Người bên lầu tựa ngọc
Chương 71 : bộ đầu ra mặt
Lâu Tự Ngọc thường xuyên nghĩ rốt cuộc điều gì giúp nàng chống đỡ đi qua hơn một ngàn năm này? Lâm Lê Hoa từng nói đó là chấp niệm của nàng nhưng nàng cảm thấy không quá đủ. Mỗi một đời người kia trở lại đều quá ngắn ngủi, mỗi lần đều không có kết quả tốt gì. Nếu chỉ dựa vào chấp nhiệm thì nhiều lần sinh tử như thế sợ là đã tra tấn nàng đến hỏng mất.
Trước mắt nàng đi châm đèn tang ngoài cửa hiệu cầm đồ, ngẩng đầu nhìn ánh nến nhảy lên Lâu Tự Ngọc đột nhiên mới phản ứng lại. Nàng cảm nhận được ấm áp ở nhân gian này không phải chỉ vì có người nàng tưởng nhớ mà còn vì bên cạnh luôn có người cùng nàng vượt qua. Củi gạo mắm muối, cãi nhau cười vui, trong những ngày nàng cô đơn nhất thì những người bên cạnh này đã giúp nàng chống đỡ.
Những thứ đó chẳng liên quan gì đến tình yêu nam nữa nhưng cũng vẫn có thể chiếu sáng con đường phía trước.
Đèn tang lay động, giấy đèn bị gió thổi sàn sạt dán lên gọng tre cực kỳ giống tiếng ho khan của Mộc Hi. Lâu Tự Ngọc mờ mịt mà nhìn chung quanh, thở dài một hơi thật nhẹ.
“Mới có mấy ngày không thấy sao tiểu nương tử lại thành như vậy?” Có người cười đi đến trước cửa mang theo một mùi hoa quế.
Lâu Tự Ngọc ngước mắt, không chút che giấu chán ghét của bản thân: “Sao ngươi vẫn chưa chết thế?”
Bùi Hiến Phú rất là tổn thương, một tay che ngực, một tay đưa hoa quế cho nàng nói: “Uổng công ta tốt bụng với ngươi, sao ngươi lại ngóng trông ta chết chứ?”
Lâu Tự Ngọc không duỗi tay đón lấy mà ôm cánh tay cười lạnh, dựa vào cửa nói: “Hai chữ tốt bụng này không phải chỉ mở miệng nói là người ta tin đâu. Ở chỗ ta có đao, đại nhân không ngại thì đào tim móc phổi ra cho ta xem nào?”
“Sao một nữ nhi gia lại tàn nhẫn thế chứ?” Cắm hoa quế lên một cái khe cạnh cửa, Bùi Hiến Phú say mê mà hít vào một hơi, “Ta tới lần này là muốn mật báo với tiểu nương tử, nếu ngươi không cảm kích thì cũng thôi đằng này lại hung dữ như thế. Ngươi khiến ta đau lòng quá, sau này sợ là không ai giúp ngươi đâu.”
Lâu Tự Ngọc híp mắt, căn bản lười nghe hắn vô nghĩa mà xoay người về cửa hàng.
“Người của nha môn đang trên đường tới đây đó.” Bùi Hiến Phú cười khẽ, “Chỉ chốc lát nữa khách điếm Chưởng Đăng bên kia sẽ bị hủy, tiểu nương tử thật sự sẽ không để bụng sao?”
Chân đột nhiên ngừng lại, Lâu Tự Ngọc đen mặt quay đầu lại: “Ngươi lại làm trò khỉ gì thế?”
“Chuyện này liên quan tới việc của ta, kẻ lấy nội đan của Câu Thủy chính là tiểu nương tử.” Bùi Hiến Phú rất vô tội, “Nội đan không có, người của Thượng Thanh Tư còn chết mất mấy chục người, cộng thêm với mạng người lúc trước, chẳng nhẽ không đủ hủy một cái khách điếm sao?”
Cái kia sao lại tính lên đầu nàng? Lâu Tự Ngọc không tin, đẩy hắn ra nhìn ra bên ngoài. Nha môn cách nơi này không xa, đảo mắt là có thể thấy một đội sai nha mang theo cuốc xẻng đang đi tới. Người cầm đầu chính là Hoắc Lương, thần sắc hắn tương đối nghiêm túc, gần như là căng da đầu đứng trước cửa khách điếm Chưởng Đăng. Hắn đi qua lại hai bước, gãi gãi đầu rồi mới nói với người phía sau: “Động thủ đi.”
Hắn vẫn luôn rất thích khách điếm Chưởng Đăng, cũng cảm thấy Lâu chưởng quầy là người tốt, nếu không có bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn làm chuyện này. Nhưng trước mắt có lẽ để hắn làm thì còn tốt, chỉ cần Lâu chưởng quầy không xuất hiện……
“Hoắc bộ đầu?”
Hắn còn chưa nghĩ xong thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Hoắc Lương cứng đờ, tay gác ở chuôi đao bên hông không dám quay đầu, chỉ cao giọng nói: “Thất thần làm gì, động thủ đi!”
Đám sai nha phía sau lập tức muốn xông lên phá nhà nhưng một bóng dáng đột nhiên hiện ra, nhanh chóng ngăn cản bọn họ.
“Làm gì vậy?” Lâu Tự Ngọc giang hai tay, oán trách mà dậm chân nói với Hoắc Lương, “Đây là khách điếm tổ truyền của Lâu gai, sao nói phá là phá được chứ?”
Hoắc Lương không dám nhìn nàng, ngược lại ngẩng đầu nhìn trời, môi mở ra một khe nhỏ sau đó nhẹ giọng nói: “Chưởng quầy đi mau.”
“Hả?” Lâu Tự Ngọc không nghe hiểu hỏi lại: “Ngài nói cái gì?”
Hoắc Lương đau đầu mà xoa xoa ấn đường. Hắn còn định nói thêm cái gì thì lập tức có một đạo bạch quang bay tới quấn lên người nàng.
“Hóa ra sẽ xuất hiện thật, vậy ta cũng không khách khí nữa.” La An Hà cười lớn đi ra từ bên cạnh, trên mặt hắn còn có vết bầm tím chưa tan, giọng nói cũng không được sang sảng như trước nhưng hắn mang theo không ít người. Bọn họ đông đảo, khí thế áp nàng.
Thì ra là thế, đập khách điếm của nàng là vì muốn bức nàng hiện thân sao? Lâu Tự Ngọc hơi hơi nhướng mày, sau đó mặt xụ xuống bày ra bộ dáng vô tội khóc không thành lời, xoắn người kêu to: “Làm gì vậy, ban ngày ban mặt dám cường đoạt dân nữ này?”
“Hừ, trợn mắt nói dối thật nhanh nhỉ? Lúc giúp đỡ Xà Yêu cướp nội đan không phải ngươi rất uy phong sao? Để lão tử nhìn xem cái đuôi của ngươi đâu?” La An Hà tiến đến đẩy nàng một phen.
Lâu Tự Ngọc nhũn chân mà ngã ra đất, Hoắc Lương khó khăn lắm mới đón được nàng. Lúc này nước mắt nàng lập tức rơi xuống: “Ngài đang nói cái gì thế, nô gia nghe chẳng hiểu gì hết?”
Hoắc Lương cũng không biết sao lại thế này. Hắn chỉ nhận được lệnh truy nã anngf. Vốn tưởng liên quan tới án mạng của Tào phủ lần trước nhưng nghe lời La đại nhân thì hình như không phải. Giúp yêu quái đoạt nội đan sao? Lâu chưởng quầy chỉ là một nữ tử nhu nhược, sao có thể làm ra loại sự tình này chứ?
Hắn có chút không vui, không dấu vết nâng nàng dậy mà bảo vệ.
La An Hà khó hiểu mà gãi gãi cằm: “Sao thế? Ngươi không phải hồ yêu mấy ngày trước sao?”
“Oan uổng quá đại nhân, nô gia là một người làm ăn thành thật, từ nhỏ ta đã ở chỗ này kinh doanh khách điếm sao lại có thể là yêu quái được chứ?” Lâu Tự Ngọc run rẩy đáp lại, “Mấy người đang nói cái gì, nô gia căn bản không hiểu.”
Trong một khắc La An Hà cũng hoài nghi liệu mình có nhận sai người không. Biểu tình trên mặt người này quá mức vô tội, trong mắt cũng trong vắt không giống kẻ nói dối. Nhưng vừa định thần lại La An Hà lại cảm thấy mình quá không có tiền đồ. Người có mặt mũi thế này tìm cả huyện Phù Ngọc làm gì có người thứ hai nào?
Lại là quỷ kế của yêu quái! La An Hà tức giận mà vén tay áo tiến lên muốn bắt nàng nhưng Hoắc Lương lại che chở trước mặt nàng.
“Ngươi đang làm gì?” La An Hà không kiên nhẫn quát, “Còn dám chắn thì cẩn thận bản quan cách luôn chức bộ đầu của ngươi đó.”
Trong lòng vốn đã không quá thoải mái, lại nghe những lời này nên Hoắc Lương thật sự nhịn không nổi trầm giọng mở miệng hỏi: “Tống đại nhân có gì sai? Lâu chưởng quầy lại có gì sai?”
La An Hà không thể tưởng tượng mà đánh giá hắn sau đó cười nói: “Ngươi thì tính là cái gì mà dám chất vấn bản quan chứ?”
“Làm quan giả vì dân vì vua, trên không thẹn với trời đất, dưới không hổ với chúng sinh—— đây là lời thề của kẻ làm quan. Nếu hôm nay đại nhân là vì việc công muốn bắt Lâu chưởng quầy thì thuộc hạ nhất định nghe theo. Nhưng trước mắt xem ra đại nhân đang lấy việc công mưu việc riêng, phạm vào tối kị của kẻ làm quan.” Hoắc Lương không kiêu ngạo không siểm nịnh, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt La An Hà trở nên cổ quái. Hắn duỗi tay vỗ vỗ đống bụi vô hình trên vai Hoắc Lương rồi nói: “Hoắc bộ đầu chức quan không cao nhưng lời nói lại không ít nhỉ? Ngươi hiểu được rất nhiều hả?”
Lâu Tự Ngọc âm thầm lo lắng. Nếu nàng hóa ra yêu lực trực tiếp đánh với đám người này thì Tống Lập Ngôn sẽ khó xử. Nàng vốn muốn giả làm một nữ tử nhu nhược, lấy thân phận nhân loại để nghĩ biện pháp thoát thân nhưng không nghĩ tới Hoắc Lương lại đứng ra bảo vệ nàng.
Một bộ đầu nho nhỏ như hắn sao đối phó được với đại quan thế này chứ?
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
10 chương
15 chương
10 chương