Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt nhìn anh. Viên Duy thu hồi tay, sửa sang lại cổ áo một chút, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Tô Hữu Điềm dùng tay chạm vào mặt anh một chút, nhẹ giọng hỏi: "Có phải đã cậu đánh nhau hay không? Với Tập Nhất Phi?" Viên Duy rũ mắt xuống, nói: "Không phải đánh nhau, là dạy dỗ." Tô Hữu Điềm nghe anh thừa nhận, nhanh chóng hỏi: "Vậy thì chẳng phải là anh ta đã biết cậu không phải người trưởng thành rồi sao?" Viên Duy vén cổ tay áo, rũ mắt nói: "Không sao cả." "Không sao cả?" Tô Hữu Điềm bùng nổ: "Nếu anh ta nói bậy thì làm sao bây giờ, việc làm của cậu còn giữ được hay không?" Nói xong, cô liền vội vội vàng vàng đứng lên: "Không được không được, tớ phải đi tìm anh ta." Viên Duy duỗi tay ra, giữ chặt tay cô: "Không cần, tôi xin thôi việc rồi." Tô Hữu Điềm: "Xin thôi việc? Vì sao?" Tay của Viên Duy dùng sức một cái, cô liền ngồi xuống. Anh lấy sách ra, nói: "Mệt mỏi." Tô Hữu Điềm không tin, nhưng mà nhìn bộ dáng cái gì cũng không chịu nói của Viên Duy, cô thở dài, quyết định không hỏi nữa. Trước kỳ thi cuối kỳ, Tô Hữu Điềm đi thăm Ông Tư Nguyệt, Ông Tư Nguyệt ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt tốt hơn chút, báo cáo kiểm tra sức khoẻ cũng đã có, Ông Tư Nguyệt là bị mệt nhọc quá độ hơn nữa còn thiếu hụt dinh dưỡng, vẫn chưa đến cái nông nỗi như Tô Hữu Điềm tưởng tượng kia. Cái này làm cho cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, cũng càng thêm lo lắng. Thân thể hiện tại của Ông Tư Nguyệt giống như là một quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ nổ mạnh, đến lúc đó, bị bà ảnh hưởng đến, khẳng định là Viên Duy gần với bà nhất. Một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, Viên Duy kiểm tra cô xong một tờ từ đơn cuối cùng, sau đó dọn gọn sách vở của cô lại, nói: "Không sai nhiều lắm." Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, nói: "Kiểm tra không có không sai nhiều lắm." Viên Duy nghe xong, khóe miệng đột nhiên động, Tô Hữu Điềm không hiểu: "Cậu cười cái gì?" Viên Duy nói: "Hiện tại ngược lại cậu lại giống giáo viên hơn." Tô Hữu Điềm bật cười. Cô duỗi cái eo lười, sau đó nói: "Nếu như...... Hai người chúng ta không được phân đến cùng một lớp thì làm sao bây giờ?" Viên Duy rũ mắt xuống: "Không có khả năng." Tô Hữu Điềm kinh ngạc nói: "Cậu tin tưởng thực lực của tớ như vậy á?" Viên Duy không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Cậu nghĩ như thế nào?" Tô Hữu Điềm cúi đầu, mím môi một chút: "Tớ sẽ cố gắng hết khả năng của mình, nếu như không thể được phân đến cùng lớp...... Tớ cũng sẽ không từ bỏ." Sau một lúc lâu, ngực của Viên Duy phập phồng nhẹ nhàng một chút, anh quay đầu đi, đồng tử như mặt hồ gợn sóng nhè nhẹ. Sáng sớm ngày kiểm tra cuối kỳ, Tô Hữu Điềm thức dậy, cô vừa mới rời giường, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Sau một lúc lâu, cô mới không dám tin tưởng mà cúi đầu, bụng quặn đau, giống như có một bàn tay hung hăng đấm mạnh vào bụng cô. Cô nhe răng nhếch miệng mà xuống giường, sau đó đi một chuyến vào nhà vệ sinh. Thời điểm ra khỏi phòng ngủ, La Uyển Vân che miệng ngáp đi ra: "Hôm nay tại sao lại đi học sớm như vậy?" Tô Hữu Điềm chậm rì rì mà đổi giày: "Hôm nay là ngày kiểm tra cuối kỳ." Trên mặt La Uyển Vân hiện lên một chút xấu hổ, bà nói: "Vậy..... Con thi thật tốt nhé, cố lên." Tô Hữu Điềm gật gật đầu, ra cửa. Cô biết La Uyển Vân có tính cách gì, bởi vậy đối với việc bà sơ ý một chút cũng không ngoài dự đoán, càng chưa nói tới thất vọng. Sau khi tới trường, cách thật xa đã nhìn thấy Viên Duy đứng ở cổng, Tô Hữu Điềm sửng sốt. Cô trực tiếp chạy qua đó. Viên Duy đi sóng vai với cô, Tô Hữu Điềm nói: "Tuy rằng những lời này đối với cậu mà nói là vô nghĩa, nhưng cậu phải cố lên." Viên Duy gật gật đầu: "Cậu cũng vậy." Hai người đi đến đầu cầu thang, Viên Duy đột nhiên dúi vào trong tay cô một thứ, Tô Hữu Điềm tiếp nhận, thiếu chút nữa bị nóng đến bỏng tay. "Túi chườm nóng?" Cô theo bản năng mà nhìn về phía Viên Duy. Viên Duy quay đầu đi, mặt không biểu tình mà nói: "Hẳn là có thể sử dụng được." Mặt Tô Hữu Điềm đỏ hồng, nhiệt độ của nước trong túi chườm vẫn còn cao, tay cô run rẩy đặt túi chườm nóng ở trong ngực, sau một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Viên Duy khụ một tiếng: "Tóm lại, cố lên." Tô Hữu Điềm ngẩng đầu, nhìn hai tai hồng hồng của anh, đột nhiên không e lệ nữa, thậm chí sinh ra tâm tư chế nhạo. Cô chọc chọc cánh tay của Viên Duy: "Này, có phải cậu vẫn luôn nhớ rõ ngày bà dì đến của tớ hay không." Viên Duy rũ mắt, nhìn cô. Tô Hữu Điềm không sợ anh, vẫn cười hì hì như cũ. Viên Duy mím môi một chút, xoay người đi. Tô Hữu Điềm nhìn bóng dáng chạy trối chết của anh, nhịn không được cười ra tiếng.