Người Ấy Vu Quy

Chương 22 : Bá vương ngạnh thượng cung

Nghĩ vậy Vân Tinh Nam đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, không ngờ lại đối diện với ánh mắt của chàng, chỉ liếc mắt một cái, như có thiên ngôn vạn ngữ kẹt ở cổ họng, nhảy lên lông mày. Cũng chỉ liếc mắt một cái, chàng liền thu mắt, rũ mi xuống, không dám ngước mắt lên nữa —— chàng chỉ cảm thấy, Thê Chủ của chàng, có thể nhìn thấu linh hồn dập nát và đầm đìa máu tươi của chàng qua hai mắt. Nhưng hôm nay Vân Tinh Nam thật sự cáu kỉnh, đầu tiên là vô cớ gây rối đổi trắng thay đen, lúc này lại muốn bá vương ngạnh thượng cung, bắt chàng ngẩng đầu, giọng điệu thì mềm nhẹ, nhưng ý tứ bên trong lại không cho phép cãi lời. “Nhìn em.” Nàng nói. Mà chàng sao có thể cãi lời? Dù là xuất phát từ tập tục, xuất phát từ tôn ti, hay là gì khác…… Tóm lại, chàng không thể cãi lời nàng, khiến nàng lại nổi giận. Chàng thoáng ngẩng đầu lên thì đụng phải đôi mắt nàng. Đó là đôi mắt trong suốt thông tuệ biết bao, ngay cả khi chàng lừa mình dối người, chung quy cũng phải thừa nhận. Vì thế, chàng ngước mắt, tùy ý để đôi mắt nhu vu cổ của nàng xâm nhập vào mắt chàng, nếu nàng cảm thấy ghê tởm…… Giải Ưu nghĩ như vậy, khom eo xuống. Bị một thứ dơ bẩn và tàn tạ nhìn thẳng, đâm vỡ tâm sự như vậy, liệu nàng có thấy ghê tởm không? Chỉ sợ nàng sẽ không muốn để kẻ như chàng ở bên cạnh nữa? Tùy nàng…… như thế nào cũng được, dù gì chàng cũng nhận được chút tốt đẹp từ nàng rồi, hiện tại mỹ nhân kia cũng tới tìm nàng. Nàng cũng…… không phải không thể rời khỏi chàng, cũng không có gì không thể an tâm. Như thế nào cũng được, như thế nào cũng tốt. “Chàng……” Vân Tinh Nam nhìn rõ cảm xúc chân thật không che không dấu của chàng, Giải Ưu đã dám nhìn thẳng nàng, nàng thoáng chốc kinh ngạc. Chờ đến khi đối diện với con ngươi đen nhánh kia, Vân Tinh Nam rõ ràng bị hoảng sợ. Ánh mắt tuyệt vọng tan vỡ, giống như đang lưu luyến chút phong cảnh cuối cùng của nhân gian, chẳng kém kẻ hiền mải miết niệm tên ai đến ngu dại trên cầu Vọng Hương, Vân Tinh Nam vô thức nắm lấy tay chàng, thật sự sợ chàng sẽ nghe thấy giọng Mạnh Bà lẩm bẩm “Uống lên chén canh này, chuyện cũ năm xưa, biến mất theo gió bay.” Đây không phải lần đầu nàng nhìn thấy ánh mắt quyến luyến như vậy, nhưng những cảm xúc khác lạ ẩn sâu bên trong, nàng lại không thể hiểu. Rồi trong đầu nàng chợt lóe lên một kí ức xa xôi, nàng từng gặp một thiếu niên vì tình gây thương tích, thiếu niên kia cũng dùng vẻ mặt như vậy, câu đầu tiên cậu ấy nói khi gặp nàng chính là, “Chị bác sĩ, em sợ cô ấy ghét em.” Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt kia giống với Giải Ưu như đúc, tuy nhiên trong đầu vẫn có chỗ trống chưa được lấp đầy? Rốt cuộc là vì sao? Lần đầu tiên Vân Tinh Nam bắt đầu nghi ngờ tiêu chuẩn chuyên môn của mình: Chẳng lẽ nàng nhìn lầm rồi? Bị nàng đột ngột nắm lấy cổ tay, Giải Ưu hơi giật mình, cổ tay nhỏ đến mức khó tin, xương cốt cấn vào lòng bàn tay phát đau, bản thân nàng cảm thấy có lẽ mình sắp bẽ gãy nó. Nhưng nàng không định buông ra, ngược lại tiến tới gần chàng, lại thêm chút nữa, cho đến khi chỉ cần nàng ngẩng đầu sẽ thấy được khuôn mặt gầy gò thanh tú kia. Giải Ưu bị hành động của nàng làm cho hoảng sợ, đã lâu lắm rồi nàng mới thật gần chàng như vậy, lại chẳng phải đòi hỏi chàng, hơn nữa, nàng hình như không muốn dừng lại, đôi tay vòng lấy tấm lưng mảnh khảnh của chàng, ôm lấy chàng, ôm thật chặt. Chàng có chút khó thở, nhưng Vân Tinh Nam là nữ tử, vì sức khỏe kém mà cũng không có mấy sức lực, nhưng chàng lại đang cảm thấy không khí xung quanh bị hút mất, thậm chí cả người cũng đang run rẩy. Tra tấn chàng như vậy chưa đủ, người nữ tử nguy hiểm này còn nhón chân lên, không đợi chàng khom lưng xuống, nàng đã dùng khuôn mặt nhỏ xinh kia cọ nhẹ lên chiếc cằm nhọn của chàng. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, bờ môi đã bị người ta cắn, khuôn mặt vốn lãnh đạm của chàng bỗng xuất hiện chút bối rối. Thậm chí cơ thể này còn thay chàng đáp lại, trong miệng phát ra tiếng rên cực nhẹ. Giải Ưu sợ hãi cực kì, vội im miệng, lẽ nào cơ thể sớm đã chịu bao đùa bỡn này, kỳ thật không hề thuần tịnh như tính cách của chàng? Chàng bị Thê Chủ dạy dỗ ra dáng vẻ dâm đãng như vậy từ lâu… Sao có thể…… Cuối cùng nàng cũng đẩy chàng ra, trầm giọng nói: “Em không chê quá khứ của chàng, chàng làm gì cùng ai em không để ý, chàng cũng không cần quan tâm em là ai, tóm lại, bây giờ em chính là Vân Tinh Nam, Thê Chủ danh chính ngôn thuận của chàng.” Rồi nàng lại thêm một câu, “Em chỉ nói một lần, về sau không nói nữa.” Giải Ưu không phải loại người ngốc bạch ngọt thích quanh co lòng vòng, tự nhiên hiểu rõ ý tứ của nàng, chàng nghĩ mình nhất định đã bị Thê Chủ mê hoặc tâm trí rồi, tận đáy lòng có một giọng nói kì lạ liên tục phiên dịch lời nàng, “Chỉ có một cơ hội này, nếu bỏ lỡ vậy vĩnh viễn ở lại địa ngục đi!” Không, không được…… Cả đời chàng, chưa từng tranh giành thứ gì cho mình, cũng chưa từng suy nghĩ cho mình, chàng vẫn là người, là người, đương nhiên sẽ có lúc tham lam vô độ. Vì thế, chàng dùng cơ thể tàn tạ héo hon này, chậm rãi tới gần nàng, không dám dùng sức, chỉ ôm nhẹ lấy sống lưng của nàng, sau đó nghiêm túc hôn lên trán nàng, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước ấy đầy trịnh trọng, cũng đầy kiên định. Chàng chọn cái trán ư? Vân Tinh Nam trong lòng thấp thỏm, cuối cùng nhảy ra một từ: Yêu thương. Yêu thương nàng là điều chàng nghĩ. Chàng quả thật luôn muốn làm vậy, từng vụ từng việc, đều không ngoại lệ. Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường: Vân Bảo Bảo dẫn theo Tiểu Châu mới nhặt về ra ngoài chơi, kết quả chỉ còn một mình Vân Bảo Bảo trở lại. Vân Tinh Nam: (Lắp bắp, sợ hãi) Nha đầu, ca ca con đâu? Con để lạc mất thằng bé rồi?! Giải Ưu: (lo lắng, nhẹ nhàng cầm tay Thê Chủ) Vân Bảo Bảo: (quay đầu lại )???