Ngược Về Thời Minh
Chương 30
Dương Lăng nghe giọng nàng có chút ngượng nghịu, bèn chăm chú ngắm nhìn. Nàng vừa mới gội đầu, mái tóc xõa xuống ngay ngắn sau lưng, óng ả mượt mà, toát ra nét tươi trẻ dịu dàng. Bên dưới hai hàng mi cong vút là một đôi mắt tròn xoe, ngây thơ chớp chớp như đang tránh né một điều gì.
Dương Lăng nghĩ thầm: "Chẳng lẽ lại là thứ tuyệt học gia truyền gì đó tuyệt đối không được truyền cho người ngoài."
Mặc dù y biết Ấu Nương đã trao trọn trái tim thiếu nữ cho mình, nhưng nếu gia tộc của nàng thật sự có quy định như vậy thì y cũng không thể trách nàng được, tuy tận đáy lòng y vẫn thấy có chút mất mát. Y gượng cười nói:
- Ồ, thì ra là công phu gia truyền của Hàn gia nhà nàng. Không cho phép người ngoài học sao? Ha ha, là ta lỗ mãng quá."
Theo phong tục xưa nay, con gái lớn lấy chồng phải xem nhà chồng như nhà mình, trong khi nhà cha mẹ ruột lại trở thành người ngoài. Nếu thiên vị bên ngoại hơn, vậy đã vi phạm thất xuất chi lệ (đã có giải thích ở chương trước) rồi. Với Hàn Ấu Nương, câu nói vừa rồi của Dương Lăng có thể xem như một lời trách móc hết sức nặng nề.
Nàng không khỏi lo lắng phân trần:
- Không phải, không phải đâu. Thiếp nào dám giấu giếm tướng công chuyện gì, nếu chàng muốn học, thiếp sao dám không dạy chứ? Bộ côn pháp này do cha thiếp học được từ Thiếu Lâm tự ở Hà Nam, gọi là... gọi là Phong Ma côn pháp.
Thời buổi này, quy định về xuất gia cực kỳ nghiêm ngặt, người dưới sáu mươi tuổi muốn đi tu phải được cha mẹ và quan viên địa phương đứng ra chứng nhận, sau đó lên kinh tham gia khảo thí, người nào tinh thông kinh văn mới được phát cho độ điệp (giấy chứng nhận công tác của thầy chùa – ND.) Các chùa chiền lớn do thiếu người kế tục, đành phải thu nhận rộng rãi đệ tử tục gia, cho nên cả vùng Hà Nam, Hà Bắc có rất nhiều môn đồ Thiếu Lâm tục gia. Thuở nhỏ phụ thân của Ấu Nương cũng vì gia cảnh bần hàn nên đã tới chùa Thiếu Lâm kiếm cơm, nhờ đó mới học được một thân võ nghệ.
Nghe thấy cái tên "Phong Ma côn pháp," lại liên tưởng đến vẻ mặt giấu giấu diếm diếm của Ấu Nương, Dương Lăng chợt hiểu ra. Nhìn vẻ mặt thẹn thùng và vóc dáng yêu kiều của Ấu Nương, y càng cảm thấy đáng yêu, không khỏi bật cười lớn. (Phong ma nghĩa là điên khùng – ND.)
Bị y cười, Hàn Ấu Nương lúng túng vô cùng, bối rối nhìn chồng. Thấy Dương Lăng cứ khoái chí cười mãi mặt nàng bất giác đỏ lựng, ngượng ngùng nói:
- Ấu Nương vốn không muốn nói, đều tại tướng công ép người ta... Nghe xong rồi còn cười người ta nữa.
Nói rồi nàng dẩu môi lên. Dương Lăng cười đau cả bụng một hồi, thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ ấm ức thì vừa cười vừa khẽ ôm Hàn Ấu Nương vào lòng vào lòng:
- Ha ha ha, ta vốn không thấy buồn cười, chỉ tại nàng quá nhạy cảm khiến ta chợt nghĩ tới cảnh một nữ tử yêu kiều như nàng nhe nanh múa vuốt sử dụng Phong Ma côn pháp gì đó thôi, thật sự không nhịn được cười.
Dương Lăng cười bật ngửa ra sau. Hàn Ấu Nương làm mặt nghiêm không nói, nhưng trong ánh mắt dần có nét vui vẻ, cuối cùng không nén được phải phì cười. Nàng ấm ức đánh mạnh lên chân Dương Lăng một cái, hờn dỗi nói:
- Tướng công xấu lắm, cố ý trêu người ta!
Dương Lăng bị nàng đánh cho một phát đau điếng, hít vào một hơi rồi nói:
- Ui da, nhẹ chút đi mà! Yên ngựa cứng quá, ta cưỡi đến nỗi bắp đùi sắp rã ra rồi.
Hàn Ấn Nương hoảng quá, vội vàng lấy hai tay xoa bóp, dáng điệu thiếu điều muốn kề miệng vào thổi. Nàng nhẹ nhàng, từ tốn xoa bắp đùi y, ánh mắt chăm chú nhìn y hỏi:
- Giờ còn đau không? Đợi ăn cơm xong thiếp đi mua thuốc kim sang cho chàng nhé.
- Ặc... khụ… khụ…
Dương Lăng hắng giọng, cất tiếng hơi khàn khàn nói:
- Không cần đâu, chỉ tại ta không rèn luyện thường xuyên thôi. Được rồi... ừm, không cần xoa nữa.
Tiểu nha đầu này cũng đã trưởng thành rồi, nhưng có lúc lại hết sức “ngây thơ”. Cách chỗ "hiểm" của y gần như vậy mà hai bàn tay mềm mại của nàng cứ xoa xoa bóp bóp, rõ là khiêu khích lửa dục trong người y mà. Chỗ đó giống cái phao cứu sinh dẹp lép ném xuống biển, chốc lát là phình to lên, chỉ thẳng lên trời như ma thuật.
Dương Lăng vội vã co người lại. Cảm ơn ông trời! À không, cảm ơn bác thợ may mới đúng, vì đã làm cái đũng quần rộng rãi, đủ để che lấp cái "biểu hiện tội lỗi" của y. Y không khỏi thở phào một tiếng, nhưng ngay lập tức lại phát hiện khuôn mặt xinh xắn của Hàn Ấu Nương đang cách môi mình rất gần. Trên khuôn mặt non nớt cùng làn da không chút tì vết kia, mấy sợi tóc cứ vuốt ve vào mũi y, khiến y ngứa ngáy muốn hắt hơi.
Khuôn mặt Hàn Ấu Nương mang theo một mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ, thật khiêu gợi khiến Dương Lăng rục rịch muốn làm bậy. Y cảm thấy bàn tay đang để trên đùi mình của nàng lúc này nóng tựa hòn than, không chịu nổi nữa, y bèn ôm lấy nàng, hôn lên mặt một cái.
Thân thể Ấu Nương thoáng run lên, rồi cứng đờ. Khuôn mặt nàng mịn màng trắng trẻo, làn da tựa như mỡ đông nhưng lại căng mịn, Dương Lăng như chưa đã thèm, chồm tới hôn thêm một cái thật dài. Mặt Ấu Nương trong nháy mắt đã trở nên nóng bừng, toàn thân cứng đờ, thế nhưng đôi mắt nàng lại trở nên long lanh quyến rũ. Nét mặt nàng vừa kinh ngạc, thẹn thùng, xen lẫn với niềm vui sướng bất tận và tình ý miên man.
Đôi môi nàng đỏ mọng, trơn bóng như trái đào chín, có thể hái xuống bất cứ lúc nào. Cố nén lại dục vọng đang trào dâng mãnh liệt, Dương Lăng khàn giọng bảo:
- Ta... đói rồi, đi ăn bánh cảo thôi.
- Ưm...
Hàn Ấu Nương đáp bằng giọng mũi, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, cặp mắt long lanh như mặt nước hồ thu cứ say đắm nhìn Dương Lăng, mê hoặc khôn tả.
Túc tịch bất sơ đầu,
Ti phát phi lưỡng kiên,
Uyển chuyển lang tất thượng,
Hà xử bất khả liên!
(Đêm trước không chải đầu, tóc xoã xuống hai vai, dịu dàng sà lên đùi chàng, chỗ nào chẳng đáng yêu! Trích Tử dạ ca.
Đêm trước em chẳng chải đầu,
Bờ vai tóc xoã một mầu tơ xanh,
Dịu dàng sà nhẹ đùi anh,
Đâu đâu cũng vẻ long lanh yêu kiều.)
Hàn Ấu Nương để lộ thần thái mê người, như thể "đón chào Dương Lăng tới hái hoa." Trong tiềm thức của y, nụ hoa tươi này đang phơi bày một vẻ tự nguyện dâng hiến.
Nếu như Hàn Ấu Nương là một khóm cỏ non, vậy trên đầu Dương Lăng lúc này đã bắt đầu lú ra một cặp sừng trâu thật lớn. Y bây giờ chỉ muốn nuốt trọn Hàn Ấu Nương vào bụng, sau đó bắt đầu tận hưởng hương vị tươi mát của nàng.
Dương Lăng hếch mũi hít lấy mùi hương xử nữ toả ra từ thân thể Ấu Nương, rốt cuộc không kiềm lòng được, hai tay y bất chợt vòng ra sau đầu nàng kéo sát lại, miệng ôm lấy đôi môi ngọt ngào.
Hai bờ môi tiếp xúc, Hàn Ấu Nương vừa thở vừa rên khe khẽ, để Dương Lăng khai phá khuôn miệng xinh xắn trong trắng của mình, hoàn toàn khác vẻ dũng mãnh và bá đạo như lúc huyết chiến trên tường thành. Dương Lăng thưởng thức hương vị tinh khiết của một trinh nữ, ngón tay không tự chủ vén cổ áo nàng ra, khám phá làn da mịn màng thơm mát.
- Ưm...
Hàn Ấu Nương thốt ra một tiếng rên nhẹ, thần trí mê man mặc cho y xâm chiếm, thân thể yếu ớt ngả vào lòng y. Mùi hương trinh trắng thuần khiết của cơ thể nàng khiến cho bao mệt mỏi trong ngày của Dương Lăng vụt tan biến. Rất lâu sau y mới thoả mãn, tách miệng mình ra khỏi bờ môi đỏ ửng của Ấu Nương.
Càng lúc Hàn Ấu Nương càng toát ra phong vị vốn có của nữ nhân, ánh mắt nàng xao động như mặt nước hồ thu, đôi môi mọng đỏ bị y hôn đến ướt mềm, dáng vẻ trông mỹ miều khôn tả.
- Chụt…
Hai đôi môi lại chạm vào nhau, nhưng lần này chỉ là một nụ hôn phớt, tiếp đó Dương Lăng cười nhỏ, bảo:
- Nương tử à, có thể làm cơm cho ta được không?
Hàn Ấu Nương vốn đang si mê nhìn y, đôi mắt long lanh mọng nước, nghe thấy lời này nàng dường như sực tỉnh khỏi một giấc mộng dài, a lên một tiếng. Thẹn thùng kéo cổ áo lên, nàng bối rối bước xuống giường, lâng lâng như bước trên không. Ngoài phòng vang lên tiếng nồi niêu chén bát loảng xoảng, hiển nhiên tâm trí của nàng vẫn còn chưa bình tĩnh lại.
Dương Lăng mỉm cười, khẽ vân vê những đầu ngón tay, nơi đó vẫn còn sót lại cảm giác mềm mại, ấm áp của ngực nàng. Con tim của y đã bắt đầu dao động, lần đầu tiên y cảm thấy căm ghét lời nói dối trá kia của mình.
Nếu như không có lời nói dối đó thì có phải giờ này mình đã có thể tận hưởng thân thể xinh đẹp trinh nguyên của nàng rồi không? Mấy ngày nay, ít nhiều y cũng đã hiểu được phần nào về tính nết nàng. Dương Lăng biết rằng, cho dù nàng vẫn còn là xử nữ, cả đời này nhất định chỉ là nữ nhân của y, tuyệt không cải giá. Niềm tin được hình thành từ nhỏ của một người, y có thể thay đổi được sao?
Vừa nghĩ đến thời hạn hai năm, đến sự chia ly đang rình rập và đã được báo trước ấy, y không còn dũng khí chiếm hữu nàng nữa. Đã không thể hứa hẹn với nàng điều gì, y sao có thể thản nhiên hưởng thụ quyền lợi của một người chồng? Thế nhưng, cho dù có phải sống trong cảnh nghèo túng ở thời đại này hay không, y đều không nỡ rời xa, bởi vì nơi đây còn có người vợ y vẫn bận lòng, người vợ y luôn quyến luyến.
Dương Lăng lặng thinh nghĩ ngợi, trái tim bắt đầu thắt lại như thể đang có kim đâm...
"Hữu phục chương chi mỹ vị chi hoa, hữu lễ nghi chi đại vị chi hạ" (*), Hoa Hạ, chữ "Hoa" trong cái tên của dân tộc lâu đời ấy xuất phát từ những phục sức mỹ lệ của nó. Trong lịch sử Trung Hoa, Hán phục nhà Minh có nhiều kiểu dáng nhất, và đương nhiên cũng đẹp đẽ nhất. Nhờ đôi bàn tay khéo léo của Ấu Nương, bộ trang phục ngày Tết đơn giản đã được khâu cắt lại trông rất hợp với dáng người Dương Lăng, mặc vào rất đẹp. (* lấy cái đẹp của phục sức gọi nó là Hoa, lấy cái quý của lễ nghi gọi nó là Hạ)
Dương Lăng mặc trường bào cổ tròn, vạt áo màu xanh, tay áo rộng, đầu đội khăn vuông, vóc dáng cao ráo, mắt sáng như sao. Khí chất nho nhã ấy khiến Ấu Nương vui sướng vô bờ.
Ấu Nương mặc quần hoa, bên ngoài khoác bằng chiếc váy kẻ ô màu lam, thân trên mặc một chiếc bì giáp (**) màu hồng lạt. Eo thon ôm sát, váy xoè đung đưa, mái tóc đen nhánh thắt thành hai bím buông dài tới eo, cả người toát ra vẻ thanh nhã thuần khiết. (**Một loại áo thời cổ, không có cổ áo và tay áo. Ảnh: http://hiphotos.baidu.com/potsong/pi...04a08bb70a.jpg)
Bên dưới ống váy lấp ló một đôi hài thêu hoa mũi vểnh. Nàng bưng bánh cảo mới ra lò, còn nghi ngút khói đến đặt xuống chiếc bàn vuông con con được để trên giường. Dương Lăng thẳng lưng, ngồi xếp bằng ngay ngắn bên cạnh bàn, ánh mắt vô cùng chăm chú.
"Đàn ông không có tiền đồ mới chui đầu vào bếp," đó là câu mà Hàn Ấu Nương vừa mới nói, so với câu "quân tử không đứng gần bếp," ý nghĩa thật không khác là bao. Dương tú tài tuân mệnh ngồi yên, nhưng trong đầu cứ suy đoán bậy bạ, ánh mắt láo liên lén thưởng thức vẻ đẹp của vị thê tử nhỏ bé đang bận bịu của mình, dĩ nhiên y cũng không hề quên cặp chân thanh tú dưới váy nàng.
Đôi bàn chân của Hàn Ấu Nương rất đẹp. Thời thơ ấu, Dương Lăng đã từng chứng kiến tục bó chân, khi ấy trông vô cùng kinh dị. Để có được " Kim Liên Tam Thốn" (***) (gót sen ba tấc,) bàn chân người phụ nữ bị biến dạng khủng khiếp, xấu xí đến thảm thương. Còn đôi chân của Hàn Ấu Nương may mắn không bị bó, Dương Lăng nghĩ có thể do gia cảnh nhà nàng bần cùng, con gái cũng phải ra đồng làm ruộng, nên mới may mắn giữ gìn được vẻ đẹp này. (*** Chân bị bó rồi được gọi là “liên”, các “liên” kích thước khác nhau thì được chia vào các đẳng cấp khác nhau, trên bốn thốn là thiết liên, bốn thốn là ngân liên, còn ba thốn thì là kim liên.)
Thật ra lúc ấy, tục bó chân vẫn chưa thịnh hành cho lắm, con gái bó chân không nhiều, mãi đến cuối triều Minh tục lệ mới bắt đầu trở nên phổ biến; đến đời nhà Thanh, thứ phong tục bệnh hoạn này mới đạt đến tầm ảnh hưởng cao nhất. Bằng không với nguyện vọng cao cả của Ấu Nương là trở thành một người vợ hiền thục đức hạnh, có lý do gì để nàng không bó chân cơ chứ? Nếu như thế, hôm nay Dương Lăng đã không thể thấy được vẻ oai hùng, mạnh mẽ của nàng khi quật ngã tên cường đạo Thát Đát trên tường thành rồi.
Bánh cảo nhân củ cải trắng thịt heo được bê lên bàn, còn có một đĩa bò muối, một đĩa thịt thái miếng, và một bình rượu trắng nhỏ.
Đây đích thực là ngày tết ấm áp và hạnh phúc nhất của đôi uyên ương trong đêm đông lạnh giá, ngay sau một trận chiến sinh tử. Ấu Nương ngồi đó ăn uống ngon lành, đôi mắt sáng long lanh, hòa hợp với khung cảnh xung quanh tạo nên bức tranh lãng mạn nhất trong mắt Dương Lăng.
Truyện khác cùng thể loại
875 chương
123 chương
370 chương
73 chương
4 chương
137 chương