Người bên lầu tựa ngọc
Chương 141 : Trẻ nhỏ giận dỗi
“Sao ngài lại tới đây?” Nàng vui mừng mà ôm lấy vai hắn, cái mõm nhọn cẩn thận chạm vào má hắn, sau đó lại nhanh chóng thu lại, trong mắt lấp lánh như nước hồ Bích Ba.
Tống Lập Ngôn vốn rất không vui, thậm chí còn đang chuẩn bị mắng nàng nhưng vừa thấy bộ dạng này của nàng thì hắn có tức đến mấy cũng tan biến, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu liên tục: “Đang êm đẹp ngươi hóa ra nguyên hình làm gì?”
Lâu Tự Ngọc cúi đầu nhìn nhìn bản thân, lại nhìn nhìn hắn: “Ta đang cân nhắc…… Nếu ngài đã nhớ ra hết thì chắc vẫn quen với nguyên hình của ta hơn.”
“Biến trở về đi.”
“Nhưng……” Nàng bĩu môi, rầm rì mà cọ bên tai hắn, nửa câu sau nàng không dám nói —— biến trở về hình người thì không thể ôm ngài như thế này nha. Cũng chỉ có lúc ở trong bộ dạng hồ ly nàng mới có thể thân cận với hắn không chút cố kỵ thế này.
Có lẽ đã nhận ra tâm tư của nàng, Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng chọc ngón tay có bạch quan lên người nàng. Lâu Tự Ngọc thoáng chốc cảm thấy tứ chi nặng nề, xoay người rơi xuống đất trở về hình người.
“……”
Nói không mất mát là không có khả năng, nàng cười gượng hai tiếng, mượn cớ sửa sang làn váy mà cúi đầu nhằm che giấu chật vật trong đáy mắt. Trong lòng nàng trấn an mình rằng dù không ôm được lâu nhưng tốt xấu gì cũng cọ hắn được một lát, nàng nên thấy đủ.
Nhưng nàng mới vừa cúi đầu thì cả người đã bị kéo qua, tay áo màu xám lướt qua tai nàng, những ngón tay với đốt xương rõ ràng đè lại gáy nàng khiến cả người nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Vì chấn kinh nên mắt nàng co lại, Lâu Tự Ngọc cứng đờ mà duỗi đôi tay, nửa khuôn mặt chôn ở trong ngực hắn, mắt trừng thật lớn.
“Trốn cái gì?” Giọng hắn amng theo chấn động trong ngực truyền tới, “Khóe mắt đuôi lông mày đều rõ ràng viết muốn cùng ta thân cận, ngươi cũng không phải yêu quái rụt rè vậy mà sao lại không dám thế?”
“……”
“Ta thấy lúc ngươi thân cận với tiểu Yêu Vương kia tự nhiên thế cơ mà? Ngươi còn chẳng để ý đến vết thương trên người mình đã chạy đi băng bó cho hắn.” Nói là không tức giận nhưng lời này rốt cuộc vẫn có hai phần lạnh lẽo, giống như băng tuyết mùa đông rào rạt rơi xuống.
Tự bản thân Tống Lập Ngôn cũng cảm thấy lời này thật không phong độ, không thỏa đáng, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói: “Ta không ôn nhu như người ta, cũng không săn sóc như người ta. Lâu chưởng quầy thiếu ân tình của người khác như thế thì định lấy cái gì ra báo đáp hả? Ta thấy hắn cũng không giống kẻ muốn tiền muốn mạng, nếu hắn muốn cái khác ngươi cũng cho hả?”
Người trong lòng mãi không nói gì, hắn trầm mặt nói: “Ngày đêm cứ nói mãi là chờ ta về, kỳ thật ngươi chỉ nói ngoài miệng……”
Lời con chưa nói xong thì cả người hắn đã cứng đờ —— đôi tay vẫn luôn buông thõng của Lâu Tự Ngọc đột nhiên ôm lấy lưng hắn, run run túm lấy áo hắn, cái đầu nhỏ thì chôn trong ngực hắn dùng sức cọ lấy cọ để.
Nàng không nói lời ngoài miệng, nhưng chỉ một cái ôm này cũng đủ để hắn hiểu nàng nhớ hắn đến thế nào. Khóe môi Tống Lập Ngôn hơi cong lên nhưng rất nhanh lại bị hắn ép về. Hắn giống như trêu đùa mà lùi nửa bước, kết quả người trong lòng cũng nhắm mắt theo đuôi, dán chặt lấy hắn không buông tay. Hắn bước sang trái nàng cũng sang trái, bước sang phải nàng cũng sang phải.
Tâm tình hắn đột nhiên tốt hơn nhiều. Hắn cười khẽ nói: “Không ngộp thở sao?”
Lâu Tự Ngọc rốt cuộc ngẩng đầu lên, gần như tham lam mà nhìn đôi mắt hắn, trong mắt nàng là khát vọng tràn ngập. Ngộp thở thì tính là gì? Nếu có thể cứ thế chôn trong ngực hắn thì nàng có ngộp chết cũng cam lòng.
Nhưng lời nói lộ liễu như thế nàng tất nhiên không dám nói. Nàng chỉ hắc hắc ngây ngô cười hai tiếng sau đó mở miệng nói: “Ta đang muốn đi tìm ngài đó.”
“Tìm ta làm cái gì?” Tống Lập Ngôn mắt lé xem nàng, “Băng bó miệng vết thương hả?”
Lâu Tự Ngọc chớp mắt: “Sao đại nhân lại so đo cái này nữa rồi? Cánh Gà chỉ là đứa nhỏ, mới vừa rồi ở trên núi nó còn liều mạng bảo vệ ta đó.”
Sắc trời đã đen, gió đêm thổi đến khiến người ta thấy lạnh. Tống Lập Ngôn buông nàng ra, mặt không biểu tình mà xoay chuyển câu chuyện: “Bùi Hiến Phú dùng cấm thuật sinh ra tà ám. Tà ám đó có ba viên nội đan của Yêu Vương nên có yêu lực cực kỳ cường đại, chỉ sợ ngươi cũng không phải đối thủ của nó.”
Lâu Tự Ngọc giật mình, theo ánh mắt hắn nhìn về Kỳ Đấu Sơn ở nơi xa. Tuy bây giờ vốn là đêm tối, nhưng bóng dáng ngọn núi đó rõ ràng càng đen hơn bóng đêm, giống như một mảnh ướt nước trên tấm vải đen.
Thứ kia…… Nàng cười khổ, nếu chỉ là tà ám đơn thuần thì nói không chừng còn có cách giải quyết nhưng nếu có thêm ba viên nội đan của Yêu Vương, lại có cái tên Bùi Hiến Phú thâm độc kia ở bên cạnh thì không biết chuyện gì đang đợi bọn họ đây. Nàng quả thực không dám lạc quan.
Tống Lập Ngôn tiếp tục nói: “Bọn họ muốn nội đan của Bạch Tiên Yêu Vương. Nếu lúc sau đối đầu với các ngươi thì mọi người tính thế nào?”
Lâu Tự Ngọc bất đắc dĩ mà xòe tay nói: “Còn có thể như thế nào? Toàn lực ứng phó thôi.”
“Nếu đánh không lại?”
“……” Nếu đánh không lại thì không phải chỉ có thể chịu chết sao? Lâu Tự Ngọc chớp chớp mắt, xem sắc mặt hắn thì lại không dám nói ra lời. Thoạt nhìn Tống Lập Ngôn muốn cùng nàng nói chính sự nhưng sau khi cân nhắc nàng lại cảm thấy không thích hợp vì thế nàng lặng lẽ duỗi tay muốn kéo bàn tay hắn.
Tống Lập Ngôn hờ hững mà tránh đi.
Quả nhiên, Lâu Tự Ngọc bật cười thành tiếng, đánh bạo kéo tay hắn về, vuốt phẳng từng ngón tay hắn: “Thật vất vả mới trở về, sao đại nhân còn thời gian mà tức giận ta chứ?”
“Không có.”
“Thế này còn không có?” Nàng bĩu môi với hắn nói, “Đây là trò trẻ con mới làm.”
Nhắc tới trẻ con Tống Lập Ngôn càng không vui. Hắn nửa híp mắt nói: “Ta tới chỗ này chỉ là muốn hỏi ngươi đại chiến sắp tới ngươi muốn đi theo ta hay ở lại chỗ này?”
Lâu Tự Ngọc cười gượng, dời ánh mắt nhìn ngôi sao trên bầu trời: “Tuy rằng ta cũng rất muốn đi theo ngài nhưng bên kia đều là người của Thượng Thanh Tư. Chỉ sợ bọn họ cũng chẳng chứa chấp ta, Cánh Gà lại bị thương không nhẹ, Bạch Tiên gia chỉ có chút người sợ không bảo vệ hắn được. Ta phải ở bên cạnh trông hắn, như thế mới có thể an tâm hơn.”
Tống Lập Ngôn rút tay về, phất tay áo xoay người đi ngay. Hắn không nên tới đây, quả là tự rước lấy nhục. Hắn còn cho rằng nàng sẽ không màng tất cả mà đi theo hắn ai ngờ hiện nay xem ra nàng ở bên người khác còn tốt hơn ở với hắn.
Hắn không tức giận, không có gì để tức giận, hắn chỉ cần đi là được.
“Ai ——” người phía sau cũng không biết đang nghĩ cái gì mà vẫn đuổi tới, sốt ruột hoảng hốt mà giữ chặt ống tay áo hắn. Cử chỉ do dự này hoàn toàn không giống phong thái quyết đoán ngày thường của nàng. Trong lòng hắn càng tức hơn, không chút nghĩ ngợi đã hất nàng ra sau đó bày luôn một trận vây yêu.
Ánh sáng màu trắng mọc ra từ trong đất bó lấy cổ tay và cổ chân của nàng, tỏa sáng lấp lánh. Đây là thứ dùng để đối phó với tiểu yêu nhưng với nàng mà nói thì nửa nén hương là có thể tránh thoát. Hắn không quay đầu lại mà đi thẳng đến chân núi bên kia.
Trên núi tử thương quá nhiều, âm khí tụ tập, không đên một lát đã có mưa. Tống Lập Ngôn trở về doanh địa, vừa lúc gặp được Triệu Thanh Hoài cầm ô đi ra nên đứng lại hành lễ.
“Con nhớ lại hết rồi sao còn khiến lão phu tổn thọ thế?” Triệu Thanh Hoài bất đắc dĩ mà lắc đầu, che ô cho hắn rồi nhìn nhìn phía sau hắn hơi kinh ngạc nói, “Về một mình sao?”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
244 chương
16 chương
197 chương
34 chương