Anh…. Anh làm sao lại xuất hiện ở đây? Nam tính của Phan Nghị nhanh chóng bành trướng, càng trở nên sưng to hơn. Anh âm thầm cắn răng, không cách nào kháng cự được thân thể hấp dẫn mê người của cô,không có báo trước hiện ra ở mắt anh, chỉ là nhìn cô thôi mà nam tính của anh liền mãnh liệt bị kích thích. Hai vú của cô trắng non mềm, như tuyết trắng, anh thật là nhớ, muốn vuốt ve. Phan Nghị vừa nghĩ ngợi, bụng dưới càng đau đớn! Đường Ngữ Thi thấy anh đến gần, cô nhảy dựng lên, trái tím đập loạn nhịp, toàn thân nóng lên. “A ----- “. Cô hét lên một tiếng. Phan Nghị nhanh chóng dùng môi chặn lại miệng của cô, đem âm thanh của cô giấu đi. Anh ôm chặt cô, mà toàn thân cô cao thấp không mảnh vải, cùng anh dán sát lấy nhau. Đường Ngữ Thi bị anh hôn, suy nghĩ trong đầu trong nháy mắt hoàn toàn biến mất. Dòng điện ở miệng hai người tăng vọt,xông vào thân thể hai người, theo huyết dịch lưu động, sang hết tư chi, không ai thoát khỏi…. Thật là mãnh liệt cùng cảm giác rung động! Hai thân hình điên cuồng dán sát cùng trái tim, không ngừng rung động, không ngừng gia tăng tốc độ…… Anh kích cuồng mút lấy cô, hôn cô, nhẹ nhàng gặm lấy môi dưới của cô, đầu lưỡi quyến rũ đầu lưỡi của cô, chỉ mong triền miên không muốn buông ra. Nụ hôn này ẩn sâu trong cơ thể anh nhiệt tình cuồn cuộn không dứt. Đường Ngữ Thi cho rằng anh rất lạnh lùng, cô sai lầm rồi! Nhìn bề ngoài anh lạnh lùng như vậy, nhưng vẫn như người bình thường có nhiệt tình mãnh liệt. Trên người cô giọt nước bị anh ôm trọn, vô hình nhanh chóng bốc hơi. Thân thể anh nóng quá, nóng đến toàn thân cô cũng nóng lên rồi. Anh như lửa câu lượn ra đầu lưỡi của cô, tơ bạc quấn quít, câu ra hơi thở dâm mĩ. Cô sắp vô lực rồi, cô sợ sẽ té xuống, khó tìm lòng nổi, hai tay của cô vòng lên cổ của anh, ngượng ngùng đáp lại nụ hôn của anh, sự dụng phương thức anh dạy cô. Hơi thở Phan Nghị rối loạn, thở gấp không ngừng, toàn thân nóng lên bắn ra bốn phía, bỏng đến mức không khí xung quanh hai người như muốn đốt lên. “Ừ…..” Anh hôn thật sâu vào, xâm chếm miệng của cô. Anh muốn có được cô! Vẻ mặt của bố cười nhạo trong đầu óc anh, một giây kế tiếp, anh quyết định, anh mặc kệ! Thân thể của anh giống như bị châm đốt, anh cần giải phóng, anh cần thân thể của cô! Anh bắt đầu động thủ cởi xuống quần áo trên người, mà Đường Ngữ Thi bắt đầu lấy được hơi thở, toàn thân cô phát run, cảm giác khó xử, thẹn thùng. Cô vừa rồi không cẩn thận khiến quần áo lọt vào bồn cầu, bị ướt, cho nên cô nhanh chạy ra ngoài cầm một bộ khác vào. Gian phòng của cô trừ anh ra, không có người không lịch sự được đồng ý mới tiến vào, cô chính là nghĩ anh vẫn còn đi làm, không biết khi nào trở lại mới dám khỏa thân lao ra. Kết quả, quả mức suy tính để cho anh chế giễu! Không ngờ anh sẽ hôn cô, so với lần trước còn cuồng dã hơn, còn nhiệt tình hơn. Anh đang cởi quần áo…. Anh muốn làm cái gì? Chẳng lẽ…. anh tính toàn… cùng cô…… Đường Ngữ Thi đột nhiên lo sợ, bởi vì nhìn anh giống như con mãnh thú, khiến cô lùi bước. Cô muốn tránh đi trở lại phòng tắm, không ngờ mới đi một bước, liền bị anh phát hiện ra ý đồ của cô, cất bước tới cô, bàn tay chụp tới, cô bị anh đưa lên giường, mà anh cũng lên giường theo, hai tay nắm lấy bả vai của cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Anh…. Anh cởi hết?” Tầm mắt của cô chỉ dám nhìn nửa người trên củ anh. “Em cứ nói xem?”.Anh nhàn nhã nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô. Toàn thân Đường Ngữ Thi cứng ngắc, không dám lộn xộn. Khuôn mặt anh tuấn của Phan Nghị đã còn vẻ lạnh nhạt bình thường, bây giờ cặp mắt anh nóng bóng, toàn thân nóng rực, nhìn chằm chằm vào cô. Cô giống như con thỏ trắng, là con mồi của anh….. Nhìn vào trong đáy mắt anh, cô có cảm nhận vậy. Đáy máy của anh hiện lên dục vọng nóng bỏng khiến cô tinh thần rối loạn, khuôn mặt đỏ rực. Vẻ mặt của anh thật là tốt, cô sẽ không nói…. Cô cũng cảm thấy tốt….. mắc cỡ! “Để cho em …. Đứng dậy….. được không?” “Cũng đã đến mức này rồi, em còn muốn bỏ chạy sao?” gương mặt của Phan nghị không cách nào gật bừa. “Em…. Em sẽ lạnh…. Em muốn mặc quần áo”. “Tôi sẽ không để cho em bị lạnh”. Thân thể anh ngày một thấp, đè lên người cô. “Nặng!”. Cô cau nhẹ. Thật ra thì anh có khống chế sức mạnh, chỉ đem một nửa lực trên người đặt trên cô mà thôi. Đường Ngữ Thi cố ý nói như vậy, là bởi vì trên bụng của cô… đang có một cái gì đấy đang sống dậy thẳng đứng….. Cô vừa nhận thức đó là cái gì thì cô cảm thấy vừa sợ hãi vừa rất xấu hổ! Phan Nghị ngửi thấy mùi thơm của cô khi tắm xong. “Thơm qua, là hương hoa hồng….”. Đường Ngữ Thi không có cách nào ngăn cản mũi của anh ở trên vai cô dao động, cô co cổ lại, thấp thở gấp. “Thật là nhột…..” Môi lưỡi nóng bóng của Phan nghị chuẩn xác chặn lại đôi môi anh đào nhỏ của cô, anh trực tiếp xâm nhập vào khoang miệng của cô, hấp thụ hương vị ngọt ngào của cô, anh không ngừng ở trong miệng cô khuấy động lấy, quậy đến mức cô cảm thấy tê dại, cảm thấy run sợ, rung động liên tiếp. Lưỡi đinh hương của cô vừa ướt vừa mềm, anh câu quấn lấy lưỡi của cô, giống như đang cùng cô chơi đùa, toàn thân nóng răn một lúc nhưng sau bao lâu vẫn cảm thấy không dủ, tốc độ hôn càng nhanh càng cuồng, khiến toàn thân cô vô lực. Thân dưới của anh càng nóng dần, không ngừng thuận theo máu hướng toàn thân của anh vọt chảy. Anh nóng quá, anh thật là nóng….. Đường Ngữ Thi sắp bị hôn không thở nổi! Cô cảm thấy bụng dưới tê tê, bình thường không khỏi xôn xao xâm nhập lấy chỗ sau của cô, khiến cô không cách nào nói rõ, nhưng không cách nào bỏ rơi được. Anh dùng môi của anh áp lấy cô, mút lấy cô, lưỡi dài chen vào trong miệng cô đâm đảo lấy cô, hông của anh cũng đong đưa trước sau, phối hợp lấy trong miệng động tác gai đảo, như càng sâu dần vì người cảm thấy rất nóng. Đường Ngữ Thi một hồi hoa mắt, hơi thở của anh bao phủ xung quanh cô. Khiến cô ý loạn tình mê, giao động suốt. Anh vừa nặng vừa nhiệt tình hôn cô, phát ra tiếng dâm mỹ, khiến cô nghe thấy, thẹn thùng trong lòng. Mặt của cô thật là đỏ, thân thể của cô nóng quá, tim của cô đập thật nhanh…. Phan Nghị điên cuồng quấn quít đầu lưỡi của cô, khiến cô không có chỗ trốn tránh. Nhiệt tình của anh càng mãnh liệt, tựa như muốn thiêu cháy người, cô có thể ở dưới thân anh, mặc anh muốn làm gì thì làm. Đường lưỡi của anh hướng khóe môi cô nhẹ tô, cô run lên một cái. Đầu lưỡi của anh ven theo, liếm vành tai của cô, cô rụt lại. “Nơi này là điểm nhạy cảm của em”. Âm thanh của anh khàn khàn, hình như cố ý nhẹ nhàng gặm cắn tai của cô. Thân thể của cô sợ hãi mấy cái mới dừng lại, mặt đỏ tới mang tai, không dám lộn xộn. Anh lại liếm lại cắn vành tai của cô, cô nức nở không tự chủ được từ trong miệng chảy ra, toàn thân một hồi ngứa ngáy khó nhịn, mà bị trêu nên vành tai càng thêm đỏ. “Không ngờ em lại nhạy cảm như vậy…. thật là vật nhỏ nhạy cảm!” Anh xem kỹ dung nhan của cô, phát giác một mảnh đỏ bừng, hơn nữa hồng đều đều, phấn phấn, nộn nộn, mềm mềm, sợ hãi, khiến anh chỉ muốn một hợp nuốt cô vào bụng, hoặc vào vê vào trong thân thể của anh, chỉ muốn bộ dạng xinh đẹp mê người này của cô chỉ cho anh thấy, chỉ có thể làm cho anh quý trọng. Dời đi nụ hôn của anh, bộ ngực trắng nõn hồng hông của cô hiện lên. Bởi vì anh hôn cô, khiến ngực cô ửng hồng, anh một tay cầm lấy, cảm thấy trên tay mềm non đầy đặn, không nhịn được xoa bóp tất cả, lại phát hiện vú của cô vô cùng phong phú co dãn, khó trách nói thân thể trẻ tuổi là mê người nhất, khiến cho anh yêu thích không buông tay. Anh dùng ngón tay tiến đến nụ hoa nhạy cảm của cô xoay tròn,lập tức thuận kim chỉ giờ, lại ngược chiều kim đồng hồ, khiến toàn thân cô run rẩy, nũng nịu kêu ưm. Xoay mình, anh khiến cô càng nhạy cảm hơn, gắng sức khiến nụ hoa cô căng lên. “Nha ----“. Cô bị khoái cảm xa lạ xâm chiếm, rõ ràng nên ngăn cản anh, cô lại lâm vào trong khoái cảm, chỉ muốn chìm đắm, hi vọng anh đừng có ngừng. Hai tay anh đem lấy bầu ngực trắng của cô hướng trung gian chen vào, lộ ra khe sâu rãnh giữa bầu ngực. “Như vậy em thật mê người”. Âm thanh của anh trầm dần, trong anh thâm khẽ thấy vẻ say mê cùng động lòng. Đường Ngữ Thi nhẹ nhàng giãy giụa, bởi vì cô cảm thấy xấu hổ. Phan Nghi cúi đầu, đầu lưỡi liếm qua khe sâu rãnh giưa bầu ngực. Nếm thấy mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể, kèm theo mùi hương trầm vào mũi. “Thi Thi…. Em thật là ngọt….” Đáy mắt anh tràn đầy dục niệm, nhìn một cái không sót gì. Đường ngữ Thi không biết đáp lại như thế nào, toàn thân cô đều lúng túng, xấu hổ, không còn chút sức lực nào. Nhìn anh ánh mắt của cô quá mê người, quá tà ác, quá kịch liệt….. Nhịp tim của Đường Ngữ Thi càng lớn, cô không muốn anh nghe thấy nhưng cô cũng biết, anh đang giữa bầu ngực cô, tiếng tim đập nhanh nhất định không gạt được anh. Tay của anh làm bộ lơ đãng vẽ qua nhũ hoa của cô, khiến cô kêu lên một tiếng, một tia sáng thoáng qua tâm trí. “A từng cái anh……” “Anh thiếu thận trọng”. Mặt anh vô tội, trong mắt không hề chột dạ. Đường ngữ Thi thở dốc một hơi, đỏ mặt không dứt. Phan nghị dùng lòng ngón tay chạm vào nụ hoa cứng ngắc nhạy cảm của cô, khiến cô trừng lớn mắt nhìn anh. “Lần này,anh thừa nhận, anh cố ý”. Anh nâng lên nụ cười nhẹ nhàng, cười đến tuấn dật mê người. Cô thấy anh nở nụ cười,phát giác anh cười lên thật sự mê người, thật là vui mắt. “Nha-----“. Anh đột nhiên không chút kiêng kỵ vuốt ve nâng bầu ngực của cô, xúc cảm trắng nõn tràn đầy lòng bàn tay của anh, đầy đà đầy đặn của cô ở trong bàn tay anh bị dồn ép ra các loại hình dáng kỳ quái. Ngực của cô nóng quá, bắt đầu khuếch tán ra ngoài, lan tràn đến bụng cô. Con ngươi tĩnh mịch của anh nheo lại, đáy mắt mang theo một tia đùa giỡn. Anh tính dồn cả cơ thể nặng lên cô…. Nhìn ra được, phản ứng của cô đơn thuần như cá xử xữ. Phan Nghị trong lòng quyết định, anh muốn khám phá cô thật tốt…. khai phá nơi xử nữ của cô, ăn cô triệt để, chân chính biến thành người của anh!