Về đến nhà, cô thở dài một hơi, đột nhiên nhào lên trên giường. Ngoài cửa, La Uyển Vân nói: "Buổi tối mẹ có việc đi ra ngoài một lát, con tự đi ra ngoài ăn đi." Tô Hữu Điềm hữu khí vô lực mà hừ một tiếng, tiếp theo mơ mơ màng màng mà nhắm mắt lại. Thời điểm vừa mở mắt ra, trên mặt đều là nước mắt khô cạn. Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoa xoa cái trán. Trong phòng có chút tối tăm, toàn bộ căn phòng an tĩnh đến đáng sợ. Cô chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi có chút vắng vẻ. Đột nhiên, di động vang lên, cô vừa mở ra thì thấy là cuộc gọi đến, trên điện thại hiện hai chữ: "Tiểu Duy." Tô Hữu Điềm nhanh chóng bắt máy: "Alo....." Viên Duy nói: "Đang ở nhà sao?" Tô Hữu Điềm ảo não hạ mắt: "Ừ....." Viên Duy nói: "Nhìn xuống phía dưới đi." Tô Hữu Điềm kinh ngạc, theo bản năng mà mở cửa sổ ra. Dưới lầu, Viên Duy đang đút tay vào túi, hơi hơi ngẩng đầu nhìn cô, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu vào trên mặt anh, như là phát ra ánh sáng, thẳng tắp mà chiếu vào đáy mắt cô. Ngực của Tô Hữu Điềm như ngừng đập, tiếp theo, cô như là gió xoáy, đột nhiên lao xuống tầng. Ngoài cửa, Viên Duy quay đầu, thấy cô, hơi hơi nhíu mắt lại. Trong nháy mắt, cảm xúc áp chế trong lòng như là có nơi để giải tỏa, Tô Hữu Điềm nghẹn họng, giống như một quả đạn pháo nhỏ vọt vào trong lồng ngực anh. Viên Duy không khỏi lảo đảo một chút, anh ôm cô một phen, bất đắc dĩ mà cong cong khóe miệng. Tô Hữu Điềm liều mạng mà chôn mặt mình trong lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập, ồm ồm mà nói: "Không phải là hôm nay anh phải đi làm ư, tại sao lại đến đây?" Ngực của Viên Duy hơi hơi phập phồng, anh nhẹ giọng nói: "Trước tiên trở về đã." Tô Hữu Điềm gắt gao mà thít chặt eo anh, như là muốn cắt đứt nó. Viên Duy vỗ vỗ bả vai cô: "Còn đang thương tâm?" Một câu này, làm nước mắt của Tô Hữu Điềm như không cần tiền mà tuôn ra. Cô nghẹn ngào mà ừ một tiếng. Viên Duy thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Mẹ em lại không ở nhà ư?" Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, lau nước mắt: "Em quen rồi." Viên Duy dùng tay quệt ở trên mặt cô, gạt đi nước mắt. "Tới nhà của tôi đi." "Há?" Viên Duy nói: "Em ở một mình, tôi không yên tâm." Tô Hữu Điềm có chút do dự, Viên Duy dứt khoát quay người lại, nửa ngồi xổm trước mặt cô. Tô Hữu Điềm ngây ngẩn cả người: "Anh làm gì thế?" Viên Duy không quay đầu lại: "Leo lên." Tô Hữu Điềm đứng ở tại chỗ, móng vuốt đặt hờ ở trên vai anh cả nửa ngày, cũng không dám leo lên. Viên Duy quay đầu lại: "Em là bạn gái tôi, sợ cái gì?" Hai chữ "bạn gái", giống như là một vại đường mật, khuynh đảo toàn bộ đầu quả tim của cô, Tô Hữu Điềm chép chép miệng, giống như có thể nếm được vị ngọt. Cô đỏ mặt nhìn Viên Duy, cả người giống như là bị đường mật phong bế, nửa ngày không cũng động đậy. Viên Duy "Xì" một tiếng, đôi tay vừa động liền túm cô lên trên lưng. Tô Hữu Điềm hoảng sợ, theo bản năng mà ôm cổ anh. Trong nháy mắt, mùi hương trên người Viên Duy phảng phất bên mũi, đầu tiên là cô thử sờ sờ mặt anh, thấy anh không có gì phản ứng, vì thế liền dán cả mặt ở trên cổ anh. "Vì sao anh lại muốn cõng em....." Hơi thở của cô phả vào tai anh. Đầu của Viên Duy hơi lệch sang một bên, vững vàng mà đứng lên: "Khi còn nhỏ, nếu tôi không vui vẻ, mẹ liền sẽ cõng tôi." Nội tâm Tô Hữu Điềm nhói đau, đang chìm trong đường mật thì chua xót xông thẳng hốc mắt, cô chớp chớp mắt, nước mắt từng giọt từng rơi xuống, nện ở trên mặt đất dưới chân Viên Duy. Cô nghĩ, vì sao Viên Duy phải đối xử với cô tốt như vậy, khiến cô không biết làm thế nào. Anh đem sự ôn nhu của mình dành cho Ông Tư Nguyệt cũng dùng trên người cô, làm đồng thời vừa có cảm giác thỏa mãn, cũng vừa hổ thẹn, cô chỉ cho đối phương thêm phiền toái, lại thật sự không giúp được anh cái gì. Viên Duy dừng lại, anh không nói gì thêm, chỉ là trầm mặc đi về phía trước. Trong sự xóc nảy rất nhỏ, Tô Hữu Điềm gắt gao mà ôm anh, nhìn cảnh sắc lui về phía sau, nhìn mặt trời đỏ rực lặn xuống, cô nhẹ giọng nói: "Có mệt hay không?" Viên Duy không nói gì, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, để lộ sườn mặt ra. Tô Hữu Điềm đột nhiên nhanh trí, in ở trên má anh một nụ hôn.