Không những Trì Đức Thiệu, đến cả Tô Hữu Điềm cũng ngơ ngác. Tại sao đột nhiên Viên Duy lại muốn đổi chỗ ngồi? Chẳng lẽ là thật sự không thích cô, cho nên muốn tránh đi? Nghĩ đến đây, mặt cô trắng bệch. Trì Đức Thiệu khụ một tiếng, nghĩ vẫn nên là cho đứa học sinh yêu quý này chút mặt mũi, liền hỏi: "Em muốn đổi đến chỗ nào ?" Tay của Viên Duy chỉ chỉ về phía sau, nơi đó chính là chỗ ngồi trước kia của anh, sau khi anh chuyển đi, lúc này vẫn là một cái vị trí trống. Trì Đức Thiệu hỏi: "Tại sao lại đột nhiên muốn dọn?" Viên Duy nói: "Không quen." Nói xong, anh liền mím môi, ngẩng đầu, yên lặng nhìn Trì Đức Thiệu. Tô Hữu Điềm cúi đầu, tựa hồ có cái gì chặn ở yết hầu. Trì Đức Thiệu thở dài, mà vẫy vẫy tay: "Được rồi được rồi, em muốn dọn thì dọn đi." Viên Duy nói: "Em có thể mang theo thêm một đồ vật được không?" Trì Đức Thiệu hỏi: "Em thiếu gì nữa, cũng chẳng thiếu bàn thiếu ghế." Viên Duy nói: "Không có nó em thấy không quen." Trì Đức Thiệu tùy tiện nói: "Dọn đi dọn đi." Viên Duy hơi hơi khom người, sau đó, anh quay người nói với Tô Hữu Điềm: "Thịnh Hạ, thu thập đồ vật." Tô Hữu Điềm ngạc nhiên: "Há?" Trì Đức Thiệu bỗng nhiên chau mày, vẫn chưa phản ứng lại, liền nhìn thấy Viên Duy mím môi một cái, đi nhanh về hướng chỗ ngồi của Tô Hữu Điềm. Tô Hữu Điềm trơ mắt mà nhìn anh đi đến, lại không phải về chỗ ngồi của anh, mà thẳng tắp đi về phía cô. Trái tim cô như ngừng đập, theo bản năng quay người nhìn về phía sau. Viên Duy đi đến bên người cô, nhìn cô thật sâu một cái. Một cái liếc mắt kia, tựa như một cái hồ muốn dùng sức mà đem cô bao phủ trong lòng. Thần trí của Tô Hữu Điềm giống như là bị bao phủ, muốn cử động lại không thể thể cử động. Sau đó, đôi tay của Viên Duy đột nhiên ấn ở trên bàn của cô. Tô Hữu Điềm bị hoảng sợ, mắt thấy hai tay của Viên Duy nhoáng một cái, liền dọn gọn bàn của cô. Khóe mắt của Trì Đức Thiệu co giật, ông vỗ bàn nói: "Em muốn đổi chỗ ngồi thì dọn đồ của bạn ấy làm gì?" Viên Duy mặt không biểu tình mà đem bàn Tô Hữu Điềm dịch về phía sau : "Bạn ấy là bạn ngồi cùng bàn của em, em chuyển thì bạn ấy cũng chuyển." Nói xong, anh đem bàn học nâng lên, vững vàng mà chuyển về phía sau. Trì Đức Thiệu nhíu mày. Cả lớp đều im lặng. Giống như là chờ đợi cái gì, tất cả đều trừng lớn hai mắt mà nhìn Tô Hữu Điềm. Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt, tựa hồ không thể lý giải tình huống trước mặt, cô nhìn bóng dáng của Viên Duy, nhìn anh đến mức phát ngốc, chỉ cảm thấy chính mình trong lòng mình bỗng nhiên có một con nai nhảy loạn, đấu đá lung tung, hoảng loạn không chọn đường để đi mà lại đâm sâu vào trái tim của cô. Tô Hữu Điềm nhìn một mảnh trống rỗng trước mắt, tựa hồ đến cả đại não cũng bị Viên Duy dọn đi cùng rồi. Cô không biết Viên Duy có ý tứ gì, lại không thể tin được "ý tứ" của Viên Duy, Tô Hữu Điềm há miệng thở dốc, chồng chất ngàn vạn cảm xúc rồi buột miệng thốt ra: "Tớ không phải đồ vật!" Trong giây lát, tiếng cười của cả lớp vang lên. Sắc mặt của Tô Hữu Điềm đỏ hồng, cô ôm mặt, cơ hồ không dám ngẩng đầu. Bước chân của Viên Duy dừng lại, sau đó tiếp tục dọn bàn học. Sách vở của Tô Hữu Điềm vẫn hoàn hảo mà ở trên bàn, nhưng Viên Duy đã quên, bàn học của Tô Hữu Điềm không sạch sẽ như vậy giống anh, anh đi được nửa đường, nghe được hai tiếng "bồm bộp", sau đó là tiếng vang "xoàn xoạt", đồ đạc ở trong ngăn bàn của Tô Hữu Điềm rơi rụng đầy đất. Tô Hữu Điềm sợ hãi mà kêu một tiếng, giống như một con sâu theo đuôi sau Viên Duy, vừa nhặt vừa đi: "Que cay của tớ, mì ăn liền của tớ, bánh bao ăn thừa từ hôm qua của tớ!" Mã Tuệ cười nói: "Thịnh Hạ, cậu lưu trữ bánh bao nào từ ngày hôm qua, cho ai ăn!" Cao Nhất Thành không muốn nhìn bộ dáng của hai người như vậy, nhưng cũng không đành lòng để cho Tô Hữu Điềm một mình nhặt đồ, vì thế liền cong lưng giúp cô nhặt lên một túi khoai sợi. Tô Hữu Điềm gật đầu một cái, sau đó phủi phủi đồ rồi ôm vào trong lòng, hầm hừ mà đi theo sau Viên Duy. Viên Duy đem bàn của Tô Hữu Điềm để ở phía sau, rồi cầm đống đồ trong lòng cô nhét vào ngăn bàn. Trì Đức Thiệu nhéo nhéo ấn đường, nhìn Viên Duy trong vòng vài ba phút đã đem tất cả đồ vật để gọn gàng, ông cơ hồ dở khóc dở cười. Chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm, Tô Hữu Điềm nhìn bàn học của mình và Viên Duy gắt gao mà kề cạnh nhau, cũng giống như là có cái gì đem hai người bọn họ buộc vào nhau, sinh ra cảm xúc lưu luyến xa lạ. Viên Duy rũ mắt một chút, hàng mi dài như là cánh bướm chạm nhẹ lên nhành hoa, hơi hơi run rẩy. Anh mím môi một chút, đem Tô Hữu Điềm đẩy vào bên trong: "Đi vào." Tô Hữu Điềm thất tha thất thểu mà ngồi xuống. Trì Đức Thiệu thở dài đối với hai người làm lơ chính mình, buông tay xuống nói: "Được rồi được rồi, tôi biết các hai người các em bất mãn đối với việc an bài chỗ ngồi của tôi, nhưng các em có vấn đè gì cứ việc nói thẳng, việc gì mà phải như vậy, có phải hay không?" Viên Duy mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chính là không nói lời nào. Tô Hữu Điềm nghĩ, lúc này không thể không cho giáo viên mặt mũi, vì thế nói: "Thưa thầy, là chúng em sai, em cảm thấy ngồi ở phía trước cũng khá tốt." Vừa dứt lời, liền cảm giác bên người phát lạnh, cô quay đầu thì thấy, Viên Duy mặt vô biểu tình mà "nhìn" về phía trước, tròng mắt lại liếc về phía này. Tô Hữu Điềm hoảng sợ, theo bản năng mà co rụt cổ lại. Trì Đức Thiệu gật gật đầu, nói: "Được rồi, vào học rồi, tôi không nói chuyện này với các em nữa. Viên Duy, hết tiết này em đi với tôi một lát."