Người bên lầu tựa ngọc

Chương 59 : ôn nhu khó có được

Không khí mang theo hương đậu tắm tràn đầy căn phòng. Sương mù màu trắng từ sau bình phong tỏa ra mờ mịt. Bình phong kia vốn làm từ nguyên liệu mỏng thêu chim thú, sơn thủy, lúc này bị ánh sáng chiếu qua thì in bóng một thân hình lả lướt, thướt tha vũ mị, đường cong động lòng người. Nàng đang đứng trong bồn tắm cẩn thận rửa sạch chỗ khuỷu tay, cằm hơi nhếch lên. Bọt nước theo tay nàng chảy xuống, tích táp nhỏ vào bồn tắm, chỉ chốc lát sau nàng lại vốc một vốc nước lên tưới vào sau cổ. Nếu không phải phía sau lưng nàng có mấy cái đuôi to đến khoa trương đang hắt bóng lúc ẩn lúc hiện thì đây có thể coi là một bức mỹ nhân đang tắm cực kỳ hương diễm. Tống Lập Ngôn dời mắt, nắm tay lại che miệng ho khan một tiếng. Người phía sau bình phong cả kinh lập tức thu mấy cái đuôi cực đại kia lại, cả người “Rầm” một tiếng vùi vào trong nước. Mãi một lúc lâu sau nàng mới mở miệng: “Đại nhân đã trở lại?” “Sao ngươi lại ở trong phòng ta?” “Tống Tuân mang nô gia đến đây mà, không phải ngài dặn nô gia tự thu thập bản thân hay sao?” “Thì đúng là bản quan dặn thế.” Tống Lập Ngôn hơi bực, “Nhưng bên cạnh còn có phòng cho khách cơ mà.” Tống Tuân nghe thấy động tĩnh thì bước đến nói: “Đại nhân, viện này chỉ có hai gian phòng cho khách, một gian cho Đại sư huynh, một gian cho Bùi đại phu ngài không nhớ sao?” Tống Lập Ngôn xoay người, đen mặt chắn nửa cánh cửa lại không cho Tống Tuân vào rồi nói: “Vậy ngươi cũng nên bẩm báo cho bản quan một tiếng chứ.” Tống Tuân: “……” Ý thức được bản thân không nên đi vào, hắn lập tức lui ra bên ngoài sau đó cung kính hành lễ: “Tiểu nhân sẽ cho người đi chuẩn bị lại.” Nói xong hắn chạy nhanh như chớp. Tống Lập Ngôn bực mình nhìn bóng dáng hắn. Giờ đi ra ngoài cũng dở mà ở lại cũng không đúng, hắn quả thật tiến thoái lưỡng nan vì thé hắn dứt khoát túm chặt khung cửa cứng người đứng tại chỗ. Phía sau truyền đến một loạt tiếng nước, hình như nàng đang đi ra khỏi bồn tắm, đạp chân trần trên mặt đất phát ra tiếng “Lách cách” mà đi về phía hắn. Hắn lập tức đóng chặt cửa lại, có chút đau đầu nhắm mắt nói “Lâu chưởng quầy, chú ý thể thống.” Lâu Tự Ngọc không thể hiểu được mà nhìn hắn: “Nô gia có chỗ nào không ra thể thống đâu? Xiêm y nô gia mặc xong rồi mà.” “Giày đâu?” “Bẩn rồi không đi được nữa, nô gia cũng đang lo đây.” Lâu Tự Ngọc buồn rầu mà tìm xung quanh, váy áo trên người cọ vào nhau loạt xoạt, người thì không hề an phận đi lại lung tung. Tống Lập Ngôn hít sâu một hơi rồi xoay người lại muốn mắng nàng xối xả nhưng vừa nhìn thấy nàng đang mặc cái gì thì hắn lập tức nheo mắt, tai đỏ ửng. Áo bào to rộng màu trầm mặc trên người nàng thì quét trên mặt đất. Cổ tay tuyết trắng của nàng lộ ra ngoài còn dính chút bọt nước. Đây là thường phục hắn treo ở trên bình phong, mặc trên người hắn thì hào phóng khéo léo, nhưng mặc trên người nàng thì dù thế nào cũng có vẻ không đứng đắn là sao nhỉ? “Ngài đừng lườm nô gia nữa.” Lâu Tự Ngọc nhấc vạt áo chấm đất lên một chút, mặt cực kỳ vô tội nói, “Quần áo của nô gia bẩn hết rồi, chỗ này của ngài lại chẳng có nha hoàn tới hầu hạ nên nô gia chỉ đành mặc cái gì.” Tay nàng vì ngâm nước lâu nên hơi nhăn, dưới màu áo trầm trầm da nàng càng trắng đến dọa người. Tống Lập Ngôn liếc mắt một cái thì buồn bực nói: “Ngươi lại đây.” Lâu Tự Ngọc ngoan ngoãn ôm vạt áo đi theo hắn đến bên bàn trà cạnh giường ngồi xuống. “Tay.” Mở tay phải đưa qua Lâu Tự Ngọc mới nhớ ra lòng bàn tay nàng có vết thương do bị Giải Trĩ Kiếm cắt phải vẫn chưa khép lại. Lúc này vì nàng ngâm nước lâu nên miệng vết thương đã trắng bệch, thoáng vừa động lại có máu chảy ra. Tống Lập Ngôn mở hòm thuốc trên bàn ra, mặt trầm xuống mà bôi thuốc cho nàng lại lật xem vết thương của nàng. Ngọn lửa vô danh trong lòng hắn lại trào lên: “Lần tới ngươi có thể nói rõ ràng mọt chuyện được hay không?” Tay trái chống cằm, Lâu Tự Ngọc cười khanh khách mà nhìn hắn: “Cái này phải nói rõ ràng thế nào chứ? Nếu nói trước thì đại nhân lại chẳng giận nô gia chết đi được ấy chứ?” “Hiện tại ta cũng không khá hơn tí nào.” Tống Lập Ngôn cắn răng tay siết chặt hơn. “Ai da.” Lâu Tự Ngọc kêu thảm thiết, lông mày trễ xuống mếu máo đáng thương vô cùng mà nói, “Đau quá.” “Không phải ngươi rất lợi hại sao? Còn dùng cùng chi thuật, ta cho rằng ngươi không sợ đau chứ.” Tống Lập Ngôn cười lạnh xé một mảnh vải trắng quấn lên tay cho nàng, “Ta là người diệt yêu, ngày nào đó ta sẽ vì thế mà chết nên ta chẳng cần ai che chở hết.” Nhìn hắn thật sự không vui Lâu Tự Ngọc mới thành thật gục đầu nhận sai: “Về sau nô gia không dám thế này nữa.” Vốn tưởng rằng nàng sẽ cãi vài câu, không nghĩ tới nàng lại nghe lời như thế, nói cái gì đồng ý cái đó khiến hắn ngượng ngùng không trách cứ nữa. Băng vết thương xong Tống Lập Ngôn vừa định rút tay về thì lại bị nàng bắt được đầu ngón tay. “Vết thương trên người đại nhân cũng không nhẹ hơn nô gia đâu.” Lâu Tự Ngọc cẩn thận đánh giá tay hắn, nhíu mày nói, “Nơi này còn có nửa mảnh vảy rắn nè.” Ngón trỏ hắn bị vảy rắn cào rách, máu đã đông lại cùng miếng vảy rắn. Tống Lập Ngôn nhìn thoáng qua, không lắm để ý nói: “Chờ lát nữa tắm xong là hết.” Lâu Tự Ngọc tức giận đến nghẹn một cục tức nói: “Đại nhân, cho dù nô gia có bị thương thì cũng không sốt, không bệnh, nhưng ngài không giống thế.” Nói xong nàng lập tức đứng dậy đi lấy khăn tới giúp hắn rửa vết thương và bôi thuốc. Nàng vừa dấp nước làm ướt miệng vết thương vừa thử rút vảy rắn ra ngoài. Động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng cẩn thận giống như đối đãi với một đứa nhỏ non nớt sợ đau. Nàng còn thổi thổi cho hắn hỏi: “Đau không?” Cái này giống như con kiến cào ngứa thì có cái gì mà đau? Tống Lập Ngôn lắc đầu nói: “Ngươi cứ làm đi thôi.” Nàng dùng sức đụng vào cái vảy rắn khiến máu trào ra nên Lâu Tự Ngọc không dám mạnh tay mà chỉ tinh tế giúp hắn thấm nước cho máu đọng mềm ra, hơn nửa ngày không thấy có tiến triển gì. Tống Lập Ngôn rất muốn thúc giục nàng nhưng hắn rũ mắt thoáng nhìn lông mi hơi run của nàng thì lại vội dừng lại, nuốt lời muốn nói xuống. Ngón tay hắn hơi ngứa, mà tay đứt ruột xót nên lúc này ngực hắn cũng thấy hơi ngứa. “Đại nhân.” Giọng Tống Tuân đột nhiên vang lên bên ngoài kiến Lâu Tự Ngọc sợ giật mình một cái, tay run làm cái vảy bị rút ra luôn. Tống Lập Ngôn nhẹ hút một hơi, đen mặt quay đầu nói: “Tiến vào đi.” Ngữ khí của đại nhân sao có vẻ không vui thế nhỉ? Tâm tình Tống Tuân phức tạp mà nhìn chằm chằm cánh cửa trong chốc lát sau đó căng da đầu đẩy vào, chắp tay nói: “Phòng khách đã chuẩn bị nước xong xuôi.” “Ai, đừng nhúc nhích.” Lâu Tự Ngọc bắt lấy bàn tay đang muốn thu lại của hắn, cẩn thận dùng vải bố băng lại, “Chờ lát nữa cũng không được để dính nước đâu đấy, để người khác hầu hạ ngài tắm rửa đi.” Giọng điệu thân mật này khiến Tống Tuân hết sức giật mình lập tức ngẩng đầu nhìn thoáng qua sau đó lại sợ hãi quay lưng đi. Hắn mới đi có bao lâu đâu…… Sao Lâu chưởng quầy lại mặc áo quần của đại nhân thế kia? Đại nhân luôn không thích người khác chạm vào đồ của mình, càng đừng nói đến quần áo của hắn, nhưng trước mắt hắn chẳng những không trách cứ Lâu chưởng quầy mà ngược lại còn như trách hắn là thế nào? Nhìn lầm rồi, nhất định là hắn nhìn lầm rồi. “Ngươi thật ngốc.” Tống Lập Ngôn đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa hắn lại dừng lại, quay đầu dặn dò nàng, “Đừng chạy loạn.” Lâu Tự Ngọc lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bày ra bộ dạng chỗ nào nàng cũng không đi. Tống Lập Ngôn mặt vô biểu tình mà xoay người, đợi tới khi hắn bước qua ngạch cửa mới buồn cười mà cong cong môi Người vây quanh nha môn bị sai nha đuổi dần đi, Hoắc Lương đến đại lao đem mấy người của khách điếm Chưởng Đăng thả ra ngoài. Lâm Lê Hoa và Tiểu Xuân đương nhiên là hân hoan vui sướng đến nhảy nhót lung tung, nhưng Lý Tiểu Nhị lại nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Chúng ta vô tội sao?” Hoắc Lương khó xử nói: “Ý của đại nhân chính là trước tiên để các vị trở về nghỉ ngơi, nhưng không có lệnh không được rời khỏi huyện Phù Ngọc.” “Thế là thế nào, sao đã thả còn muốn định tội chúng ta?” Lâm Lê Hoa không phục, “Độc không phải do chúng ta hạ, người cũng không phải do chúng ta làm hại, Tống đại nhân hẳn là phải điều tra xong rồi chứ.” “Trong huyện đã chết quá nhiều người, hơn nữa vị Liễu đại nhân kia……” Hoắc Lương nhớ tới tình trạng của Liễu Hàn thì vẫn có chút buồn nôn, mặt trắng bệch nói, “Nếu bên trên không truy cứu thì tốt, nếu thật sự truy cứu thì chớ nói các ngươi, đến đại nhân cũng không dễ thoát thân đâu.” Thông Phán đã chết thì thôi nhưng trong huyện chết cả ngàn bá tánh vô tội, dù thế nào cũng phải báo cáo lên triều đình. Đến lúc đó mặc kệ là thế nào thì đại nhân và người của khách điếm Chưởng Đăng đều sẽ phải đứng mũi chịu sào. “Thế chưởng quầy của chúng ta đâu?” Tiểu Xuân nói, “Từ khi đi với Tống đại nhân thì không thấy nàng ấy đâu.” “Yên tâm đi, nàng đang êm đẹp ở trong phủ của đại nhân, chắc nàng sẽ sớm về thôi.” Lâu Tự Ngọc cũng nghĩ như thế. Sau khi tắm rửa, băng bó xong vết thương nàng chờ Tống Lập Ngôn tắm gội thay quần áo trở về lại đùa giỡn một hồi là có thể về nhà đúng không. Nhưng Tống Lập Ngôn dùng hành động nói cho nàng biết —— đừng có mơ. “Đồ đâu?” Hắn đứng chặn trước mặt nàng vươn tay. Lâu Tự Ngọc giả ngu hỏi: “Thứ gì?” “Nội đan của Câu Thủy và Phù Đồ vây.” “Khéo quá nha.” Lâu Tự Ngọc vỗ vỗ tay cười với hắn, “Nô gia cũng đang tìm mãi, sao vừa mới tắm rửa xong lại không thấy đâu, hai cái đó tụi nó chạy mất rồi, ha ha.” Tống Lập Ngôn cười không nổi, mắt nhìn chằm chằm nàng, ẩn ẩn có chút mưa rền gió dữ chuẩn bị nổi lên. Khóe miệng Lâu Tự Ngọc cứng đờ, nàng chớp mắt không tình nguyện lấy Phù Đồ Vây từ trong ngực ra nhét vào trong tay hắn: “Trả lại ngài.” Trong tháp lưu li kia rỗng tuếch, nửa con yêu quái cũng không có. Ánh mắt Tống Lập Ngôn trầm đến lợi hại, giọng điệu khiến người ta rét lạnh: “Ngươi có biết thả các nàng đi sẽ gây ra hậu quả gì không?” “Vừa rồi Ngói Đỏ đã nói với ta nàng bị người ta mê hoặc mới dùng Huyết tế để hồi sinh Hoài Niệm, lúc này nàng ta đi rồi sẽ không dám về nữa. Còn Tha Thiết vốn cũng không hại người, chẳng qua chỉ muốn đoạt lại nội đan. Hiện giờ nàng ta bị thương nặng nên cũng không còn uy hiếp.” Lâu Tự Ngọc cố đứng thẳng mà thuyết phục hắn, “Thả các nàng đi cũng không tính là chuyện lớn gì.” “Hoang đường!” Tống Lập Ngôn cả giận nói, “Yêu quái chính là yêu quái, nhổ cỏ tận gốc còn không kịp huống chi là thả cọp về núi? Lúc này trong thành đã chết bao nhiêu người ngươi cũng thấy rồi, nếu bọn chúng lại hại người thì ngươi lấy cái gì đền cho những mạng người vô tội kia?” Lâu Tự Ngọc bị rống đến run rẩy, ôm đầu tủi thân nói: “Thả cũng thả rồi.” Còn bất chấp tất cả cãi sao? Tống Lập Ngôn tức giận đến mức đi qua đi lại rồi hỏi nàng: “Nội đan đâu?” Lâu Tự Ngọc càng thêm chột dạ mà không dám hé răng. Nhận thấy có gì không ổn, Tống Lập Ngôn niết quyết triệu hồi Diệt Linh Đỉnh, kết quả quyết vừa niệm thì tay áo Lâu Tự Ngọc lập tức có cái gì đó nhảy nhót hưng phấn bay ra chui vào tay hắn.