Ngược Về Thời Minh
Chương 100
Chính Đức không vui nói:
- Phận làm con phải lấy chữ hiếu làm đầu. Lăng tẩm của Tiên đế bị thấm nước như vậy còn chưa tính là không lành sao? Còn chưa tính là đại sự sao?
Lý Đông Dương thấy Hoàng Đế Chính Đức rất không vui, bèn vội bước ra khỏi hàng tâu:
- Hoàng Thượng! Đất bị động thổ đã là trái với lẽ tự nhiên rồi, lẽ nào còn lắm điều huyền bí như vậy? Huống hồ nói theo phong thuỷ, cũng có kiến giải rằng nhân sinh họa phúc do trời, người tài đức thì có thể được yên mạng. Vì vậy mới có câu: ”Nơi đất lành chỉ có người có đức mới được ở”. Thái Lăng vốn là đất lành, cớ chi đột nhiên vì Kim Tỉnh thấm nước báo điềm mà thành đất dữ? Tiên đế là lệnh chủ trung hưng (phục hưng?) của Đại Minh, là một minh quân xưa nay hiếm thấy. Chẳng lẽ Tiên đế không có phước được ở nơi đó sao?
Ông dùng phong thuỷ phản bác phong thuỷ, kỳ thật ý tứ cũng giống như Lưu Kiện, Tạ Thiên, vẫn cho rằng Từ Quán, Vương Quỳnh chuyện bé xé to. Mã Văn Thăng nghe xong không nhịn được nữa. Tuy lão luôn kính trọng ba vị đại học sĩ, nhưng cũng không có nghĩa là ba người nói gì thì lão cũng nghe.
Từ xưa vốn có lệ là quan viên không được làm quan tại nguyên quán, nhưng chế độ này sớm chỉ còn trên danh nghĩa. Từ lúc Dương Lăng và Lưu Cẩn góp lời cho Hoàng Đế lập lại chế đô này, Mã Văn Thăng bị đám quan viên hành cho sứt đầu mẻ trán nên rất bất mãn về việc Dương Lăng ”khuấy đảo triều chính”. Bởi vậy vừa nghe ba đại học sĩ bảo vệ đám người Dương Lăng, lão không nhịn được mà phản bác:
- Đại học sĩ nói vậy sai rồi. Người xưa có câu: ”Nhất mạng, nhì vận, tam phong thuỷ, tứ tích âm đức, ngũ độc thư”*. Đại sự này có ảnh hưởng tới sự thay đổi vận mệnh cá nhân và an nguy xã tắc của triều đình, đương nhiên phải thận trọng mà hành động, sao có thể coi thường nó?
(*: số mạng là quan trọng nhất, kế đến là vận số, thứ ba là phong thuỷ, thứ tư tích âm đức, và cuối cùng là đọc sách. Vậy là độc thư hay đọc thư?)
Thượng thư Hàn Văn của bộ Hộ trông nom ‘túi tiền’ của Đại Minh. Bấy giờ tin triều đình tăng thuế đang lan truyền đi rất nhanh. Kinh sư vốn giàu có thì không sao. Nhưng có những nơi dân chúng cơm không đủ ăn, chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày mà thôi. Nếu triều đình thực sự ban hành chính sách này, thì lão sẽ phải đứng mũi chịu sào gặp đủ mọi điều khó xử, cho nên người sợ dời lăng nhất chính là lão ta.
Cho nên lão lập tức cũng vội vàng bước ra tấu:
- Hoàng Thượng! Thánh nhân có câu: ”Quý không ở nơi chốn, mà do thiên mạng”, Đại Minh ta thiên mạng vốn đã định, vận nước hưng thịnh. Phong thuỷ chỉ là bàng môn tiểu thuật, sao có thể xem là chính đạo?
Ba vị đại học sĩ và thượng thư bộ Hộ cùng chung ý kiến, nói về thiên mạng chính đạo, còn bốn vị thượng thư của bộ Lại, bộ Công, bộ Lễ, bộ Hình thì lại bàn tới phong thuỷ. Nhất thời cả đại điện tranh luận tới lui không ngừng nghỉ.
Chính Đức bị bọn họ tranh cãi đến đầu óc rối mù, đành bất lực quay sang hỏi Lưu Đại Hạ:
- Lưu thượng thư, khanh nghĩ thế nào?
Lưu Đại Hạ khom người bẩm:
- Bệ hạ! Thần cũng cho rằng gửi gắm vận mệnh quốc gia vào phong thuỷ là điều hết sức nực cười. Nếu nói phong thuỷ có thể quyết định họa-phước của quốc gia, vậy trị quốc bình thiên hạ cũng không cần vua hiền tôi trung hay đạo thánh nhân nữa. Nếu vậy khi xưa Đại Tống bị nhà Nguyên xâm lược, người Đại Tống chỉ cần dời lăng mộ Tiên đế tới vùng đất có phong thủy tốt, thì người Nguyên sẽ ngoan ngoãn lui binh rồi.
Văn võ bá quan nghe xong lời này không khỏi phá lên cười.
Lưu Đại Hạ đợi chúng thần bớt ồn ào mới nói tiếp:
- Do đó thần cho rằng không cần phải úy kỵ việc vọng động đến Kim Tỉnh. Nếu cần có thể sai đại thần trong triều đến kiểm tra. Nếu Kim Tỉnh có bị người ta động tay chân hay không, tự nhiên liếc mắt sẽ thấy ngay thôi.
Hoàng đế Chính Đức cũng không biết thuật phong thuỷ có đáng tin hay không, nhưng xem ra việc này thà tin còn hơn không, không tin thì không ổn. Nghe Lưu Đại Hạ nói như vậy, hắn đang muốn bảo Khâm Thiên giám lên điện hỏi để xem có kiểm tra Kim Tỉnh được không, thì thượng thư Vương Quỳnh của bộ Lễ đã lên tiếng:
- Hoàng Thượng, thần nghe nói bảy binh sĩ đứng cạnh Kim Tỉnh chứng kiến việc Kim Tỉnh trào nước bất ngờ đã bị chết khi đang xây dựng đế lăng. Đây còn không là chứng cứ lớn nhất cho việc giấu đầu hở đuôi sao? Hà tất phái người đi tới lăng kiểm tra, khiến Tiên đế dưới suối vàng không được yên ổn. Thần nghĩ rằng, cho dù nó phong thủy ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia là vô căn cứ, nhưng những kẻ này khi quân phạm thượng không phải giả. Theo lý nên nghiêm trị, lấy đó làm gương!
Chính Đức nghe xong bèn hạ quyết tâm, vỗ ngự án một cái phán:
- Được! Bảo bộ Hình dùng cực hình, để xem bọn chúng cứng đầu tới đâu!
* * *
Mồng hai tháng sáu, mới sáng sớm đã có hàng loạt những tiếng sấm ì ầm, nhưng mưa lại không lớn, chỉ tí tách rơi. Gần đến trưa, một chiếc kiệu nhỏ đội mưa xuất hiện trên con đường nhỏ trong thôn quê lầy lội.
Mấy ngày qua phủ Uy Vũ Bá bị bao trùm trong một bầu không khí thê lương và ảm đạm. Hàn Ấu Nương nghe nói tướng công có chuyện, sợ tới mức hồn phi phách tán. Nàng đã đi đến bộ Hình nhiều lần, nhưng nơi ấy được canh gác nghiêm ngặt, tuyệt nhiên không cho nàng vào.
Sau khi Thái Lăng xảy ra chuyện, vua Chính Đức đã cho người quản giáo Đế Lăng, không cho phép bất cứ ai xuống núi. Cha con họ Hàn cũng bị giam lỏng trên núi. Hàn Ấu Nương chỉ là một nữ tử yếu đuối, không chốn khẩn cầu. Nàng cả ngày lo lắng chạy tới ngoài cửa đại lao bộ Hình nhưng thủy chung vẫn không tìm được cơ hội để gặp mặt tướng công một lần, tâm lực tiều tụy, trong lòng vô cùng thương tâm.
May mà nàng có nghe ngóng biết được tướng công mặc dù qua hai lần thăng đường, nhưng chưa bị dùng hình (tra tấn), bốn đại thần không ai chịu cung khai nên mới yên lòng một chút. Lúc này Ấu Nương mới vừa được Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai đưa về phủ. Cao Văn Tâm nghe tin vội vàng chạy tới, vừa vào cửa trông thấy sắc mặt Ấu Nương, liền biết hôm nay nàng vẫn chưa gặp được Dương đại nhân.
Cao Văn Tâm vịn cửa trầm ngâm hồi lâu, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, rồi vào phòng lấy quần áo khoác thêm cho Ấu Nương, nhẹ nhàng an ủi:
- Phu nhân, người đừng quá lo lắng để tránh tổn hại tới thân thể. Hai ngày qua, mọi người bên ngoài đều truyền miệng nhau, nói rằng triều đình muốn gia tăng thuế khoá nên mới lấy cớ Đế Lăng không lành để nguỵ biện. Lão gia vì bá tánh Đại Minh mới phải vào tù, lòng người đều ủng hộ. Lão gia cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ có thể chuyển nguy thành an thôi.
Hàn Ấu Nương mặt hoa u sầu, nghe vậy chỉ cố gượng cười, nước mắt lưng tròng, nói không nên lời.
Đúng vào lúc này, một tiểu tỳ áo xanh lặng lẽ đi tới cửa, khẽ nói:
- Phu nhân, tam công tử nhà Vương thượng thư đã đến rồi.
Cô nàng cũng biết hai ngày qua không khí trong nhà vô cùng căng thẳng, cho nên không dám lớn tiếng.
Tuyết Lý Mai nghe vậy, mày liễu liền cau lại, hầm hầm nói:
- Hắn tới làm gì? Lão gia nhà ta xảy ra chuyện lớn như vậy, ai có lòng thanh thản mà xem bệnh cho phu nhân hắn chứ? Đuổi hắn đi đi!
Ngọc Đường Xuân vội ngăn lại bảo:
- Khoan đã, hắn là con trai thượng thư bộ Lễ. Có lẽ có thể nhờ hắn cầu xin Vương thượng thư ra mặt xin tha cho đại nhân.
Tuyết Lý Mai cười khẩy:
- Tỷ nói xem vì sao mấy ngày nay hắn không đến nhà chúng ta? Dân chúng khắp thiên hạ đều nói bộ Lễ và bộ Công liên thủ sắp đặt tội cho lão gia. Cha hắn chính là kẻ hãm hại lão gia. Hắn sẽ cứu sao?
Tiểu tỳ áo xanh rụt rè chen vào:
- Phu nhân, các vị cô nương, Vương tam công tử... tới có một mình thôi, không hề dẫn theo phu nhân.
- Sao?
Hàn Ấu Nương và mấy người Ngọc Đường Xuân đều đưa mắt nhìn nhau, lấy làm nghi hoặc. Hàn Ấu Nương nghĩ ngợi một chút, rồi cắn răng đứng lên:
- Đám phụ nữ chúng ta ở đây cũng không nghĩ ra được cách nào. Ta đi gặp hắn, xem rốt cuộc là hắn có mục đích gì.
Cao Văn Tâm ngăn lại:
- Phu nhân khoan đã. Đại nhân gặp nạn, nhà họ Vương cũng có hiềm nghi. Phu nhân không nên trực tiếp ra mặt. Theo tiểu tỳ thấy, trước tiên hay là cho người thăm dò mục đích của hắn thì tốt hơn.
Tuyết Lý Mai nổi giận đùng đùng nói:
- Để muội đi gặp hắn. Nhà họ Vương lấy oán trả ơn, muội cũng muốn xem Vương tam công tử có gì để nói?
Ngọc Đường Xuân lườm nàng, trách:
- Với cái tính tình đó của muội, đi sẽ chỉ làm hư chuyện.
Đoạn nàng hỏi ý Ấu Nương:
- Phu nhân, hay là để tôi đi thử. Vương tam công tử đã tới nhiều lần, tiểu tỳ cũng tương đối hiểu hắn, trước hết thăm dò xem ý đồ của hắn đã rồi mới quyết định sau.
Hàn Ấu Nương khẽ gật đầu:
- Tô Tam muội muội tính tình trầm ổn, phiền muội đi một chuyến vậy.
Những tiếng sấm ì ầm vọng lại từ phía chân trời. Vương Cảnh Long đứng ở cửa phòng, đưa mắt nhìn về phía chân trời âm u, lại nhìn lão quản gia đang thõng tay đứng một bên, vẻ mặt thẫn thờ. Mặc dù hôm nay lão quản gia không mời hắn vào thư phòng, cũng không dâng lên chén trà nào, nhưng Vương Cảnh Long vẫn không khỏi mỉm cười, trong lòng lại hỉ hả không thôi.
Hắn và mấy hảo hữu vốn định lật đổ Dương Lăng, nhưng thủy chung vẫn không nắm được nhược điểm gì. Triệu Ung gợi ý bảo hắn tới Dương phủ tìm cơ hội gieo vạ hãm hại, tỷ như lúc đến nhà cầu thầy tặng lễ vật sẽ bí mật mang theo mấy thứ đồ cấm hoặc vượt khỏi quy định gì đó. Bọn chúng cho rằng, Dương Lăng là tên tú tài quê mùa ở nông thôn, chưa hẳn đã biết những thứ này, vậy còn không ngoan ngoãn chui vào rọ sao?
Thế nhưng Vương Cảnh Long cũng không ngốc. Triệu Ung bảo hắn bí mật kẹp mấy tấm vải màu vàng chói vào trong những lễ vật biếu tặng. Có điều phương pháp này quá dễ thấy, rất dễ bị người ta phát hiện. Hơn nữa một khi xảy ra chuyện hắn cũng không thoát khỏi liên can, do đó lo sợ mà vẫn chưa dám thi hành.
Mấy tên này chỉ trích tệ chính thì thao thao bất tuyệt, tựa hồ việc diệt gian trừ ác chỉ là việc trong nháy mắt. Điều nực cười chính là mấy tên công tử này giống như con chuột thiên tài muốn đeo lục lạc cho mèo (1): ý tưởng thì không tồi, nhưng khi bảo chúng đi làm thì lại không biết phải làm sao.
Sau đó Vương Cảnh Long đứng sau cửa sổ thư phòng nhìn thấy trong ao nước giữa vườn hoa có hai ngọn giả sơn nằm ở hai bên, bèn chợt nảy ra ý tưởng,. Hắn định khuyên nhà họ Dương xây thêm một ngọn giả sơn ở giữa ao. Nên biết rằng ba hòn núi trong một ao (2) chính là mô phỏng hành vi tiếm quyền đế vương. Hơn nữa đến lúc đó cũng không có chứng cớ để kéo hắn vào.
Đáng tiếc biện pháp này mặc dù xảo diệu, nhưng hắn lại không gặp được Dương Lăng. Nếu để thê tử của hắn mạo muội bàn luận về kiến trúc hoa viên với Dương phu nhân, sợ rằng sẽ khiến người hoài nghi. Mãi đến khi bọn người Vương Quỳnh đột nhiên phát động, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt được Dương Lăng, thì không cần đến hắn ra mặt nữa.
Nhưng nhiều ngày qua tin đồn trong kinh thành về việc sắp tăng thuế càng lúc càng nhiều. Dân chúng bần hàn gần như coi đám người Vương Quỳnh, Từ Quán là đám gian nịnh hút máu nhân dân, còn Dương Lăng thì lại được tiếng thanh liêm trong sạch, trở thành trung thần cứu giúp nhân dân.
Vương Cảnh Long biết được thì cực giận. Vừa khéo lúc ấy Nhất Xứng Kim của Thì Hoa quán sau khi nghe nói Dương Lăng bị bắt, nhất thời hưng phấn đem chuyện ba thanh quan nhân của mụ bị y cưỡng ép mua về kể cho viên ngoại lang bộ Lễ đang đi chơi kỹ viện nghe. Thê tử Vương Cảnh Long lắm bệnh, hắn lại không có vợ bé, nên cũng là khách hàng thường xuyên qua lại thanh lâu, cũng có chút giao tình với viên ngoại lang bộ Lễ, nghe lão kể xong nghĩ rằng đã tới lúc, bèn lập tức nảy ra ý tưởng.
Hắn tự nghĩ nếu xúi giục được Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai phản lại Dương Lăng, biến y trở thành một tên ngụy quân tử ức hiếp người lương thiện, cưỡng đoạt mỹ nữ. Vậy hình tượng ”kháng chỉ cứu thê” tốt đẹp của y lúc trước sẽ sụp đổ ầm ầm. Chỉ cần làm được việc này, thì sẽ có thể thêu dệt ra rất nhiều điều khác để vu cáo, bôi nhọ thanh danh của y. Ai còn tin y cầu xin cho dân nữa. Danh tiếng của cha hắn cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.
Thế là cũng không bàn với mấy vị bằng hữu, Vương Cảnh Long vội vội vàng vàng chạy đến nhà họ Dương ngay. Hắn nghĩ, bằng vào tướng mạo tài hoa và gia thế của hắn, muốn gạt cho một người con gái xinh đẹp xuất thân thanh lâu, lại vốn ái mộ mình còn không dễ như trở bàn tay sao?
Ngọc Đường Xuân đi tới phòng khách, lão quản gia trông thấy vội chào:
- Tô cô nương đến sao?
Ngọc Đường Xuân khoát tay ra hiệu cho lão bộc lui ra, còn mình lặng lẽ đi đến sau lưng Vương Cảnh Long yêu kiều vái chào, nhẹ giọng nói:
- Tiểu tỳ Tô Tam ra mắt Vương công tử.
Vương Cảnh Long thoáng dừng lại, xoay người ngạc nhiên:
- Chà, là Tô tiểu thư đến, thất lễ thất lễ.
Ngọc Đường Xuân nói:
- Mời Vương công tử vào phòng khách ngồi. Phu nhân không có tới cùng với công tử sao? Lúc này nhà họ Dương đang có chuyện, Văn Tâm tỷ tỷ lại mang thân phận phạm nô do Hoàng Thượng khâm định. Nếu công tử muốn mang tỷ ấy về nhà khám bệnh cho phu nhân, phu nhân nhà tiểu tỳ không đảm đương nổi đâu.
Vương Cảnh Long đi vào phòng khách ngồi, rồi thở dài:
- Vương mỗ không phải vì bệnh của tiện nội mà đến. Dương Lăng xảy ra chuyện, Vương mỗ cũng có nghe nói. Chà! Dương Lăng được nhiều thánh sủng, tiền đồ như gấm, không ngờ lại thỏa hiệp với mấy tên tham quan lừa dối triều đình, thật khiến cho người ta đau đớn vô cùng.
Trên mặt Ngọc Đường Xuân thoáng hiện lên vẻ tức giận, nhưng đang không biết hắn đột nhiên tới đây là có dụng ý gì, bèn cố nén giận. Vương Cảnh Long thấy nàng im lặng đứng trước mặt mình, vội nói:
- Mời Tô tiểu thư ngồi.
Ngọc Đường Xuân khẽ nhún người, lãnh đạm:
- Trước mặt Công tử, tiểu tỳ nào dám ngồi.
Vương Cảnh Long khoát tay:
- Tiểu thư sao lại nói vậy? Tiểu thư đọc sách hiểu lễ, trời sinh đoan trang. Vương mỗ chưa từng xem tiểu thư là tỳ nữ.
Ngọc Đường Xuân cười nhạt, tránh chủ đề này, nói:
- Hôm nay công tử tới đây, nếu không phải xem bệnh cho phu nhân, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Nếu là chuyện quan trọng, không tiện cho tiểu tỳ biết, tiểu tỳ đi mời phu nhân ra vậy.
Vương Cảnh Long vội vàng đứng dậy ngăn lại:
- Tiểu thư chậm đã. Tiểu thư đã hỏi, vậy Vương mỗ cũng đành mạo muội. Không dám giấu tiểu thư, Vương mỗ hôm nay đến chính là vì... Tô tiểu thư đó.
- Sao?
Ngọc Đường Xuân lộ vẻ ngạc nhiên, không dám tin hỏi:
- Vương công tử là vì... vì tiểu tỳ mà đến à?
Vương Cảnh Long thấy trong phòng không có người khác, bèn mỉm cười quỷ dị nói:
- Tiểu thư ở Dương phủ, thật sự chỉ là một tỳ nữ sao?
Ngọc Đường Xuân tròn xoe đôi mắt, đầy nghi hoặc hỏi:
- Vương công tử nói lời này... rốt cuộc là có ý gì?
Vương Cảnh Long cười khẩy nói:
- Ngụy quân tử đúng là ngụy quân tử. Nếu hắn đã thèm muốn vẻ xinh đẹp của tiểu thư, chuộc tiểu thư về nhà thì phải hết sức yêu quý tiểu thư mới phải. Đáng hận là hắn chỉ vì cái thanh danh trọng tình trọng nghĩa đẹp đẽ, sau khi mua một người con gái yêu kiều quyến rũ như cô nương về làm thiếp lại gán cho danh phận nô tỳ, thật là khiến người ta đau lòng!
Ngọc Đường Xuân nghe ngữ khí của hắn tưởng rằng mình là thiếp của Dương Lăng nhưng bình thường lại bị sai bảo như là nha đầu. Nàng không biết chuyện mình là thiếp thị hay nô tỳ có liên quan gì với với chuyện hắn đội mưa chạy tới nơi này, trong lòng kinh ngạc và nghi ngờ không thôi, nên cũng không phản bác gì.
Vương Cảnh Long thấy nàng muốn nói lại thôi, càng cho rằng phỏng đoán của mình là chính xác. Hắn đắc chí nói:
- Dương Lăng bỏ ra vạn lượng bạc chuộc cô nương ra khỏi Thì Hoa quán, nhưng lại bắt làm nô tỳ. Việc này nói ra ai chịu tin? Hắn coi người trong thiên hạ đều không có mắt sao! Hừ! Còn cố làm ra vẻ. Chỉ tiếc cho cô nương, tài hoa tướng mạo như thế, đáng lý phải được người ta che chở như châu như ngọc, lại rơi vào kết cục như vậy.
Ngọc Đường Xuân chớp chớp cặp mắt xinh, thấy vị công tử gia này tỏ vẻ đau xót, thiếu điều giậm chân đấm ngực gào khóc. Nhưng hắn nói tới nói lui, vẫn chưa nói đến điểm quan trọng, nàng đành phải lẩm bẩm:
- Vương công tử... Vì sao lại nói lời này. Thật ra đại nhân đối đãi với tiểu tỳ... đối đãi với tiểu tỳ rất tốt, cũng chưa từng ngược đãi tiểu tỳ.
Nàng nói tới đây chợt nghĩ Dương Lăng lần này đắc tội với thiên tử, không biết chừng còn bị chém đầu, tịch biên gia sản. Trái tim thiếu nữ của mình vừa có nơi gởi gắm đã lại rơi vào kết cục như vậy. Người ta nói ”hồng nhan bạc mệnh”, số phận mình đúng là bất hạnh mà. Nghĩ rồi vành mắt nàng không khỏi đỏ lên.
Chú thích:
(1) Chuyện cổ tích, kể rằng để tránh cho họ nhà chuột bị mèo ta xơi tái, chuột con bèn nghĩ ra cách đeo lục lạc cho mèo để báo động cho loài chuột biết đường mà chạy mỗi khi mèo đến gần. Nhưng ai dám đến gần mèo để đeo lục lạc? Câu chuyện châm biếm những ý tưởng “điên rồ”, “phi thực tế”. Thế nên có thơ rằng:
Quanh năm mèo bắt chuột ăn
Mỗi ngày mấy chú chết lăn vì mèo
Muốn cho thoát cảnh hiểm nghèo
Họ hàng nhà chuột họp nhau lại bàn
Suy đi nghĩ lại miên man
Không ra cách thoát muôn vàn tai ương
Chuột con lên tiếng tỏ tường:
“Giống mèo đi lại thường thường rất êm
Rình mò ăn chuột ban đêm
Chuột không phát hiện, một phen đi đời
Chỉ còn một cách này thôi
Phải đeo lục lạc vào nơi cổ mèo
Khi nào mèo đến nhạc kêu
Chúng ta kịp chạy, hiểm nghèo thoát ngay”
Nghe con chuột nhắt trình bày
Chuột già vội phán: “Mẹo này tốt thôi
Cậu đeo nhạc cổ mèo rồi
Họ hàng nhà chuột chúng tôi chịu liền!”
(2) Nguyên văn “nhất trì tam sơn”. Trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, trong Đông Hải có ba ngọn núi là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu. Trên núi mọc đầy những cây thuốc trường sinh bất lão, là nơi ở của những vị thần tiên khoái lạc trường thọ. Các vì vua phong kiến ai nấy đều ao ước được ”vạn thọ vô cương” và ”trường cửu thống trị”, cho nên bắt đầu từ thời Hán Vũ Đế đã cho xây ”Dao Trì tam tiên sơn” tại thành Trường An mang tính tượng trưng. Về sau ”nhất trì tam sơn” đã trở thành bố cục truyền thống dựng trong lâm viên hoàng gia qua các triều đại.
Truyện khác cùng thể loại
582 chương
101 chương
25 chương
22 chương