Chỉ một cái liếc mắt vội vàng, Tuyết Tiêu đã cảm nhận được có một lực hút lớn kéo cô ngã về trước. Hiệu sách có cửa kín, là chỗ người chủ nghỉ ngơi trong tiệm. Cô bắt lấy Hạ Phàm Thiến không thả, vì thế bị kéo theo cùng nhau, cửa phòng mở một nửa, vì có giá sách ngã trên mặt đất chặn cửa lại nên lúc xuyên qua không quá trót lọt. Tuyết Tiêu trong cái khó ló cái khôn bắt lấy khung cửa chống lại lực hút lớn, trì hoãn được trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, cô cảm thấy dòng nước quanh mình hình thành xoáy nước khiến cô không thể chống cự lực hút đó nữa, đột nhiên kéo cô từng chút một vào trung tâm lốc xoáy. Áp suất nước mạnh bạo dạt tới từ sau người, phối hợp với lực hút sẵn có khiến cô choáng đầu hoa mắt, sức lực níu giữ Hạ Phàm Thiến không còn. Sách báo quanh người rơi rải bị cuốn bay lên đập vào người Tuyết Tiêu, vệt máu nhè nhẹ lan ra trong nước, trong lúc hỗn loạn không biết Tuyết Tiêu bị vật gì phang trúng mà chìm vào hôn mê bất tỉnh. Mai Nhất Xuyên vừa vặn đuổi kịp đuôi xoáy nước, đón được Tuyết Tiêu đã ngất xỉu, cả hai đều bị cuốn vào chính giữa xoáy nước. Sau cửa kín âm tường trong hiệu sách có một cái động lớn, chỉ vài giây, hai người đã biến mất ở cửa động. Người không có dị năng hệ thủy phải chịu áp suất nước ảnh hưởng, có thể lặn xuống chiều sâu hữu hạn, cho dù có được thiết bị ở mạt thế, những không được huấn luyện và không có kiến thức chuyên môn về phương diện này. Hơn nữa tốc độ của Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên quá nhanh, chờ đến lúc Lạc Thanh Phong và Tiêu Ngũ đuổi tới đã không thấy bóng người. Tiêu Ngũ dừng kế bên chiếc taxi đậu ven đường ra dấu cho Trần nhị ca ở phía sau, ý bảo cẩn thận. Lạc Thanh Phong không tìm được Tuyết Tiêu hay Mai Nhất Xuyên, cảm thấy không thích hợp, bơi vào trong hiệu sách. Trong tiệm là một trời hỗn độn, xoáy nước hun hút lúc nãy vừa khéo bị khống chế trong vòng hiệu sách, người ở bên ngoài không thể phát giác. Sách báo và đồ vật linh tinh trôi nổi lấp đầy không gian, Lạc Thanh Phong đẩy vật cản nằm đằng trước rồi bơi vào tìm kiếm, tuy hắn không thấy cửa kín, nhưng lại thấy một con zombie trốn bên dưới kệ sách. Đôi mắt màu xanh lục lập loè trong làn nước tối tăm, tốc độ thong thả bơi tới chỗ hắn, vươn cánh tay gầy tong teo, tựa hồ chỉ cần gập phát liền đứt đoạn. Lạc Thanh Phong dễ dàng tránh đi, đối phương phản đòn bằng cách tới gần trước người hắn muốn vặn gãy cổ, ánh sáng trong mắt zombie ảm đạm. Ánh sáng màu xanh lục càng lúc càng nhiều. Lạc Thanh Phong bỗng nhiên bị người kéo, quay đầu lại thấy là Tiêu Ngũ, cậu trừng mắt kinh hoảng, chỉ ra phía sau. Không biết lũ zombie đã trở về từ lúc nào vây quanh hiệu sách, những đốm sáng màu xanh lục tựa như ánh sáng của đom đóm vào đêm hè, mỹ lệ nhưng lại nguy hiểm. - Sau khi bị hút vào trung tâm xoáy nước, Mai Nhất Xuyên bị lật qua lật lại thiếu chút nữa không thể níu nổi cả Tuyết Tiêu, cảm giác như đột nhiên bị đánh ập lại rồi rơi thẳng xuống đáy nước, đợi cho cảm giác choáng váng qua đi, cậu lập tức kéo theo Tuyết Tiêu trồi lên. "Rầm" một tiếng phá nước ngoi lên, Mai Nhất Xuyên thở phì phò, duỗi tay vỗ vỗ mặt Tuyết Tiêu: "Ê ê, tỉnh tỉnh coi!" Cậu xác định Tuyết Tiêu vẫn còn thở mới bình tĩnh lại, cầm đèn pin đánh giá hoàn cảnh quanh người. Trước vách đá cao có một khung cửa hình mái vòm, lúc bơi có tiếng vọng lại của nước, con đường phía trước hình như rất dài, một màu đen như mực nhìn không thấy cuối. Mai Nhất Xuyên kéo Tuyết Tiêu bơi mãi, đến lúc dưới chân có thể chạm được mặt đất, mực nước dần dần hạ từ bả vai tuột xuống dưới hông, vì thế cậu đổi thành cõng Tuyết Tiêu trên vai. Bên tai tràn đầy tiếng bơi đứng và tiếng thở dốc của bản thân, Mai Nhất Xuyên duy trì cảnh giác, dưới chân đụng phải bậc thang, bước lên rời hẳn mặt nước, đi lên mặt đất khô ráo. Cậu đại khái đi được khoảng ba năm mét thì dừng lại. Mai Nhất Xuyên thả cho Tuyết Tiêu dựa tường ngồi xuống, giơ đèn pin rọi về phía trước quan sát, dừng ở đường hầm sau khung cửa hình mái vòm, tường đá rất dày, trên tường còn được lắp cả một hàng đèn nhỏ. Chỗ này chắc hẳn là hầm trú ẩn? Cậu vừa mới nghĩ như vậy, liền thấy Tuyết Tiêu nhíu mày tỉnh lại. Tuyết Tiêu ho ra nước, giơ tay xoa xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng, bỗng nhiên nhìn thấy một chùm ánh sáng rọi lại đây, khiến cô phải giơ tay che mắt. "Còn sống không vậy?" Mai Nhất Xuyên hỏi. Tuyết Tiêu nhìn cậu một cái, xác nhận là người một nhà, mới lau nước trên mặt, đại não truyền đến cơn đau từng đợt. "Đây là đâu?" Cô nhíu mày hỏi, "Hạ Phàm Thiến đâu?" "Cậu nhìn thấy Phàm Thiến?" Mai Nhất Xuyên ngồi xổm xuống, cũng nhíu mày hỏi, "Ở đâu? Trong nước?" Tuyết Tiêu một bên giải thích, một bên sờ sờ cái gáy đang phát đau của mình, vừa sờ vào là dính máu đầy một tay, đau đến mức cô hít hà một hơi. Sau khi Mai Nhất Xuyên nghe xong thì sắc mặt có chút khó coi, "Người phụ nữ?" "Chưa từng gặp." Tuyết Tiêu yên lặng lấy dụng cụ trong không gian ra rồi tự xử lý cầm máu cho mình, cô hồi tưởng lại một lần tình huống ngay lúc đó rồi kể, "Tôi chỉ nhìn thấy nửa bên mặt, tóc dài, dáng vẻ rất dọa người, nhưng không có mắt xanh." Mọi người đều biết, mắt lục sáng loáng thì trăm phần trăm là zombie. "Chả lẽ trong nước còn có một nhóm người khác?" Mai Nhất Xuyên nhíu mày trầm tư, "Nhưng chính zombie bắt Phàm Thiến và chị của cậu còn gì? Vì sao lại có người phụ nữ kéo Phàm Thiến đi mất?" "Trừ phi bọn chúng cùng một đám." Tuyết Tiêu nói, đỡ tường đứng lên, ngửa đầu đánh giá bốn phía, chỉ vào lối đi đen như mực phía trước hỏi, "Đây là đâu nữa?" "Có thể là hầm trú ẩn ngầm dưới thành phố bị nước trôi dạt đến đây, nếu như vậy thì có thể giải thích được vì sao trừ chúng ta đến từ bên ngoài thì còn có người khác xuất hiện dưới nước." Mai Nhất Xuyên theo cô đứng dậy, cũng nhìn về phía trước, "Khi zombie xuất hiện, nếu phòng bị kịp thời thì có thể lui tới hầm trú ẩn tị nạn, chỉ là những người tránh ở chỗ này không nghĩ tới tai nạn sóng thần sau đó lại trực tiếp nhấn chìm toàn bộ thành phố Tuân Nam." Tuyết Tiêu dựa tường đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: "Tôi hiểu được hết giả thuyết, nhưng cậu thật sự không có bất luận tin tình báo gì về phương diện này hả?" Mai Nhất Xuyên đen mặt nói: "Nếu tôi có thì đã sớm đi cứu Phàm Thiến." Nói tới Hạ Phàm Thiến, Tuyết Tiêu không khỏi rũ mắt, quay đầu lại nhìn cậu. Ánh mắt đánh giá làm Mai Nhất Xuyên sởn tóc gáy, cảnh giác hỏi: "Làm sao?" "Cậu có bạn gái không thành vấn đề chứ?" Tuyết Tiêu hỏi. "Có vấn đề gì được?" Mai Nhất Xuyên hừ một tiếng, đi tới phía trước, "Tôi không giống cậu, cậu sắm vai pháo hôi, chết rồi liền kết thúc, tôi phải sống đến kết thúc cuối cùng, tương đương với việc định cư ở thế giới này." Cho nên chuyện yêu đương quen bạn gái tương đối mà nói thì rất tự do, không có hạn chế. Rốt cuộc trong nguyên tác cũng không sắp đặt nhân vật như thế cho cậu. Tuyết Tiêu nghe xong, hơi hơi hâm mộ, mắt trông mong nhìn cậu: "Kết thúc cuối cùng là gì?" "Cậu không biết?" Mai Nhất Xuyên có hơi khiếp sợ. "Chỉ cung cấp kịch bản trong đúng suất diễn mình tham dự, cậu cũng không phải không biết." Tuyết Tiêu hừ, "Tôi không sống đến kết thúc, đương nhiên không biết." Mai Nhất Xuyên duỗi tay gãi gãi đầu, "Nói cho cậu cũng được, kết thúc cuối cùng là nam nữ chính và đống lốp xe dự phòng của nữ chính cùng nhau giải cứu thế giới, tiêu diệt tất cả zombie, dẫn dắt xã hội người tiến vào kỷ nguyên mới." Tuyết Tiêu: "......" "Anh ấy và đống lốp xe dự phòng của nữ chính chung sống hạnh phúc với nhau?" Mai Nhất Xuyên gật đầu, một bên chú ý động tĩnh chung quanh, thần sắc nghiêm túc: "Bây giờ cậu biết anh em của tôi thảm thế nào chưa? Còn kể tiếp chắc cậu không tin nổi, tôi còn có tình tiết ngoại truyện!" "Ngoại truyện về nam nữ chính?" "Không, ngoại truyện lẻ HE kể về nữ chính và đống lốp xe dự phòng." "Chờ một chút, đã có nam chính rồi sao vẫn còn HE với cả nam phụ vậy? Thế này không phải là có luôn cả hậu cung à? Vậy thì quá kì cục!" Tuyết Tiêu sợ ngây người, "Có tuyến hậu cung thì chẳng phải thế giới sẽ mất cân đối ư!" Mai Nhất Xuyên xua xua tay, ý bảo cô bình tĩnh, tiếp tục nói: "Ngoại truyện chủ yếu kể về mọi người ăn mừng sau vài tháng bước vào kỷ nguyên mới, tiệc tối thác loạn, sau đó các nam phụ thổ lộ tấm chân tình với nữ chính, nguyện ý vì cô ta giữ mình không cưới ai, chỉ bảo hộ mỗi mình cô ta, nữ chính rất cảm động, thừa dịp say rượu theo chân bọn họ cộng độ đêm đẹp." Tuyết Tiêu chưa kịp văng một câu chửi thô tục ra khỏi miệng lại nghe Mai Nhất Xuyên nói tiếp: "Ngày hôm sau, nam chính biết được chuyện này thì ghen tị, nữ chính lập tức đi dỗ, thề với cậu ấy rằng đời này chỉ thích một mình cậu ấy." "Anh ấy vậy mà cũng tin!" Tuyết Tiêu nghe mà nghiến răng nghiến lợi. "Nam chính không thể độc chiếm nữ chính nên rất đau lòng, nhưng cảm thấy nếu đuổi các nam phụ đi sẽ khiến nữ chính đau lòng, vì thế quyết định lén rời đi......" Tuyết Tiêu tức giận trừng mắt nhìn cậu. Mai Nhất Xuyên buồn cười nói: "Cậu nhìn tôi như thế làm gì, thể loại cốt truyện thế này khiến tôi cũng khó chịu thay cho anh em tôi, nhưng không có biện pháp khác, mạch truyện ở thế giới đã được ấn định, chúng ta buộc phải dựa theo cốt truyện hành sự mới được." "Anh ấy đi rồi sao nữa?" "Lúc này liền đến phiên tôi lên sân khấu, lúc cậu ấy bỏ đi rồi thì tôi đi tìm nữ chính, nói cho nữ chính nghe anh em của tôi đối tốt với cô ta cỡ nào, hiện giờ đang đau lòng cỡ nào." Mai Nhất Xuyên thở dài: "Sau đó nữ chính liền đi dỗ cậu ấy, cuối cùng đưa ba cái lốp xe dự phòng đi đến nơi khác ở, chỉ ngày lễ ngày tết mới gặp mặt." Tuyết Tiêu nghe xong vẫn rất tức giận. Lửa giận dưới đáy lòng âm ỉ, nhưng lại không thể phát tiết. Cô vẫn luôn kiên định chuyện mình cần làm là đi xong cốt truyện mình nên đi, người khác có thế nào, đặc biệt là vai chính có thế nào cũng không liên quan đến cô. Tuyết Tiêu căm giận hỏi: "Vì sao cảm thấy toàn bộ tiểu thuyết chỉ ngược mỗi mình anh ấy?" "Chính cậu nói, tiểu thuyết lấy nữ chính làm chủ." Mai Nhất Xuyên liếc nhìn cô một cái, "Hơn nữa mỗi một thứ thuộc về tuyến tình cảm của nữ chính luôn ngược nam chính, cậu đã nói qua, tiểu thuyết ngược luyến cơ mà." Tuyết Tiêu không hé răng. Đột nhiên an tĩnh, quanh quẩn trong lối đi chỉ có tiếng bước chân của hai người. Đi tới đi tới, Mai Nhất Xuyên bỗng nhiên nói: "Nhưng cậu nói đúng." "Cái gì?" "Người ngược cậu ấy đâu chỉ một người." Mai Nhất Xuyên nói: "Ngay cả cậu còn đang ngược cậu ấy." Tuyết Tiêu: "......" Quá thật. Ngọn lửa phẫn bộ dưới đáy lòng Tuyết Tiêu khi nhắc đến chuyện này bỗng nhiên dập tắt. Hai người đi được một khoảng, đừng nói người sống, đến zombie còn không thấy nổi một con. Đi bộ đại khái trăm mét, chỉ thấy được một cánh cửa sắt cao to cản đường đi. Tuyết Tiêu hơi hơi ngẩng đầu đánh giá cửa sắt thoạt nhìn rất rắn chắc trước mắt hỏi: "Cậu có chìa khóa không?" Mai Nhất Xuyên đen mặt trả lời: "Cậu thấy nó có lỗ khóa không?" Trên cửa sắt không có hoa văn hoa hòe loè loẹt gì cả, cũng không thấy lỗ khóa hoặc khoá mật mã, giống như hai khối vuông kề sát nhau, lại còn khép kín mít. Tuyết Tiêu nhìn một vòng dạo trái phải, nói: "Tôi có ống phóng tên lửa, có thể phá." Mai Nhất Xuyên tới gần cửa sắt, duỗi tay gõ gõ: "Tôi cũng có, nhưng khả năng phá cửa sẽ không ổn, đôi ta sẽ phải rời khỏi thế giới mỹ lệ này." Tuyết Tiêu khinh thường cười nói: "Tôi ước gì có thể rời khỏi thế giới này." "Tôi thì không được, tôi phải đi cứu bạn gái của tôi." Mai Nhất Xuyên nghiêm túc nói. Hai người đánh đánh gõ gõ cửa sắt nghiên cứu nửa ngày cũng không có biện pháp. Nếu thật là hầm trú ẩn, vậy thì cánh cửa này chỉ có thể dựa vào dụng cụ khởi động chốt mở bên trong. "Cậu có thẻ phá khoá vạn năng không?" Mai Nhất Xuyên hỏi. Tuyết Tiêu: "Có." Mai Nhất Xuyên gato, sâu kín nói: "Vì sao cái gì cậu cũng có?!" "Có thể bởi vì tôi không sống đến tận kết thúc." Tuyết Tiêu lười nhác nói, lấy thẻ phá khóa vạn năng từ trong không gian ra rồi nói, "Dùng được một lần, mới thu được từ rương bảo vật quý hiếm mới, tôi chỉ có hai cái." "Dùng một lần không thiệt." Mai Nhất Xuyên ý bảo cô nhanh chóng hành động. Tuyết Tiêu sử dụng đạo cụ thẻ phá khoá vạn năng để mở cửa sắt. Hệ thống nhắc nhở cảnh báo màu đỏ, đạo cụ không có tác dụng. Tuyết Tiêu: "......" Mai Nhất Xuyên hỏi: "Làm sao vậy? Sao lại không mở được?" "Đạo cụ không có tác dụng, không thể dùng với nó." Tuyết Tiêu tức giận đến mức đá cửa sắt, "Chỉ được một lần? Sử dụng không có tác dụng mà mày trừ mất đạo cụ của tao, đồ quỷ liên minh rác rưởi keo kiệt!" "Nếu đạo cụ không có tác dụng, chẳng lẽ đây là cánh cửa thuộc về cốt truyện?" Mai Nhất Xuyên nhíu mày, "Tôi đi dẫn Thanh Phong lại đây, vai chính lại đây rồi thì hẳn cốt truyện sẽ nể tình hơn chứ?" Tuyết Tiêu nhìn cậu vừa đi được hai bước lại quay đầu về nói với mình: "Cậu cũng đi cùng đi." "Không ai ở lại đây trông coi à?" Mai Nhất Xuyên nói: "Trông cái gì! Chỉ có mỗi một con đường, lũ zombie người nhái thì chỉ bắt mỗi phụ nữ, nếu để cậu ở lại đây một mình, sau khi tôi quay về mà không thấy cậu thì làm sao bây giờ?" Nói cũng đúng, hiện giờ không nên tách ra hành động. - Tuyết Tiêu đi theo cậu cùng quay về hố nước trước đó. Cô lại lần nữa sử dụng dị năng, trước khi xuống nước nói: "Lúc ấy có áp suất nước và cả lực hút, cảm giác như có dị năng." "Có thể bởi vì cậu không chịu buông tay, cho nên mới làm như vậy." Mai Nhất Xuyên thật ra nhớ rõ cái động đó, "Cái động trong hiệu sách hẳn là đi thẳng bên này." Tuyết Tiêu xuống nước rồi, nhìn xoáy nước sâu xoay vòng, mới cảm thấy Mai Nhất Xuyên nói không đúng lắm. Phạm vi quá lớn. Cái động trong hiệu sách có bao lớn? Đại khái có thể vừa hai người thông qua, nhưng toạ độ nước khuếch tán bên dưới hình như không có biên giới, cho nên nếu phải định hướng nào đi lên từ bên dưới để có thể về đúng vị trí hiệu sách thì không có cách nào phán đoán. Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên dùng tay ra hiệu dưới nước, đột nhiên cảm thấy từng đợt áp suất nước khủng bố đổ từ trên xuống, sóng nước quay cuồng tách hai người ra xa. Cô bị áp suất nước và xoáy nước quay cuồng va chạm, trong chớp mắt không không thấy Mai Nhất Xuyên đi đâu, một vùng dưới nước tối thui, nếu so với trong thành phố chỉ có hơn chứ không kém, nhưng cũng may cô có thị lực zombie còn có thể miễn cưỡng nhìn rõ quanh mình. Cảm giác này cực giống khi cô bị xoáy nước hút xuống trong nháy mắt, Tuyết Tiêu ổn định thân hình, nỗ lực quan sát bốn phía, nếu bọn Lạc Thanh Phong đủ may mắn, có lẽ cũng sẽ bị xoáy nước đó hút xuống dưới. Sự thật chứng minh cô lại một lần nữa đoán đúng. Trong dòng nước quay cuồng, Tuyết Tiêu nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. Hồng Phát được Lạc Thanh Phong bắt lấy, mặt đã nghẹn đỏ, cả người nhìn qua như cá sắp chết quờ quạng tay lung tung bơi trong vô thức. Tuyết Tiêu lập tức bơi qua, khi duỗi tay vừa lúc chạm mắt với Lạc Thanh Phong, hai người bị sóng nước quay cuồng ngăn cách. Hồng Phát cũng thấy cô, ánh mắt liều mạng bày tỏ. Dưỡng khí của cậu đã hao hết, toàn dựa vào nín thở, tình huống của Lạc Thanh Phong cũng giống cậu, mạng hai người cột chung một đường. Nhưng Tuyết Tiêu không có khí oxi dư trong không gian. Sóng nước quay cuồng tách Lạc Thanh Phong và Hồng Phát cách nhau ra, Tuyết Tiêu và Mai Nhất Xuyên từng người cứu một người. Trong nháy mắt Tuyết Tiêu theo bản năng bơi về phía Lạc Thanh Phong, gắt gao bắt lấy tay hắn, cúi người hôn xuống. Lạc Thanh Phong hung hăng nhíu mày nhìn người con gái gần trong gang tấc, mà Tuyết Tiêu không nghĩ nhiều, kéo theo hắn bơi về hướng hầm trú ẩn. Người có dị năng hệ thủy có tốc độ rất nhanh, cho dù có hôn môi cấp khí thì vẫn đủ thời gian để cô kéo theo Lạc Thanh Phong trồi lên mặt nước. Nhưng Tuyết Tiêu trăm triệu lần không nghĩ tới, trên đường trở về cô không chỉ lạc mất Mai Nhất Xuyên, mà còn lội dòng sai địa điểm. "Uỳnh" một tiếng trong nước, cô còn chưa kịp quan sát trạng thái của Lạc Thanh Phong, thì trông thấy có vài cặp mắt lóe sáng lập loè ngay lối đi, ba con zombie người nhái ngồi canh ngay cửa vào, mắt lóe sáng màu xanh lục lạnh lùng nhìn hai người hôn môi dưới nước.