm đến vảy ngược của vị đại nhân này khiến hắn không vui nhưng thế này thì cũng quá lạnh nhạt rồi? Cũng chỉ có mấy con phố mà hắn tình nguyện dùng thứ hao phí tu vi như ngàn dặm phù chứ không mang theo nàng cưỡi ngựa cùng đi sao? Cảnh tượng bốn phía mơ hồ kéo dài, trong giây lát nàng đã tới Cù trạch. Lâu Tự Ngọc còn không kịp nói gì với hắn thì đã ngửi thấy mùi máu nồng đậm. “Hồng Lạc, con dâu của ta sao lại gặp phải chuyện thế này?!” Một lão phu nhân đầu tóc hoa râm đang được người hầu nâng ra, mà ta khóc đến nỗi cả người mềm oặt, “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh……” Trong lòng cả kinh, Lâu Tự Ngọc cũng bất chấp mình vẫn còn nguyên hình mà vội vàng nhảy vào phòng, vừa nhìn thấy nơi phát ra mùi máu tươi thì —— đã chậm, nữ thi kia đã được đắp vải bố trắng nằm trên giường. Trong trạch viện là một mảnh tiếng khóc ai oán, thậm chí không có ai để ý tới một con hồ ly như nàng. Tống Lập Ngôn nhìn quanh, sau đó đi vào mang nàng ra hỏi: “Còn chỗ nào khác?” Lâu Tự Ngọc cũng không so đo cái gì cưỡi ngựa không cưỡi ngựa nữa, lập tức lấy ngàn dặm phù từ trong tay hắn lập tức chạy đến nhà tiếp theo. Nhưng mà động tác của Bạch Tiên gia quá nhanh. Nhà tiếp theo là Lý gia, bọn họ vừa tới thì người chết cũng mới được phát hiện; tiếp theo là Hồng gia thì Lâu Tự Ngọc trơ mắt nhìn thai phụ kia tắt thở; còn một hộ Lưu gia cuối cùng, lúc này Tống Lập Ngôn cuối cùng cũng đuổi tới trước khi Bạch Tiên động thủ, sau đó vỗ tay hóa ra Triền Yêu Thằng. Con nhím yêu hóa thành hình người vừa ngửi thấy mùi của Thượng Thanh Tư đã định trốn nhưng Lâu Tự Ngọc sớm đã có chuẩn bị, đầu ngón tay búng lên mặt đất khiến mặt đất lập tức nổi kim quang, mặc cho hắn đánh vỡ đầu cũng không độn thổ được. Triền Yêu Thằng rơi từ trên xuống, dù con nhím kia đã bật gai toàn thân nhưng vẫn bị trói bó lại. “A ——” thai phụ chấn kinh bất giác thét chói tai, cả người rùng mình, mồ hôi lạnh thoáng chốc thấm ướt áo. Lâu Tự Ngọc cúi đầu nhìn nhìn bản thân, xác định mình đang là người thì tiến lên an ủi: “Phu nhân chớ sợ, hắn đã không thể tổn thương ngươi nữa.” Nhưng lúc này sợ hãi đã thâm nhập con ngươi, thai phụ kia căn bản không nghe thấy nàng nói mà chỉ thét chói tai liên tục, sắc mặt trắng bệch, không ngừng giãy giụa trên ghế bành. Nàng ta quá mức kích động nên chỉ một lúc đã ăn đau ôm bụng mình. “Sao lại thế này? Nương tử? Nương tử!” Người trong nhà cuối cùng cũng có người chạy tới. Tống Lập Ngôn nhìn thoáng qua Bạch Tiên trên mặt đất cảm thấy không ổn nên vội vàng dán ẩn nấp phù lên người nó. Vì thế lúc một đám người tiến vào thì chỉ thấy một đôi nam nữ xa lạ đang vây quanh nữ quyến đang mang thai nhà mình, mà nàng kia thì đã bị dọa kinh hoảng không thôi. “Các ngươi là người nào? Đang làm gì?!” Đương gia giận dữ mắng, mấy cô dì vội vàng đi lên xem xét tình huống thai phụ, lại ba chân bốn cẳng mà nâng nàng ta lên giường. Tống Lập Ngôn nhíu mày, cảm thấy trong tình huống này bọn họ đúng là hết đường chối cãi, nhưng Lâu Tự Ngọc lại không chút hoang mang mở miệng nói: “Mới vừa rồi có người ý đồ làm hại tôn phu nhân, nô gia cùng vị đại nhân này là đuổi theo hắn mà tới, vừa lúc đi ngang qua đây nên tới cứu giúp. Tôn phu nhân sợ hãi không phải do chúng ta.” Đương gia của nhà họ Lưu hoài nghi mà đánh giá bọn họ nhưng còn không có kết luận thì trong phòng đã truyền ra tiếng thét sợ hãi: “A Hoàng mau tới, thê tử của ngươi chảy máu rồi!” Sắc mặt A Hoàng tối sầm quát lớn: “Người đâu, bắt hai người này lại cho ta, không được cho bọn họ chạy!” Nói xong hắn chạy ngay vào nội thất. Trong một lát đã thấy tiếng khóc thét của hắn, Lâu Tự Ngọc nghe được thì trong lòng cũng siết lại, hung tợn mà đạp tên Bạch Tiên kia một phát: “Như vậy cũng không giữ được.” Tống Lập Ngôn nghiêng mắt nhìn nhìn đám gia nô, thấp giọng hỏi: “Đây là một nhà cuối cùng rồi sao?” “Phải.” Lâu Tự Ngọc hết sức đau đầu, “Bọn họ đã có đủ chín minh anh.” Hắn duỗi tay chỉ chỉ nội thất hỏi: “Cái này cũng tính sao?” Lâu Tự Ngọc đột nhiên phản ứng lại, trẻ con dù đã chết cũng không bị Bạch Tiên mang đi, muốn gom đủ minh anh thì trừ phi…… Linh quang lóe đến trong nháy mắt, nàng và Tống Lập Ngôn đều cảm giác có một cỗ yêu khí vọt vào từ ngoài cửa sổ vào nội thất. Lâu Tự Ngọc cuống quít muốn đi cản nhưng gia nô bên cạnh đã túm lấy nàng quát lớn: “Đứng yên!” Tống Lập Ngôn cũng giống nàng, muốn dùng phát thuật nhưng gia nô bốn phía vây quá chặt, hơi không để ý sẽ bị phát hiện nên hắn cũng cố kỵ. Động tác vừa chậm lại thì yêu khí đã lướt qua, minh anh thứ chín cũng theo đó biến mất. Hắn trầm mắt, lật tay thu Bạch Tiên kia vào Diệt Linh Đỉnh. Trong nhà la hét ầm ĩ, sau một hồi lăn lóc thì thai phụ tạm thời cứu được về nhưng đứa nhỏ đã không còn. Đương gia tự nhiên là không chịu thả Lâu Tự Ngọc và Tống Lập Ngôn. Hắn đỏ mắt rống lên: “Giết người thì đền mạng, ta muốn đem các ngươi đưa đi quan phủ cáo trạng!” Tống Lập Ngôn không vui mà nhìn hắn, giống như muốn lộ rõ thân phận nhưng Lâu Tự Ngọc đã nhào lên ngăn cản hắn, thấp giọng nói: “Dù sao cũng không có chỗ khác để đi, ngài để hắn đưa qua đi.” Nhưng bọn họ bị oan uổng, muốn cứu người mà một câu cảm tạ cũng không có còn bị cắn ngược chắc? Lâu Tự Ngọc hết sức kiên trì mà nhéo nhéo cổ tay của hắn, sau đó xoay người ôn nhu nói: “Ta và hắn không phải muốn hại tôn phu nhân, đương gia xin nén bi thương. Muốn đến nha môn cũng được, nhưng trước mắt trong phủ đang loạn thế này, để hạ nhân đưa chúng ta đi là được, ngài vào chăm sóc phu nhân mới tốt.” Bộ dáng ôn nhu săn sóc này đến Tống Lập Ngôn cũng chưa từng thấy qua nên hắn có chút ngoài ý muốn. Vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nàng ôn hòa khiến hắn lại có chút hơi không vui. A Hoàng cũng bị bộ dáng này của nàng làm cho mơ hồ, nghi hoặc mà nhìn nàng, ngữ khí hòa hoãn lại: “Các ngươi đừng có mà tưởng giở trò.” “Không giở trò, lúc nào ngài tới nha môn cũng có thể thấy chúng ta.” Lâu Tự Ngọc cười cười nói, “Đi trấn an tôn phu nhân trước đã.” A Hoàng lưu luyến mà đi, Lâu Tự Ngọc thở dài đi theo gia nô ra ngoài. Nàng nghiêng đầu muốn nói gì đó với Tống Lập Ngôn nhưng lại phát hiện hắn đi phía sau nàng hai bước, khuôn mặt lạnh nhưng mưa cuối thu. “Sao đại nhân lại tức nữa rồi?” Lâu Tự Ngọc dở khóc dở cười, “Ngài và ta đi nha môn cũng sẽ không có việc gì, sao phải để ý như thế?” “Lâu chưởng quầy quen người nọ sao?” Hắn hỏi. Nàng lắc đầu: “Vốn không quen biết, chỉ là nỗi đau mất con đã đủ khổ sở, sao còn phải khó xử người ta làm gì?” Tống Lập Ngôn cười lạnh: “Lúc trước xem chưởng quầy chèn ép những người bán đồ ăn kia thì cũng đâu có từ bi thế này.” Lâu Tự Ngọc nghe hiểu nên hỏi: “Đại nhân cảm thấy nô gia đang làm bộ làm tịch sao?” Cảm thấy có chút buồn cười, nàng không đợi hắn trả lời đã nói: “Ta cũng từng mất đi người thương yêu nên biết đó là tư vị gì. Người nọ chỉ là một phàm nhân, nhất thời giận chó đánh mèo là hết sức bình thường, cần gì phải cùng hắn so đo?” “……” Tống Lập Ngôn không nói, đến một cái liếc mắt cũng không cho nàng mà lập tức bước ra cửa lớn. Lâu Tự Ngọc buồn bực đi theo sau, cảm thấy hắn cũng quá khó hầu hạ, một ngày này không có lúc nào sắc mặt hắn tốt đẹp.